Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 300: Lôi kiếp




Tình hình cuối cùng cũng dần dần ổn định lại.

Trong lòng Lâm Nhất thở phào nhẹ nhõm, cũng may hắn trước đây đã từng trải qua lửa cháy đốt thân.

Nếu không chỉ e sẽ bị lực lượng của dung nham chi tâm bát phẩm phản chấn mà chết ngay tại chỗ rồi.

Nhưng vừa nãy mới chỉ là bắt đầu mà thôi, không thể sơ ý được.

Tu luyện Viêm Ma Chiến Thể là một quá trình lâu dài, cần có đủ sự kiên nhẫn.

Thời gian trôi qua, Lâm Nhất không hoảng không vội từng chút một hấp thu lực lượng của dung nham chi tâm bát phẩm.

Tu vi càng ngày càng tăng lên, dần dần tiếp cận Tiên Thiên tứ khiếu.

Thuần Dương Công đỉnh phong viên mãn dưới sự gia trì thêm của dung nham chi tâm cũng lại đang chậm rãi tăng trưởng.

Chớp mắt nửa tháng đã trôi qua.

Dung nham chi tâm bát phẩm trong lòng hai bàn tay của Lâm Nhất đã tiêu hao hơn phân nửa, chỉ còn lại chút tinh hoa cuối cùng.

Thân thể của hắn dường như đỏ rực như ngọc, tựa như một viên đá ngọc ôn nhu như máu chưa được gọt giũa, lộ ra ánh sáng óng ánh, mang lại cảm giác mỹ cảm tà mị.

"Thành rồi!"

Sợi tinh hoa cuối cùng trong lòng bàn tay bị thân thể hấp thu, cả người Lâm Nhất lập tức tản phát ra huyết quang đỏ rực, hiện lên vẻ kiều diễm ướt át.

Một mảnh kết ấn Viêm Ma cổ xưa trong cơ thể đang từ từ sinh ra thay đổi. Đợi đến lúc nó biến chất thành công cũng chính là thời khắc Viêm Ma Chiến Thể cuối cùng đã luyện thành.

Nhưng đúng lúc này, linh khí thuộc tính lôi trong đất trời lại tự dưng bạo nổ.

Mây mù bốn phương vần vũ, đen ngòm một vùng, Lâm Nhất cảm giác bản thân bị một cỗ sức mạnh to lớn của thiên địa khóa chặt, không thể thoát thân.

Trong lúc hoảng hốt, hắn vội vàng mở hai mắt ra. Chỉ thấy sấm chớp mây mù bốn phương đang nhanh chóng hội tụ lao tới đỉnh núi này.

Nhất thời, Lâm Nhất biến sắc: "Lôi kiếp?"

Đáng chết, sao lại như thế này!

Trong Lôi Viêm Chiến Thể có ghi chép, chỉ đến khi luyện thành Lôi Viêm Chiến Thể hoàn mỹ mới xuất hiện lôi kiếp.

Dựa theo ghi chép trong sách, khi Lôi Viêm Chiến Thể quá đỗi hoàn hảo đến mức khiến đất trời không dung tha thì sẽ có lôi kiếp giáng xuống.

Độ qua lôi kiếp vừa hay luyện thành Lôi Viêm Chiến Thể hoàn chỉnh.

Lâm Nhất nghĩ mãi không thông: "Nhưng rõ ràng thứ ta luyện hóa là dung nham chi tâm bát phẩm, theo lý mà nói sẽ không sinh ra lôi kiếp mới đúng!"

Trên thực tế, khoảng cách thời gian giữa hai lần hắn lần lượt luyện hóa Long Vân quả và dung nham chi tâm bát phẩm quá ngắn.

Chuyện Long Vân quả trước đó đã bồi dưỡng thân thể một lần rồi, giờ lại luyện hóa dung nham chi tâm bát phẩm. Hai thứ cùng kết hợp lại đã đạt được hiệu quả hoàn toàn không thua kém dung nham chi tâm hoàn mỹ.

Lâm Nhất thân ở trong tình cảnh đó lại không biết rằng sức mạnh thiên địa khổng lồ rất mẫn cảm với điều này.

Hiện tại lôi kiếp đã xuất hiện, hắn không hề có chuẩn bị trước nhanh chóng trở nên cực kỳ bị động.

"Đáng ghét, đến rồi!"

Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn lôi vân trên đỉnh đầu, chợt thấy trong đám mây, điện quang lóe lên, lực lượng khủng bố khiến người ta không thở nổi.

Không cho hắn quá nhiều thời gian phản ứng, đạo lôi kiếp đầu tiên suýt chút nữa đã khiến hắn chết ngất.

Thình thịch!

Lại một đạo lôi kiếp nữa giáng xuống, cả đỉnh núi bị đánh tan tành, Lâm Nhất lần nữa phun ra một ngụm máu tươi.

Lôi kiếp đáng sợ giống như một con đao sắc bén nhất của trời đất.

Cùng lúc đánh trọng thương hắn thì cũng trạm trổ miếng phác ngọc huyết sắc chưa được mài giũa là hắn, ánh huỳnh quang đỏ rực trên người dưới hai đạo lôi kiếp đã cô đọng lại rất nhiều.

Nhưng nếu như không chịu đựng được thì đến cuối cùng sẽ bị đánh chết, dù cho là mỹ ngọc thì cũng phải vỡ tan.

Ầm ầm ầm!

Liên tiếp chín đạo lôi kiếp, tia sau mạnh hơn tia trước, đến lúc tất cả cùng giáng xuống thì cả ngọn núi đã bị san bằng.

Lâm Nhất không chút chuẩn bị chỉ có thể dùng cơ thể để kiên cường chống đỡ. Hắn bị chôn vùi trong đống đá núi vỡ vụn, sống chết không rõ.

Đến khi lôi vân tiêu tan, âm thanh khe khẽ đẩy đá vụn ra vang lên, một thân ảnh yếu ớt chật vật chui ra.

Lâm Nhất bò ra toàn thân vô lực, ngã vật trên đống đất đá, cười khổ nói: "Đại nạn không chết, ắt có hậu phúc sao?"

Nhưng chớp mắt, Lâm Nhất đã thu lại nụ cười trên gương mặt.

Bốn năm con Tấn Khuyển xấu xí, miệng chảy nước miếng, gầm gừ đi về phía Lâm Nhất.

Tấn Khuyển.

Loại yêu thú giống như chó hoang này chẳng qua chỉ tương đương với tu vi Tiên Thiên lưỡng khiếu, trong tình huống bình thường gặp Lâm Nhất còn phải trốn vội, nhưng bây giờ lại dám to gan, từng bước tiến về phía Lâm Nhất.

Ánh mắt lóe lên sự tham lam, đó là thần sắc sau khi nhìn thấy con mồi mới có.

Lâm Nhất vươn tay ra nhặt mấy viên đá đuổi mấy con Tấn Khuyển đi, nhưng bất đắc dĩ phát hiện ra, đến động đậy ngón tay cũng không làm được.

Thời cơ đến thiên địa đều chung sức, anh hùng cũng phải rơi vào thế bị động.

Nghĩ đến Lâm Nhất ta ngay cả dung nham chi tâm bát phẩm của Tiên Thiên thất khiếu cũng cướp được, ngay đến Mai Tử Họa danh chấn quận Thanh Dương cũng cười nhạo hắn ta chỉ thường thôi.

Khó khăn lắm mới may mắn độ qua lôi kiếp, đến cuối cùng lại bị mấy con chó hoang bức vào đường cùng.

Đát đát đát!

Nhưng khi mấy con Tấn Khuyển đang muốn tiếp cận Lâm Nhất thì một đạo thân ảnh đỏ rực như lửa nhanh như chớp giết đến.

Đát đát đát!

Huyết Long Mã giơ chân lên đá, vó ngựa như núi, một chân đá chết một con Tấn Khuyển, ba chân còn lại đuổi cho đám Tấn Khuyển còn lại chạy chối chết.

"Tiểu Hồng..."

Lâm Nhất trong lúc tuyệt vọng thấy vậy không kìm được phải bật cười lớn, chỉ là toàn thân yếu ớt nên đến cười cũng có chút bất lực.

Con ngựa ngốc này, sớm đã quên mất sự tồn tại của nó, nhưng vào lúc cần nhất thì nó lại xuất hiện.

Còn tưởng bản thân phải chôn thây trong bụng chó rồi.