Độc Thanh Án

Chương 15: Trường học em gái cậu end




Thẩm Phong lo lắng chờ đợi bên ngoài, đã qua 10p rồi mà cậu vẫn chưa ra. Đến cả Muối Tiêu cũng cảm nhận được điều bất thường.

Bé Tiêu nhảy khỏi lòng anh chạy đi kêu người đến. Anh Trường cùng Tần Minh trước đó kiểm tra dãy phòng học sau nhưng chả thấy. Hai người đã lên tầng hai để tìm Mộc Thanh cùng Thẩm Phong. Nhưng tên ác vong kia đã che mờ mắt họ. Nên dù hai người có đứng cạnh Thẩm Phong thì cũng không thể tìm ra.

Tiêu là mèo đen. Năng lực liên kết tâm linh rất mạnh. Nên sau vạch tường cạnh cầu thang, nó đã tìm ra hai người rồi lẫn đến chỗ Thẩm Phong. Dù lúc đi có hai nhưng lúc đến thì thành ba người. Thổ thần tại xong kết giới xong cũng đến xem tình hình bên Mộc Mộc.

Tần Minh đi đến trước cửa nhà vệ sinh mạnh mẽ đập cửa: Mộc Mộc, em ở trong đó thì mở cửa ra đi.

Anh Trường khoanh tay đứng kế bên sầu tư. Thẩm Phong thì trong lòng bất an khôn xiết. Hành vi của cậu từ lúc đến trường đã không bình thường rồi. Nếu cứ tiếp tục khiến bản thân lập vào tình cảnh giống như này, có khả năng một nhân cách mới của cậu sẽ được hình thành.

Anh là người biết rõ tình trạng của cậu nhất, cũng là người chưa làm được điều gì nhiều cho cậu.

Tình hình bên trong khá là kì dị. Cậu từ giọng dễ chịu, tông giọng cao từ từ hạ thấp xuống. Đến khi hoàn thành giọng trở nên trầm xuống thì xung quanh cậu nổi lên một tầng nặng lượng lạ.

Cậu nắm chặt cây cọ trong tay đang đổi dần sang màu đen tịch mịch. Những con rối bùng cháy liên tục tấn công trấn áp hắn. Lá bùa màu xanh cháy trong ngọn lửa xanh dương. Một cây kiếm chuôi đỏ gắn một cái chuông cùng dải lụa đỏ máu.

Mộc Thanh hằn giọng nói: Rút vũ khí ra đi.. mọi chuyện bây giờ mới thực sự bắt đầu.

Trong giây phút cậu giải phóng pháp khí, cánh cửa nhà vệ sinh vụt mở đập mạnh vô tường. Một luồng khí mạnh mẽ thoát ra làm mọi người phải đưa tay che mắt.

Bây giờ kẻ khó kiểm soát có lẽ không phải hắn mà là cậu. Lưỡi kiếm lưu loát, thoắt ẩn thoắt hiện trong không khí. Những lưỡi kiếm lao đến như xé gió.

Trong nhà vệ sinh, một bóng người đàn ông lờ mờ hiện lên, trên tay hắn cầm một con dao bếp nhuộm bởi máu người. Mùi hôi thối bốc lên từ con dao đó, ám khí hai bên đối chọi nhau.

Cuộc chiến diễn ra, cậu xoay quanh né tránh đòn dao hắn chém đến. Ánh mắt chứa đầy căm hận đó dán lên người cậu mà đâm xuống. Lưỡi kiếm cậu cũng chả hề tầm thường, đều thuận lợi né tránh thậm chí là tấn công.

Mộc Thanh la lớn gọi mọi người: Mọi người cứ vào đi, tôi cần khí dương để áp chế...

Thẩm Phong là người vô đầu tiên, anh thẳng thắn nhìn về phía cậu đang gồng sức đánh với một thứ mờ ảo mà anh có cố cũng không nhìn được. Tần Minh vô sau dỏng mắt nhìn cậu múa kiếm với bóng đen mà khoanh tay dựa tường nghĩ ngợi. Anh ta chưa bao giờ biểu hiện bất kí cảm xúc rõ ràng gì ra cả. Cuối cùng là anh Trường và lão Thổ thần. Anh Trường cũng hướng mắt về nơi khuất trong bóng tối ấy, ánh mắt kẽ nhăn lại. Mùi tử khí nồng nặc như thế còn hơn cả cuộc thảm sát 11 người trong khách sạn anh từng điều tra.

Cậu lùi lại phía sau đưa lưng về phía họ. Hơi thở cậu hằn xuống tỏ vẻ đầy sự khó chịu.

Mộc Thanh: Anh Trường... ném cho tôi khẩu súng..

Nói xong câu ấy cậu lao đến đỡ một nhát dao đang chuẩn bị phóng đến hướng mọi người. Tiếng hắn cười ken két vang vọng trong phòng đến điếc tay. Hắn khát máu, mặt đỏ rực lên như một con dã thú bị con người thí nghiệm bởi bạo lực và sự vô tâm. Con người máu lạnh biến hắn trở thành như vậy, hắn hận hận đến tận xương tủy.

Anh Trường nhìn về phía đó, khẩu súng lục lạnh ngắt trên tay. Vẫn là cảm giác quen biết cậu nhưng chả biết gì về cậu. Thậm chí anh còn cảm thấy cậu mới thực sự là người tốt bụng nhất mà anh từng gặp đến tận bây giờ.

Anh Trường nói to, cánh tay ném khẩu súng về phía cậu: Chụp lấy..

Cậu nhảy đến vung một lưỡi kiếm sắc bén thẳng lên vai hắn. Tiếng kêu la khốn khổ vang lên đầy đau đớn. Cậu lộn nhào chụp lấy khẩu súng, trả đạn thật hết xuống đất. Trong túi móc ra 6 viên đạn màu nâu đỏ, cậu lắp vô.

Giọng đã trở nên khan đặc từ lúc nào: Thổ thần, kết giới bảo vệ..

Vừa dứt lời, cậu mạnh mẽ nả đạn lên tấm kính soi to nhất chính diện căn phòng rồi đến 5 cửa phòng nhà vệ sinh. Âm thanh như xé toạc mọi thứ, tiếng kính vỡ cùng tiếng gào thét đầy phận nộ của ác linh. Từng tấm kính vỡ ra vươn đầy mảnh thủy tinh trên sàn, nhưng riêng căn phòng thứ Ba nằm chính giữa thì không hề bị vỡ.

Mộc Thanh câu mày vứt khẩu súng về phía tên kia rồi mạnh mẽ đạp cửa xông nào ôm A Nhiên ra. Cô bé ngồi dựa nào góc phòng, khuôn mặt nhợt nhạt. Cũng may phòng ấy không có bồn cầu, chứ không có khi cậu đã mạnh mẽ đạp vỡ nó rồi..

Cậu hướng về phía Thẩm Phong, dùng hết sức mà hét lên: Anh Phonggg... Đón Nhiênn..

Ngay giây phút ấy, mọi thứ như được bấm dừng thời gian lại. Chính khoảnh khắc A Nhiên nằm trong vòng tay và sự bảo bọc của mọi người. Cậu như mất hết sự kiên nhẫn mà lao lên chém g.i.ế.t ác linh kia. Dù cho bản thân có bị xay xát, vết thương rỉ cả máu đen. Cậu vẫn vung kiếm lên tấn công. Giây phút hắn mất phòng bị, cậu quay người, tay nhanh chóng hạ lệnh. Dây đỏ trong balo nghe lệnh, bay vút lên trói lấy hai tay hắn.

Cả hắn và cậu đều đã thấm mệt cả. Tuy hắn không là con quỷ cao cấp với năng lực khủng khiếp nhưng sức bền hắn gần như ngang ngược với Mộc Thanh. Cậu nắm chặt lấy chùi kiếm, trong căn phòng bỗng chốc im lắng ấy vang lên tiếng cười đầy kinh dị.

Tay trái cậu cầm thanh kiếm vung lên cao ngay giây phút nó giáng xuống thì tay phải kia. Cậu quật mạnh, tát một cái đến rướm máu vào mặt mình.

Mọi người:...

Ác linh giãy dụa trên đất, mặt ngơ ra:..?

Cả người cậu như đổ xuống đất. Đầu gối đập mạnh vào nền sàn đầy thủy tinh vụn sắc nhọn. Cơn đau đó mãnh liệt kích thích lí trí cậu. Thẩm Phong đưa bé Nhiên cho Tần Minh bế còn mình lao về phía cậu, cẩn thận ôm lấy.

Thẩm Phong: Bình tĩnh nào, tôi đỡ cậu dậy...

Cả cơ thể cậu run lên liên hồi, âm thanh thút thít vang lên. Tiếng khóc ấy là của cậu, mọi sự đau khổ của hắn đều như tuôn chảy trong tâm trí cậu. Mọi thứ như nứt vỡ ra, vỡ nát rồi tan tành. Cậu bấu lấy anh, ôm anh chặt hết sức có thể.

Anh cũng thấy tình hình cậu đang rất tệ, vòng tay ôm cậu vào cơ thể to lớn của mình. Từng cơn run rẩy của cậu, anh đều cảm nhận được..rất rõ ràng..

Mộc Thanh nghẹn ngào, khó chịu hít lấy từng ngụm oxi: T.. thiện.. Bùi Văn..Thiện

Câu chữ cậu cất lên như một mũi gương đâm vào trái tim ác linh. Tên của hắn.. đã bao lâu rồi chả ai nhớ, chả ai biết, chả ai từng nghĩ hắn tồn tại. Thế mà trong tình huống này, người đó muốn tiêu diệt hắn lại cất lời gọi tên hắn đầy chân thành như thế.

Cậu nấc lên, rồi khó thở mà muốn nói tiếng.

Thẩm Phong vỗ về, xoa lưng trấn an cậu: Từ từ thôi, hít thở nào. Hít nào bằng mũi thở ra bằng miệng. Bình tĩnh lại nào..

Mộc Thanh: Haaa, anh..anh không được chết.. Tôi sẽ không g.i.ế.t anh, kẻ như anh không nên chết...

Ánh mắt cậu ghim chặt nào người hắn, nước mắt cứ thế rơi xuống như suối chảy: Không được, đừng chết. Không ai trách anh cả, anh cũng đã g.i.ế.t những kẻ anh thù hận bằng cả xương máu. Tội gì phải hành hạ bản thân như thế..

"Làm ơn đi, anh Thiện. Không phải chính cái tên này được người anh dành cả đời yêu thương đặt à."

Điều đó như một phép màu rửa trôi đi thù hằn và oán hận trong hắn. Dòng suy nghĩ về người bà không hề có máu mủ gì với hắn hiện lên. Người đó đã đặt cho hắn một cái tên, chăm sóc và yêu thương hắn rất nhiều.

Cậu vươn tay với lấy balo, lôi ra nhang và bùa. Bật hộp quẹt đốt một nén nhang giúp ổn định hồn phách rồi hằn giọng cho đỡ khan.

Mộc Thanh: Hãy ngoan ngoãn xuống dưới đoàn tụ cùng bà ấy, bà ấy chắc vẫn còn.. còn đợi cậu xuống chào một câu trước khi đi đầu thai đó.

Ác linh không còn giãy dụa nữa, oán khí cũng tan dần. Bộ dạng ghê tởm kia thay đổi về thành một chàng trai còn rất trẻ với thân thể đầy những thương tích khiến người khác nhìn mà xót lòng.

Thẩm Phong bợ cậu dậy. Cậu cầm thanh kiếm, dùng bùa chùi chùi cho sạch rồi nhẹ nhàng vươn lên vẽ chữ " Triệu" trong không khí. Bùa cháy, khóc trắng tan hiện lên một bị tướng quân cưỡi ngựa xương. Vị Tướng nhảy xuống ngựa nhận lệnh từ Mộc Thanh.

Mộc Thanh: Nhờ ngài giải hắn xuống dưới nhá. Tôi sẽ viết một lá thư gửi âm phủ giảm nhẹ tội hắn..

Thổ thần bước lên, chống gậy kêu cộc cộc: Không cần cầu kì thế đâu, lão đi là được rồi. Cháu cứ dưỡng sức mình cho tốt đi.

Cậu cúi đầu cảm ơn Thổ thần, còn tặng kèm một cơn ho khan. Tướng quân trước khi áp giải hắn rời đi. Ngài trịnh trọng đi về hướng Thẩm Phong, quỳ xuống khấu đầu hành lễ.

Tướng quân: Thần khấu kiến Quân Vương.

Thẩm Phong theo phản xạ nói: Bình thân, miễn lễ.

Tướng quân ngẩng đầu nhìn anh rồi một lần nữa cung kính chào: Thần mạn phép cáo lui.

Tướng quân quay người, áo choàng cũng quay theo. Tạo nên một khung cảnh hết sức hùng dũng, oai phong.

Mọi thứ tan đi theo màn sương, chỉ còn lại một hiện trường có phần tan hoang trong căn phòng vệ sinh.

Cậu được anh đưa lại chỗ em gái. Từ trong balo cậu lôi ra một nước lọc, cậu đốt một lá bùa xanh lá rồi cho vào trong chai lắc lên, nhỏ vào đó 1 giọt máu. Mộc Thanh đút em gái uống chai nước, ngay giây phút nó muốn nôn hết tất cả thì cậu vỗ lưng giúp A Nhiên tống hết những thứ cặn bã kia ra. Đến khi nôn ra toàn bộ, em gái vẫn tiếp tục nôn khan rồi khặc ra một cục gì đó mài đen. Cậu dùng chân đạp nó để oán khí tan hết rồi trả A Nhiên lại cho Tần Minh bế.

Người điềm tĩnh nhất có thể nói là Anh Trường và Tần Minh. Mọi chuyện kết thúc một cách êm đẹp, ác linh kia đã gặp được người cả đời hắn dành tình yêu thương cuối cùng. Hắn cũng được Diêm Vương giảm nhẹ hình phạt nhưng vì phạm tội khó dung thứ. Nên kiếp sau hắn không thể làm người, chỉ có thể làm động vật và cây cỏ. Những với kẻ chịu nhiều tổn thương như hắn thì điều đó có thể nói là cách giúp hắn nhẹ lòng hơn cả.

Tần Minh bế A Nhiên ra ngoài, Thẩm Phong bợ cậu ra. Còn Anh Trường thì ở lại kiểm tra hiện trường và thống kê điều tra. Trở ra, cả Muối và Tiêu đều mừng rỡ quấn lấy họ. Mẹ Cậu đứng kế lan can nhìn họ. Tần Minh bế A Nhiên về phía đó.

Tần Minh: Tìm được con bé này, thằng ba vất vả lắm. Mẹ đỡ lo lắng..

Mẹ cậu đưa tay vuốt mái tóc bé Nhiên rồi xoa mặt Tần Minh: Tụi con an toàn là mẹ mừng rồi. Mẹ còn chưa trách bản thân thì sao dám trách các con..

Bà trước giờ đã trải qua không biết bao nhiêu là biến cố rồi. Người phụ nữ mạnh mẽ ấy giờ đang rướm lệ nhìn những đứa con mình vất vả nuôi lớn đang gánh vát những khó nhọc cuộc đời. Bà chả thể làm gì ngoài tự trách và lo lắng thì không thể làm gì hơn.

Mộc Thanh từ xa cất tiếng gọi: Mẹ.. mẹ sao mẹ..

Bà thẳng thắn bước về phía cậu, đưa tay cốc đầu cậu: Vì con luôn giấu mẹ đi làm chuyện liều lĩnh đấy.. con có biết..mẹ lo..lo lắm không hả?

Nước mắt bà lăn dài trên má, đuôi mắt đỏ lên. Bà choàng tay ôm thằng con trời đánh và bà yêu thương nhất này còn lòng. Cậu cũng nghẹn lòng mà đưa tay xoa lưng mẹ.

Mộc Thanh: Mọi người về trước đi. Con..con còn việc phải làm, có thể sáng mới về ạ.

Bà đưa tay lau nước mắt rồi vươn lên nhéo mặt cậu. Cậu cười nghẹn ngào rồi hướng mắt nhìn về phía Tần Minh.

Anh ấy gật đầu, tỏ ý bản thân biết cách lo liệu được. Mọi việc còn lại cứ để anh hai giải quyết giúp. Mẹ cậu cũng đồng ý để cậu lại cho Thẩm Phong chăm sóc. Cậu nhìn bóng lưng mọi người rời đi rồi mới an tĩnh mà thở phào.

Cậu còn định cười nói với anh về việc sẽ đi ké xe anh đến vài chỗ thì ngẩng mặt lên trông thấy mặt anh. Anh quay người cậu, áp cậu vào tường. Khuôn mặt anh lúc ấy chứa đầy nỗi bất an và lo lắng tột độ. Anh không thốt lên bất kì câu nói trách khứ nào mà chỉ ôm lấy cậu vào lòng. Như thể nếu anh buông lỏng tay ra cậu lại sẽ lao đầu vào chỗ nguy hiểm.

Mộc Thanh: Thẩm Phong, anh Phong..

Thẩm Phong: Cậu là kẻ ngốc nhất tôi từng gặp.

Mộc Thanh:...

Anh đưa tay vuốt mặt cậu rồi nhẹ nhàng Hôn lên trán cậu. Nó như một lời khẳng định việc anh sẵn sàng ở bên cạnh cậu, trân trọng cậu bằng tất cả tấm lòng.

Cậu ngơ ngác nhìn anh, tai dần đỏ ửng lên. Áp mặt vào ngực anh không biết nói gì.

Sau bầu không khí gượng gạo ấy, anh cõng cậu xuống nhà xe. Còn chăm lo khoát áo sợ cậu bị lạnh. Hai người rời đi trong đêm tối trả lại sự yên bình cho ngôi trường trung học ấy.