Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 439




Loại người này ông ta đã giết rất nhiều, tất cả đều bị ném hết vào hồ nước lạnh cho cá ăn.

Còn Lâm Nhất, chưa nói đến xuất thân của hắn.

Chỉ nướng cá thôi cũng có thể nhìn ra tính nết, con đầu tiên đưa cho ông ta, con thứ hai cho Huyết Long Mã, con thứ ba cho bằng hữu rồi sau đó mới đến lượt mình.

Mọi hành động đều không hề giả dối.

Nhìn Huyết Long Mã béo tốt, hiển nhiên thường ngày cũng được đối xử không tệ. Mà Lý Vô Ưu mạo hiểm xông vào rừng Táng Kiếm, tuy hơi đần nhưng tấm lòng này lại không hề giả dối.

Tất cả những điều này không thể giả vờ được trong một sớm một chiều.

“Cá Tuyết Long!”

Lý Vô Ưu cắn một miếng cá béo ngậy, hai mắt sáng lên: “Đây là vua của loài cá, không chỉ thơm ngon, không có xương mà còn là một loại thuốc bổ tự nhiên. Chỉ một con cá Tuyết Long thôi cũng có thể khiến cao thủ cảnh giới Tử Phủ phải tranh giành phát điên”.

Thập Tam gia chậm rãi nói: “Tiểu tử này biết nhiều đấy, nhưng con cá mà ngươi đang ăn là con cá cuối cùng rồi”.

Lý Vô Ưu lau miệng, cười bảo: “Huynh à, cá đã vào bụng ta rồi, xin lỗi nhé”.

Lâm Nhất không thèm để ý đến hắn ta, vẻ mặt kia đang cười sung sướng, chẳng thấy chút ý xin lỗi nào.

“Ta đi luyện công trước đây, cảm giác bắt đầu không khống chế được linh khí nữa rồi”.

Linh khí trên người Lý Vô Ưu dâng lên, sắc mặt ửng hồng, hắn ta chỉ cảm thấy toàn thân nóng bừng, đột nhiên hiểu ra hiệu dụng của cá Tuyết Long, vì thế lập tức vận hành Đại Diễn Tinh Quyết.

Đại Diễn Tinh Quyết của hắn ta không thể sử dụng đan dược, vì thế tốc độ tu luyện cực chậm.

Hiếm khi được ăn cá Tuyết Long, hắn ta vui mừng khôn xiết, chỉ sợ lãng phí.

Đêm càng lúc càng sâu, Huyết Long Mã đã nằm xuống ngủ, còn Lý Vô Ưu vẫn đang tranh thủ tu luyện.

Khí tức trên người trào dâng mãnh liệt, tu vi tăng nhanh kinh người.

Một con cá Tuyết Long thôi, không ngờ lại có thể khiến hắn ta đạt tới Tiên Thiên thất khiếu đỉnh phong.

Tay Thập Tam gia đầy những vết chai sần, ông ta đang thong thả đốt lửa.

Đột nhiên ông ta nhìn về phía Lâm Nhất, đứng dậy chắp tay sau lưng đi về phía hồ nước lạnh lẽo.

“Ý ông ấy là...”


Lòng Lâm Nhất chợt nảy lên một suy nghĩ, hắn nhanh chóng đi theo.

Khi tới bên hồ, ông lão đưa lưng lại với Lâm Nhất: “Ngươi nghĩ rừng Táng Kiếm là nơi thế nào?”

Lâm Nhất suy nghĩ một hồi rồi đáp: “Lúc đầu ta nghĩ đây là nơi truyền thừa mà một vị cao nhân tiền bối nào đó để lại, vì được công nhận nên có thể ta sẽ có cơ hội. Bây giờ xem ra chỉ là nơi ẩn cư của Thập Tam gia mà thôi”.

Ông lão cười nhạt: “Nơi truyền thừa? Ngươi nghĩ như vậy thật ra cũng không sai. Nhưng thứ lão phu truyền lại, sao có thể dễ dàng có được? Mấy chục năm qua tổng cộng có 96 người đến sân nhà trúc này”.

“Ngoại trừ ba người, tất cả đều đã bị lão phu ném xuống hồ nước lạnh này cho cá ăn”.

Lâm Nhất sửng sốt, chẳng trách rừng Táng Kiếm này đáng sợ tới mức đám người Vương Ninh không dám vào sâu, hoá ra là có nguyên nhân này.

“Ngươi bị truy sát nên mới mạo hiểm vào đây đúng không? Kể cho ta nghe đi”.

Lâm Nhất không dài dòng, nói sơ lược về mâu thuẫn giữa mình và hai huynh đệ Vương Ninh sau đó vào khu rừng u tối cho ông lão.

Sự khinh thường và sỉ nhục của Vương Diễm, sự điên rồ của Vương Ninh, sự thờ ơ và bức bách của đám Hoàng Phủ Tịnh Hiên lần lượt hiện lên trong đầu hắn.

Dưới cái nhìn của hơn chín nghìn người mới, hắn bị ép phải đi vào đường cùng, mặc cho người khác sỉ nhục và trêu đùa, sự tuyệt vọng và thê lương ấy đến giờ vẫn còn như mới đây.

Không phải người trong cuộc khó mà hiểu được.

Lâm Nhất vốn tưởng mình đã đủ bình tĩnh, nhưng sau khi nói ra, sát khí trong lòng vẫn không kìm được sục sôi.

“Chỉ vì là Kiếm Nô mà bắt ngươi phải khảo nghiệm lại căn cốt? Còn ép ngươi từ bỏ danh ngạch hạt giống? Ha ha, Lăng Tiêu Kiếm Các càng ngày càng xuống dốc”.

Vẻ mặt ông lão lãnh đạm, nhưng lời nói lại lạnh lùng đến mức khiến người ta ớn lạnh, trong giọng nói còn có sát khí không tên.

“Ngươi hận không?”

“Hận, nhưng ta chỉ hận thực lực của mình không đủ”.

Ông lão khẽ nói: “Tốt lắm. Công phu của ngươi không kém, nền tàng vững chắc, lại có được kiếm ý hoàn chỉnh, ngươi còn thiếu gì nữa?”

Một tia sáng loé lên trong mắt Lâm Nhất, hắn chỉ nói hai chữ: “Tu vi”.

“Vậy ta tặng tu vi cho ngươi”.

Thập Tam gia vung tay, gió lạnh thổi tới phần phật, một làn gió lốc lạnh lẽo nổ tung từ giữa hồ nước.

Lực âm sát dồi dào ngưng tụ thành gió, gào thét khiến cho thiên địa biến sắc.

Lâm Nhất thầm tặc lưỡi, âm sát ở đây dữ dội hơn âm sát ở vực Âm Phong rất nhiều.

Thập Tam gia mặt không đổi sắc, trầm giọng bảo: “Nơi này có trận pháp do người đời trước lập ra, có thể chuyển hoá lực âm sát, còn hấp thu được bao nhiêu phải xem tạo hoá của ngươi”.

“Tại sao lại giúp ta? Với thiên phú và căn cốt của ta hẳn là không lọt được vào mắt của tiền bối”.

Lâm Nhất đè nén nỗi kích động trong lòng, nghi hoặc hỏi.

Ông lão đột nhiên quay lại, tháo chiếc khăn màu vàng trên đầu xuống, dấu ấn nơi đầu mày lộ ra, Lâm Nhất nhìn mà sững sờ.

“Thập Tam gia, ông...”

“Bây giờ đã biết vì sao ta giúp ngươi rồi chứ?”

Thập Tam gia buộc lại khăn, lạnh giọng nói tiếp: “Thiên tài kiệt xuất? Trên đời này không thiếu nhất chính là thiên tài, lão phu cũng đã thấy nhiều rồi, những người có thể thể hiện trước mặt ta mới được coi là thiên tài, còn không đều không bằng con chó”.

“Lòng ngươi có hận, quay về giẫm đạp bọn chúng đi, nếu không ngươi có kiếm ý này cũng có tác dụng gì? Có khác gì những kẻ bất tài vô dụng kia? Sau này đừng đến rừng Táng Kiếm của ta nữa”.

Lòng Lâm Nhất nhiệt huyết trào dâng, hắn đáp lại rõ ràng từng chữ: “Vãn bối xin thề sẽ không phụ tấm ân tình này của tiền bối!”