Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 267: Luyện Lôi Âm




Trong biệt viện thuộc Vạn Bảo các ở Tử Viêm thành.

Lâm Nhất ở bên trong, cầm Lôi Âm kiếm pháp trên tay, bước đi chầm chậm, liên tục gật đầu.

Những gì Đồng Hổ nói đều không sai, Lôi Âm kiếm pháp thật sự có uy lực phi phàm, nhìn thì có vẻ đơn giản nhưng lại biến hóa khôn lường, đủ để sánh ngang với kiếm pháp Tiên Thiên siêu phẩm.

Tổng cộng gồm có năm thức là: Cuồng Phong, Lạc Hoa, Phi Tuyết, Truy Nguyệt, Thần Tiêu. Ngoài mặt, mỗi thức đều không có liên quan đến Lôi Âm, khiến người khác thấy rất khó hiểu.

Nếu như không hiểu được ý của nó thì e là mười năm hay một trăm năm cũng không cách nào luyện thành công Lôi Âm kiếm pháp.

Nhưng Lâm Nhất thì khác, ngộ tính của hắn khiến người ta phải kinh ngạc, thiên chất hơn người.

Hai ngày sau, lúc hắn cầm lại Lôi Âm kiếm pháp lên thì đã tìm ra được chút manh mối.

Cái gọi là Cuồng Phong chắc là chỉ gió rít như sấm, ý nghĩa bên trong chỉ có một chữ “nhanh”. Lạc Hoa, một chốc hoa rơi, thoáng qua là biến mất, ngụ ý bên trong chỉ có một chữ “nhanh”. Phi Tuyết, như mây kéo đến, như tuyết tung bay, mây đến, tuyết bay. Truy Nguyệt, nhanh đến cực độ, đuổi trăng bắt sao.

“Bốn thức trước liên kết lại với nhau chính là Phong Hoa Tuyết Nguyệt, nhưng không phải là ý xuân có trăm hoa, thu có trăng, hạ có gió mát, đông có tuyết. Nếu như bị nghĩa mặt ngoài làm mờ mắt thì e là sẽ mãi mãi không thể nào tu luyện thành công. Ý nghĩa thật sự bên trong, từ đầu đến cuối chỉ có một chữ “nhanh”

“Còn về Thần Tiêu…”

Lâm Nhất khẽ cười, trong lòng hắn đã có đáp án.

Lâm Nhất đặt hộp kiếm nằm lên bàn, trịnh trọng mở ra, lấy Táng Hoa kiếm được hoa Tường Vi bao kín xung quanh ra.

Soạt!

Khi rút kiếm ra khỏi vỏ thì một tia sáng trong suốt khiến người ta phải động lòng lóe lên từ trên thân kiếm, quanh quẩn mãi không tan.

Lâm Nhất vui mừng ra mặt, nói: “Nuôi lâu như vậy, cuối cùng cũng đạt đến cấp huyền khí trung phẩm. Không tồi, không tồi mà. Kiếm tốt đương nhiên phải đi với kiếm pháp hay!”

Lâm Nhất thấy sảng khoái trong lòng, đôi mắt trong vắt sáng rỡ lên.

Vù!

Hắn tùy tiện chỉ một cái thì kiếm thế toàn thân đột ngột ngưng tụ, bán bộ kiếm ý cũng theo đó bắn ra.

Bỗng chốc, gió đang thổi trong sân dường như cũng chậm lại.

“Bán bộ kiếm ý kỳ diệu thật, cũng đến lúc nên chính thức luyện Lôi Âm kiếm pháp rồi”.

Lâm Nhất nhẹ nhàng cong tay trái lại, trở tay cầm lấy chuôi kiếm, để cả thân kiếm áp sát lên cánh tay, ánh mắt vô cùng sắc bén.

Chớp mắt, ba ngày đã trôi qua.

Lâm Nhất đang căng thẳng lĩnh hội Lôi Âm kiếm pháp không kể ngày đêm, không dám lơ là.

Thức Cuồng Phong của Lôi Âm kiếm pháp.

Lâm Nhất khẽ hét lên, liên tục xuất chín đạo kiếm ảnh. Soạt soạt soạt! Lúc chín luồng kiếm khí chồng lên nhau thì có gió mạnh kinh người nổi lên.

“Chưa đủ, lại lần nữa!”

Vẻ mặt của thanh niên lạnh lùng, hắn hét lên một tiếng, xuất kiếm ra thì gió nổi lên, xuất liên tục mười tám kiếm chỉ trong vài giây.

Lúc mười tám đạo kiếm ảnh chồng lên nhau, gió đã thổi mạnh đến nỗi cây lớn trong sân vườn cũng lắc lư như muốn bật gốc.

“Cũng vẫn chưa đủ!”

Lâm Nhất như phát điên, liên tục luyện, không chịu dừng lại.

Hắn lĩnh hội được thức Cuồng Phong thì tiến bộ thần tốc, sự kỳ diệu của Lôi Âm kiếm pháp không ngừng bị hắn hấp thụ và luyện hóa.

Thêm ba ngày nữa trôi qua, Lâm Nhất vung một kiếm ra thì xuất liền một mạch chín chín tám mươi mốt đạo kiếm ảnh, lúc kiếm ảnh chồng lên nhau thì có tiếng sấm kinh hoàng vang lên trong vườn.

Bụp!

Bốn phòng khách nối tiếp nhau lập tức đổ sập, nát thành tro bụi dưới kiếm đó của hắn.

“Gió rít như sấm, cuối cùng cũng làm được!”

Lâm Nhất vô cùng vui mừng nhưng không hề thu kiếm lại, nhân lúc kiếm thế đang như sét nổ lúc này, hắn xuất ra thêm một kiếm nữa.

Thức thứ hai của Lôi Âm kiếm pháp - Lạc Hoa.

Trong thế giới của Lâm Nhất, trời đất là một vùng đen tối, một đóa Tường Vi ủ rũ từ từ rơi xuống, đến khi hoa rơi lên cây lớn trong sân…

Thanh kiếm trong tay hắn cũng đồng thời đâm ra.

Rắc rắc!

Lúc hoa rơi, thoáng qua là biến mất, hoa tường vi bị kiếm đó chém đứt làm hai, cây cổ thụ trong sân cũng đồng thời gãy thành hai, chỗ bị cắt đứt láng bóng như kính.

Lâm Nhất thở phào, nhìn chỗ cây bị gãy rồi khẽ than thở: “Có thể nói đây là kiếm pháp mà mình mất nhiều thời gian nhất để lĩnh hội, tính ra thì đã mất hết tám ngày ròng rã mới miễn cưỡng luyện được hai chiêu!”

Không thể chậm trễ thêm nữa, phải đi tìm trái tim dung nham thôi.

Ba thức phía sau sẽ lĩnh hội trên đường đi vậy, nếu như bỏ lỡ mất thời điểm khởi động phong ấn Thanh Dương Giới thì sẽ phiền phức.

Lâm Nhất thu dọn đồ đạc xong thì vác hộp kiếm lên, khoác áo gió, về Vạn Bảo các từ biệt Đồng Hổ.

“Hehe, lĩnh ngộ kiếm pháp thế nào rồi?”

Đồng Hổ nhìn thấy hắn thì liền hỏi đến Lôi Âm kiếm pháp, ông ta khá tự tin với uy lực của kiếm pháp này.

Còn về phần Lâm Nhất có thể luyện được không thì không thể nói trước được.

Lâm Nhất suy nghĩ rồi nói sự thật: “Không được thuận lợi lắm!”

“Đừng nản lòng, đấy là kiếm pháp có thể sánh ngang với võ kỹ Tiên Thiên siêu phẩm, nếu như ngươi có thể luyện được một chiêu trước khi phong ấn của Thanh Dương Giới khởi động thì đã là kỳ tài kiếm đạo hiếm có rồi”.

Đồng Hổ mỉm cười và an ủi nhưng trong lòng thì thầm nghĩ: “Không thuận lợi là đúng rồi!”

Lâm Nhất đội nón, bĩu môi nhưng không nói gì, hắn mỉm cười rồi nói: “Tạm biệt!”

“Lâm huynh đệ, đi đường thuận lợi nhé!”

Đồng Hổ chắp tay tiễn biệt, nhìn theo đối phương rồi khẽ cười và nói: “Thằng nhóc này cũng khá thú vị, lần nào cũng để mình kiếm được món lớn”.

“Ông chủ, ông chủ ơi, không xong rồi!”

Chính vào lúc đó, một người làm hoảng loạn bước đến, sắc mặt thảng thốt.

Đồng Hổ chau mày mắng: “Hoảng cái gì, có chuyện gì thì nói thẳng đi!”

“Biệt viện mà Lâm công tử ở đã không thấy đâu nữa rồi!”, người làm ấp a ấp úng, nói với vẻ rất khó khăn.

Đồng Hổ tỏ vẻ khó hiểu, phất tay và nói: “Dắt ta đi xem thử!”

Một lát sau, Đồng Hổ đã hiểu ý của người hầu là gì, bốn căn phòng khách trong biệt viện cũng như đồ dùng gỗ cổ bên trong đều biến thành một đống tro bụi.

Sắc mặt của Đồng Hổ rất kỳ lạ, ông ta đi đến trước cái cây gãy rồi như hiểu ra được gì đó, ông ta đưa tay ra, nhẹ nhàng sờ lên chỗ bị gãy, vết cắt láng bóng như gương, từ đầu đến cuối.

Đầu ngón tay không dính lấy một chút bụi nào.

Đồng Hổ nhìn ngón tay sạch sẽ thì mặt mày tối sầm lại, tự cười nhạo mình: “Thế này mà cũng gọi là lĩnh hội không thuận lợi lắm sao? Chơi ta à?”

Với khả năng nhìn nhận của ông ta, vừa nhìn là đã biết ít nhất Lâm Nhất cũng luyện được hai chiêu.

Gió rít như sấm, hoa rơi thoáng qua.

Hôm đó, Đồng Hổ cũng có suy nghĩ giống Vạn Phong, ông ta cảm thấy phải chăng như vậy là quá hời cho Lâm Nhất.

Đồng Hổ luôn tự khen mình trước giờ chưa từng làm ăn lỗ vốn…

Lại nhất thời cảm thấy ức chế.