Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 360: Bảo tàng cuối cùng




Hào quang thập tinh chiếu rọi khắp thế gian, nay ta ban cho ngươi Đại Phong Kình, một ngày kia thông qua phong khí, ắt sẽ như diều gặp gió, bay lên chín tầng trời.

Trong quảng trường truyền đạo, trước hàng ngàn ánh mắt chú mục, Lâm Nhất cùng một tờ kinh thư xuất hiện trên tế đàn thông thiên, tiếng hoan hô lập tức vang lên khắp nơi.

Sau khi tiến vào bên trong tế đàn thông thiên, tất cả mọi người đều có phần thưởng, toàn bộ là ngọc giản.

Ngay cả Bạch Lê Hiên cũng vậy, ngọc giản của hắn tỏa ra hào quang sáng chối, ẩn chứa sắc tím. Vừa nhìn liền biết không phải vật phàm, thế nhưng suy cho cùng nó vẫn chỉ là võ kỹ Tiên Thiên siêu phẩm.

Còn tờ kinh thư của Lâm Nhất thì lại hoàn toàn khác biệt.

Đó là công pháp huyền cấp, chỉ khi vượt qua võ kỹ Tiên Thiên thì mới được ban cho kinh thư.

Hơn nữa, e là trong số các công pháp huyền cấp, tờ kinh thư này cũng không phải hạng tầm thường.

Trên đài sen bên dưới, Bạch Lê Hiên cầm ngọc giản trong tay, vẻ mặt hắn ta thay đổi mấy lượt.

“Thực không tưởng tượng nổi, Lâm Nhất vậy mà lại lấy được công pháp huyền cấp!”

“Ngay cả Bạch Lê Hiên cũng chỉ mới lấy được công pháp Tiên Thiên siêu phẩm, không biết hắn làm thế nào mà được vậy…”

“Thiếu niên này quả thật bí ẩn, vĩnh viễn khiến người ta không cách nào đoán được!”

“Giờ ngẫm lại, lúc trước hắn liều mạng đoạt một đài sen, hẳn là vì có lòng tin với bản thân mình!”

Phong ấn Thanh Dương Giới mỗi mười năm mở một lần, tế đàn thông thiên rất ít khi ban thưởng công pháp huyền cấp, người trước đó đạt được công pháp huyền cấp cũng cách đây ít nhất mấy trăm năm.

Lúc này, trên quảng trường, võ giả Tiên Thiên tứ phương vô cùng kinh ngạc và chấn động, trái lại, điều này cũng có thể lý giải.

Vèo!

Dưới ánh sao rạng người, Lâm Nhất từ từ bay xuống từ trên tế đàn thông thiên.

Sau khi hạ xuống đài sen, hắn mới có thời gian đánh giá kinh thư trong tay: “Đại Phong Kình”.

Ba chữ “Đại Phong Kình” trên kinh thư được viết theo lối chữ cổ với những đường nét phóng khoáng, đây là một môn chưởng pháp có uy lực vô cùng mạnh mẽ.

Khi Lâm Nhất vững vàng hạ xuống đất, âm thanh bàn tán xung quanh lại lần nữa vang lên, rất nhiều ánh mắt khác thường đổ dồn về phía hắn.

“Công pháp huyền cấp? Rốt cuộc tên Kiếm Nô này có vận may chết tiệt gì vậy chứ…”

Vương Ninh nhìn ngọc giản trong tay, tức đến mức suýt thổ huyết, tế đàn thông thiên chỉ ban cho hắn một quyển võ kỹ Tiên Thiên trung phẩm.

Ngoại trừ mấy lão già Bán Bộ Huyền Quan chẳng thu hoạch được gì, có thể nói phần thưởng của hắn gần như kế cuối rồi.

So với Lâm Nhất, ngay cả cọng lông cũng không bằng.

“Chắc chắn là tên tiểu tử này gian lận gì đó, ta không tin thiên phú của hắn còn mạnh hơn Bạch Lê Hiên!”, Vương Đỗ lộ vẻ sầu lo, hiển nhiên ông ta rất không hài lòng.

Nhưng bất kể đám người này có thái độ như thế nào thì cũng không thể thay đổi được sự thật là Lâm Nhất đã chiếm được lợi ích cực lớn.

Thậm chí, phần thưởng của mười bảy người khác cộng lại cũng không bằng Lâm Nhất.

Đúng lúc này, mọi người chợt phát hiện Bạch Lê Hiên dẫn theo đệ tử của Lăng Tiêu kiếm các đi về phía Lâm Nhất.

“Định làm gì vậy?”

“Chẳng lẽ định giết người cướp của… Không đến mức đó chứ, Lăng Tiêu kiếm các lớn thế kia, chẳng lẽ lại làm ra chuyện như vậy trước mắt công chúng!”

Một vài tình huống nằm ngoài dự liệu khiến mọi người giật mình hoàn hồn, tất cả đều lộ vẻ khó hiểu.

Ở Đại Tần đế quốc, Lăng Tiêu kiếm vốn là một môn phái có thanh danh hiển hách, mặc kệ để tử có lén lút làm ra chuyện gì đó, nhưng ít nhất nề nếp gia phong vẫn có thể xem là chính phái.

Nhưng ngẫm lại, lại thấy cũng khó mà nói được, dù sao thứ Lâm Nhất lấy được là công pháp huyền cấp của tông phái viễn cổ.

Lâm Nhất cũng cảm thấy rất khó hiểu, lấy ra lệnh bài Ô Quang, âm thầm cảnh giác.

Chẳng mấy chốc, kiếm thế sắc bén toát ra từ trên người đám người kia đã ép tới.

Cũng không phải họ cố ý làm thế, mà bởi vì tu vi kiếm đạo của những người này đã đạt đến trình độ vô cùng đáng sợ, dù không làm gì cả cũng khiến người ta khó có thể tiếp nhận được.

“Ngươi là Lâm Nhất?”

Bạch Lê Hiên bước đến trước mặt Lâm Nhất, hai người đứng cách nhau vài trăm mét, hắn ta liếc nhìn Lâm Nhất, khẽ nói.

Kiếm ý thật mạnh!

Lâm Nhất thầm kinh hãi, hắn cũng là một kiếm khách, nên cực kỳ nhạy cảm với kiếm ý.

Ở khoảng cách gần, kiếm ý trên người Bạch Lê Hiên khiến hắn có cảm giác như đang đối diện với một ngọn núi cao sừng sững.

Đối phương cố ý phô trương thanh thế khiến hắn cảm thấy vô cùng áp bách, thậm chí khó có thể ngẩng đầu lên được.

Tên Bạch Lê Hiên này còn đáng sợ hơn nhiều so với Vương Đỗ.

Lâm Nhất nhanh chóng có nhận định của mình, hắn không dám lơ là, trầm ngâm đáp: “Chính là tại hạ!”

Bạch Lê Hiên khẽ nói: “Tốt lắm! Hiện tại có một kỳ ngộ cực lớn đang bày ra trước mặt ngươi, chỉ chờ ngươi ngẩng đầu mà thôi! Nếu ngươi bằng lòng, ta sẽ chiêu mộ ngươi vào Lăng Tiêu kiếm các!”

Những lời này lập tức khiến toàn trường xôn xao, hóa ra Bạch Lê Hiên muốn lôi kéo Lâm Nhất vào Lăng Tiêu kiếm các.

“Tên tiểu tử này thật may mắn…”.

||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||

“Bạch Lê Hiên đích thân mở miệng mời hắn vào Lăng Tiêu kiếm các, xem ra đã thay đổi cách nhìn đối với hắn”.

“Chỉ cần tiến vào Lăng Tiêu kiếm các, tương lai chắc chắn sẽ không gì sánh nổi!”

Tứ đại siêu nhiên tông môn của Đại Tần đế quốc có yêu cầu cực cao đối với đệ tử nhập môn, kể cả ngộ tính và võ hồn, thiếu một thứ cũng không được.

Về phần Lăng Tiêu kiếm các, có thể xem là Thánh Địa trong lòng kiếm khách, so với ba tông môn còn lại, địa vị của bọn họ cũng cao hơn một chút.

Mời ta nhập tông?

Hoàn toàn chính xác, với bản lĩnh mà Lâm Nhất đã thể hiện trước đó, cùng với những khảo nghiệm mà hắn đã trải qua trong tế đàn thông thiên, có lẽ đã đủ để khơi gợi sự hứng thú của đối phương. Nếu quả thật là vậy, đây cũng là một cơ hội không tệ.

Ngay khi hắn định mở miệng đáp ứng thì chợt nghĩ ra điều gì đó, trầm giọng nói: “Đương nhiên ta muốn đến Lăng Tiêu kiếm các, có điều… không biết có yêu cầu gì không?”

Bạch Lê Hiên có hơi bất ngờ, ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Dâng lên kinh thư trong tay ngươi là được! Điệu kiện đơn giản như thế, đừng nói với ta là ngươi không làm được”.