Căn nhà thiết kế theo phong cách thoáng mát ngay cả bày trí cũng đơn giản không quá cầu kì. Ba người đàn ông cao lớn đi vào mỗi người nhìn một hướng.
"Các cậu là ai vậy ?" - Giọng nói khàn khàn già nua của một bà lão phát ra không lớn không nhẹ.
"Làm giật cả mình.." - Giang Huân Ngôn bất chợt bị doạ một tiếng làm cho kinh hãi, ánh mắt ba người đỗ dồn vào bà lão ở phía sau bức màn lưới màu tối.
"Chúng tôi đến vì vụ án của Nhan Mỹ Hiên hồi mười năm trước...bà luôn ở chỗ này sao ?" - Diệp Trác cất giọng nghiêm nghị, đôi mắt lạnh chăm chú chờ câu trả lời từ bà lão kia.
Bắc Thiên Duật đưa mắt đảo quanh không gian bày trí trong căn biệt thự, có những tấm ảnh chụp tất cả thành viên gia đình nhà họ Nhan được sắp xếp một cách tỉ mỉ theo từng ngày tháng khác nhau có nhiều nhất là tám tấm ảnh nhưng trong số đó chỉ có một tấm duy nhất có mặt của Nhan Gia Việt đó là ngày mà Nhan Mỹ Hiên kết hôn với Vệ Uy.
"Tôi là quản gia ở đây...các vị cần gì ?" - Bà lão từ tốn bước ra sau tấm rèm cửa lớn ở đại sảnh, ánh mắt đỗ dồn lại nghi hoặc.
"Phía cảnh sát đang khơi lại vụ án mười năm trước vì có ẩn tình chưa sáng tỏ chúng tôi đang thu thập vài thứ chứng cứ ở đây" - Giang Huân Ngôn đi đến gần cũng chú ý quan sát thái độ của bà lão.
"Tiểu thư...cô..cô ấy..tôi đã thấy cô ấy khóc rất thảm thiết..a..các người không muốn chết thì chạy đi" - Bà ta cứ như bị phát điên ôm đầu ngồi quỵ xuống dưới sàn nhà lớn giọng hét lên.
"Bà sao thế..bà lão.." - Giang Huân Ngôn liếc mắt lại nhìn hai người phía sau thì như một ám hiệu từ Bắc Thiên Duật bọn họ mặc kệ bà ta nhanh chóng chạy lên tầng hai biệt thự.
Bà lão tóc bạc trắng kia vẫn luôn lầm bầm không thể nghe rõ cả thân thể đều phát ớn lạnh run rẫy không ngừng ôm lấy đầu rồi cào bấu vào người giống hệt một kẻ điên loạn ám ảnh.
Ba người đàn ông chia ra vì dãy phòng rất lớn lại có khá nhiều hướng vào. Bắc Thiên Duật không nghĩ gì nhiều mà đi thẳng về hướng cửa sổ lớn nằm ở cuối hành lang còn hai người kia thì dòm ngó một lúc rồi quyết định tiến theo sau Bắc Thiên Duật đến phòng lớn cuối hành lang.
"Nơi này chắc chắn có người lau dọn thường xuyên nên mới sạch sẽ như vậy...một bà lão ốm yếu bệnh tật như thế hoàn toàn không có khả năng một mình dọn hết căn biệt thự này" - Bắc Thiên Duật quét nhẹ xuống thanh cầu thang rồi chốt khoá cửa cất giọng.
"Đúng là bất ngờ...một bước quan trọng vậy mà mấy người cảnh sát các anh năm đó lại có thể không điều tra như vậy" - Giang Huân Ngôn cười lạnh lại có hơi châm chọc người đàn ông mặc cảnh phục phía sau.
"Năm đó tất cả đều cho là tai nạn giao thông cả nhà họ Vệ đều không có ý kiến nên vụ án nhanh đã khép lại...thật không ngờ trong đó lại có nhiều tình tiết khả thi như vậy" - Diệp Trác cũng chẳng hiểu nỗi, cả một mạng người như vậy chết đi mà cảnh sát cũng chỉ đi điều tra qua loa rồi kết án.
....
Ở bệnh viện lúc này, Vệ Điềm mơ màng dường như có thể nghe thấy tiếng gọi mềm mại từ ai đó nhưng khuôn mặt lại thoát ẩn thoát hiện. Thứ tồn tại trong tiềm thức tối âm u chính là dáng vẻ của một cô gái tóc dài mặc bộ trang phục sườn xám tao nhã truyền thống trên tay còn cầm một cái lắc bạc.
"Tiểu Điềm của chúng ta sẽ rất xinh đẹp..." - Cô gái kia chỉ nhẹ giọng nhưng Vệ Điềm càng muốn lại gần để thấy rõ người đó thì hình ảnh càng lúc càng xa.
Hình ảnh hiện hữu này khiến cô liền có cảm giác ấm cúng từ rất lâu về trước. Người phụ nữ có vóc người thanh mảnh dịu dàng mái tóc chỉ xoã nhẹ rồi vén lên hai bên mép tai không thể che đậy sự kì vọng cưng chiều trên nụ cười của người đó.
Nhưng thứ nhẹ nhàng như gió thoảng qua cô đã bị khựng lại khi nhìn thấy người phụ nữ toàn thân đẫm máu nằm kẹp lại giữa khung xe lớn gương mặt trắng bệt không chút hơi ấm. Vệ Điềm như chết lặng khoé mắt cô đỏ nhoè tí tách những hàng lệ từ từ rơi xuống tim nàng như thắt lại đau đến nghẹn lời. Đây là gì là tiềm thức trong đầu cô sao ...?
"Hiên Hiên..sao thế mau dậy đi.." - Giọng nói lớn có chút hoảng sợ lo lắng tay người đó ra sức kéo bà ra khỏi chiếc xe nặng nề to lớn đang rỉ xăng.
"Cung Ngọc...không..không thể" - Âm thanh yếu ớt tựa như hạt sương lạnh hay băng châu dễ tan trong bầu không khí mưa lạnh lã chả.
Người đó là Cung Ngọc Từ Yên..bà nắm chặt tay của mẹ cô như vừa hét vừa khóc vì sợ hãi, cơ thể của cô như bị cứng đờ không nhúc nhích được chỉ có thể ở một góc nhìn thứ hiện hữu trước mặt. Khoảng không gian mơ hồ cô đau đớn ở vùng đầu liên tục dẫy dụa nhưng cô lại rất muốn nghe câu nói cuối cùng mà bà ấy nói trước khi chết là gì...thứ cô thấy là gương mặt như chết lặng của người phụ nữ kia bàn tay lạnh đã sớm mất đi hơi ấm dần dần rời đi sang thế giới bên kia..bầu trời mưa lạnh càng thêm não nề.
"A..mẹ ơi...đừng bỏ con mà" - Vệ Điềm trong vô thức tỉnh lại hét lơn kinh hoàng khiến tất cả lập tức phản ứng vây lại giường bệnh.
"Cô tỉnh rồi..cô gặp ác mộng sao, trong người cô thế nào có bị đau gì không ?" - Nữ bác sĩ trông rất xinh đẹp cẩn thận dò hỏi rồi từ từ trấn an cô nằm xuống.
"Tôi..bất tỉnh bao lâu rồi ?" - Cô nhẹ giọng.
"Gần ba ngày.." - Nữ bác sĩ chuẩn bị liều thuốc vừa định tiêm cho cô thì đã thấy cô nàng lụi cụi yếu đuối bước xuống giường bệnh lao ra cửa.
"Bắc thiếu phu nhân cô không thể ra ngoài..tất cả đi ngăn cô ấy lại nhanh lên" - Nữ bác sĩ cũng bị hoảng sợ nhanh chóng nhìn qua mấy người gần đó nói lớn phải ngăn cô gái kia lại.