Độc Thanh Án

Chương 12: Trường học của em gái cậu 3




Tiếng trống tan học vừa vang lên. Cậu chưa kịp dắt xe ra thì một bóng người chạy phóng tới ngồi hãnh diện trên yên sau.

Cậu vừa hay mặt vẫn còn đỏ ửng ngơ người nhìn A Nhiên.

Mộc A Nhiên: Anh sao thế? Bệnh đó à?

Cô bé đưa tay lên trán cậu thăm dò: Đâu có sốt đâu ta.

Mộc Thanh: Nhiều chuyện, leo xuống con nhỏ này.

Mộc A Nhiên nhất quyết không xuống, làm ra vẻ bất lực: Anh nghĩ em thèm đi xe anh lắm à, tại anh hai kêu có việc bận nên em mới đi chung xe với anh thôi. Chứ ai thèm.

Đoạn cô bé lấy điện thoại mở đoạn hội thoại cho cậu xem. Cậu liếc qua mà nhăn mày

Mộc Thanh: Đệt

Lên xe lẹ nào, về ăn cơm nữa. Chiều rồi. Cậu chở tới cổng trưởng thì chạy lại chỗ xe ô tô của anh. Bé Nhiên bị làm cho tròn mắt, không ngờ bác sĩ của anh ba mình lại đi xe xịn vậy.

Mộc A Nhiên: Woa xe xịn quá lunnn

Thẩm Phong: Em muốn thì lên chở em về, dù sao cũng thuận đường.

Bé Nhiên nhìn cậu rồi cậu lại nhìn nó, cậu cười hứ hứ nói: Nhìn giề, em muốn bị say xe về anh hai em ăn cháo trắng thì xin mời.

Chỉ một câu nói đơn thuần của cậu dập tắt ý nghĩ đó, bé Nhiên bất lực ngồi yên trên xe để anh ba mình chở. Cậu thì cười vui như vừa dành chiến công vang dội.

Thẩm Phong: Anh em nhà cậu ai cũng bị say xe à. Thế sao đi du lịch cùng nhau được??

Mộc Thanh: Có gì khó để anh hai lo, đúng ko Nhiên?

Mộc A Nhiên: Chính xác a

Họ thong dong chạy xe dạo phố về nhà, về nhà cậu. Dù đường xá đông đúc thì họ vẫn về đúng giờ, gần đến nhà em gái cậu hét lên.

"Em muốn ăn bánh tráng nướng"

Mộc Thanh: Okk, vừa khéo anh đang thèm.

Cậu tấp vào quán bánh tráng ven đường gần nhà mua, anh hạ kính xuống thắc mắc không biết cặp anh em này lại làm trò gì.

Anh: Này, sao dừng lại rồi?

Cậu: Tôi mua bánh tráng ăn, mua cho anh một phần nhé.

Anh: Tôi..khôn.g

Cậu: Nhà tôi là cái nhà bự bự đằng kia, anh lái lại đó gửi xe rồi chờ đi. Tôi mua xong về tới, anh đứng đó chắn xe mua bánh tráng á.

Thẩm Phong ấm ức lái đi, chưa kịp nói gì đã chỉ đuổi đi. Dựa theo hướng tay cậu chỉ, anh chạy thêm 200m quả là có ngôi nhà bự. À...không phải nhà bự, mà là một căn biệt thự hạng cao cấp rộng hơn cả nhà anh gấp 4 lần. Nhìn thôi cũng thấy choáng rồi, nhà cao cửa rộng đúng nghĩa. Trong lúc anh ngó nghiêng thì thấy một lối đi xuống tầng hầm để biển "Chỗ giữ xe". Theo lí trí anh lái xuống thì vã vô bản mặt anh là 4 chiếc xe hạng sang xịn mịn, giá mỗi chiếc có thể mua cả một căn hộ nơi khu trung tâm thành phố. Anh nhìn kĩ thì thấy độ gần chục chiếc xe máy,xe máy điện, xe đạp điện các kiểu. Tâm lí có chút hoang mang nhưng vẫn là nên tìm chỗ đậu xe, cách mấy cái xế hộp sang chảnh ra xa một chút. Dù anh có lái giỏi đi chăng nữa, nhìn chúng thôi cũng đủ rén rồi.

Anh tắt máy xe, kiểm tra đầy đủ đồ rồi xuống xe. Muốn tìm chốt bảo vệ hỏi thăm mà chẳng thấy ở đâu. Anh định đi bộ trở lên thì bắt gặp cậu cùng em mình từ trên phóng xe xuống đùa vui.

Mộc Thanh: Ahhhhhhh, yehhhhhhhh nhanh quá, hahahah

Mộc A Nhiên: Hahahaa, ahhhh thắng lại thắng lại kìa. Tông xe anh hai giờ....

Cậu phanh tay gấp, lấy chân chống cua một vòng trên đất mà né chiếc mercedes đen gần 3m. Bé Nhiên nhảy xuống hé hửng cầm đống đồ ăn vặt, cậu chạy cái xe lại chỗ để xe máy với xe đạp. Từ xa thấy anh thì hô lên

Cậu: Anh Phong, ở đây này, chỗ này có lối vô nhà nè.

Bé Nhiên: Anh nhanh lên, không anh ba ăn hết phần anh đó.

Cậu: Âý anh không có nha, anh chỉ xin miếng thôi.

Thẩm Phong chạy lại chỗ hai người họ, bất giác hỏi: Vậy chỗ giữ xe này dùng chung cho các căn kế đây à.

Cậu thảnh thiên nói: Anh nói gì thế, đây là bãi giữ xe của nhà tôi. Của nhà tôi thôi, mấy chiếc xe hơi là của Anh hai tôi, còn xe máy với xe đạp là của tôi và Nhiên.

Anh ngơ ra, của nhà cậu một bãi giữ xe rộng cả 100m. Thật là khiến người khác ngạc nhiên đến không khép miệng được. Chính là sự giàu có này vì sao cậu đi chiếc xe máy phèn đó? Thật khiến người khác khó hiểu.

Bé Nhiên tung tăn chỉ cho anh coi mấy cái xe đạp điện của nó, gồm một chiếc màu đen và màu hồng. Cái màu hồng là cậu mua cho nó còn màu đen là của anh hai mua cho nó. Còn một chiếc nữa là...

Bé Nhiên: Ủa, cái xe máy màu tím của em đâu rồi?

Cậu: Sao hỏi anh, anh đi xe em chi? Chắc mẹ chọn đại lấy đi uống trà với bạn rồi.

Cậu nói tiếp: Em chưa được đi chiếc đó mà.

Bé Nhiên: Ai nói không đi, tại chưa 18 tuổi nên mẹ không cho thôi, nó là của mẹ cho em mà.

Cậu lại xoa đầu nó, vui vẻ nói: Hehe, Vẫn là như anh là tốt nhất.

Bé Nhiên: Anh nói cái xe con vịt của anh đó hả?

Cậu chính là đợi thời phút huy hoàng để khoe con xe có phần ngộ nghĩnh của mình: Nó là báu vật của anh đó. Anh mua nó từ lúc hành nghề tới giờ cũng hơn 2 năm rồi mà đi vẫn êm phết.

Anh từ xa đứng khoanh tay lắng nghe tất cả, không ngờ cậu lại không giống như anh nghĩ. Quan sát sơ cũng biết gia đình cậu là hạng cao cấp thương gia. Tiền không thiếu, vậy mà cậu vẫn có thể chống hông kiêu hãnh kiếm tiền mua cho bản thân một chiếc xe máy bình thường có phần rẻ tiền để đi, còn mua tặng cho em gái một chiếc xe đạp điện. Hình tượng của cậu với anh không phải là kẻ bám váy xin tiền mẹ đua đòi ăn chơi, đó là người lạc quan, tuy có thể trẻ con nhưng lại trưởng thành đến lạ. Những câu nói vui đó tưởng như đùa nhưng là việc cậu thực sự làm từ chính cậu. Tự hỏi là do gia đình giáo dục tốt hay là tự bản thân cậu nhận ra nữa? Tại sao cậu lại có thể tự kiếm tiền trong khi gia đình cậu không cần điều đó? Làm vì đam mê à?

Cậu giơ giơ tay trước mặt anh, hỏi: Thẩm Phong, hú anh còn ở đó không? Chúng ta lên nhà lẹ đi, đồ ăn nguội cả rồi.

Anh nắm lấy tay cậu, cùng đi lên: Đi, tôi rất muốn thăm quan nhà cậu đó.

Cậu: Chuyện nhỏ, hahah

Nhìn thôi chưa đánh giá gì nhiều đã thấy ngôi nhà toả ra mùi tiền rồi. Không phải dạng rộng rãi quá mức mà nó rất vừa vặn cho gia đình 4 người. Phòng ốc cũng tiện lợi hoá mà rất sạch sẽ. Anh đã nghĩ thế...cho tới khi vào phòng cậu.

Trong căn phòng 10m² mà cậu bày bừa nhìn kiểu gì cũng thấy không đủ chỗ để. Anh len qua cẩn thận không dẫm phải mền gối và quần áo mà ngồi lên thành cửa sổ. Chỗ này là sạch sẽ nhất, chắc cũng là chỗ cậu thích ngồi nằm lăn bò lết nhất rồi.

Thẩm Phong: Đã bao lâu rồi không dọn phòng thế?

Cậu cởi áo khoác ra, tiện tay quăng đại lên bàn. Gãi đầu ráng nhớ lại: À... Để coi, chắc cũng hơn 2 tháng rồi.

Anh nhăn nhó nhìn cậu: Trong lúc cậu nằm viện không ai dọn cho à?

Cậu không có điểm dừng mà cởi áo ra: Không có, đồ của tôi không phải đồ bình thường nên thường là tôi hoặc mẹ dọn. Nhưng mấy nay mẹ tôi bận biệu quá nên không dọn.

Anh chưa kịp nói ra vài cậu phàn nàn thì bị thân thể cậu làm cho câm nín. Cậu cởi áo ra lộ phần thân trên hết cho bàn dân thiên dạ thấy rồi. Không phải là có...thon à.

Thẩm Phong che mặt, dù đều là con trai với nhau cả nhưng anh vẫn thấy có chút không nên nhìn, gượng gạo nói: Sao cậu lại cởi đồ????

Mộc Thanh: Phòng tôi thì tôi thay đồ có gì sao cơ chứ? Anh đừng nói đang trách tôi vì không có 6 múi nha, hahahah.

Cậu cười phá lên, tiếp tục cởi cả quần dài. Mỹ vị này bày trước ăn anh, không nhìn đừng bảo sao bị nói là ngu.

Thân hình thon, nước da trắng hồng, cơ ngực cũng không có. Tại sao anh thấy nó có chút...kích thích nhỉ?

Thẩm Phong: Cậu không có 6 múi là cái chắc rồi! Ốm thế này cơ mà. Thế cậu có muốn sờ thử của tôi không?!

Bầu không khí trở nên có chút ám muội, anh bước xuống khỏi thềm cửa sổ, từ từ đi về phía cậu. Ánh mắt đầy sát khí nhìn chằm chằm thân thể ngọc ngà chưa ai chạm vào của cậu.

Đợi đến khi thần trí cậu nhận ra thì anh đã đến sát bên cậu, từ từ đẩy lùi cậu về phía lưng. Tấm lưng cậu áp vào bức tường hơi lạnh làm cậu run lên.

Mộc Thanh sợ hãi, nói lắp: Anhhh..anh nói..sờ..sờ là sờ cái gì hả?!!!

Thẩm Phong cúi đầu chạm vào tóc cậu, mùi hương dầu gội thơm thoang thoảng. Anh đưa tay nắm lấy tay cậu, cười nham hiểm: Cậu nghĩ gì thế hả? Mộc Mộc

Tiếng anh thỏ thẻ khác hẵng với ngày thường khiến cậu không khỏi giật mình. Bàn tay anh cầm tay cậu, nhẹ nhàng đưa vào trong áo vén lên. Tình thế này thật có quá nhiều nguy hiểm. Không phải rất gợi cảm sao.

Bàn tay cậu khẽ hơi run lướt trên bụng anh, cơ bụng săn chắc được cảm nhận qua từng đầu ngón tay. Kích thích đến khó thở, hơi thở anh phản phất bên tai cậu. Tại sao cậu không đẩy ra chứ, đây không phải là đang cưỡng ép người khác à?

Anh mê muội, ôm lấy người cậu. Tựa đầu vào vai cậu khẽ hỏi: Thích không?

Mộc Thanh chính là không ngờ sống trên đời này là một thằng con trai như cậu lại bị cái tình huống này làm cho bối rối đến ngơ người.

Mộc Thanh: Anh... Anh Phong..

Thẩm Phong cười ngọt ngào nhìn cậu: Anh đây, em sờ qua rồi giờ tới tôi sờ của em nhé?!

Cậu như bị cuốn theo sự mê hoặc này, vừa nghe anh nói hết cậu hoảng hốt. Vội vàng đẩy anh ra rồi chạy vội vào nhà vệ sinh. Thành công chạy thoát. Để lại anh đứng đó nhìn cậu, trên khuôn mặt biểu cảm có chút thoả mãn khi chọc ghẹo cậu.

Thẩm Phong: Chạy mất rồi.

Cậu lao nhanh vào nhà vệ sinh, nhanh tay chốt cửa lại. Dựa tường mà thở dốc, vì sao lại bị như vậy?

Cậu nhìn mình trong gương, khuôn mặt này biểu cảm này thật không đúng đắn. Lại thấy cơ thể không ngừng nóng lên, má ửng hồng và tai cũng đỏ hết cả rồi. Phía dưới... hình như..

Cậu chưa bao giờ bị kích thích quá độ kiểu này bao giờ. Trong đầu cậu là một mớ hỗn độn, cảm giác bồi hồi làm sao...

Anh chỉnh lại áo, trong thời gian đợi cậu ra. Cẩn thận dọn dẹp phòng giúp cậu. Lướt nhẹ qua cửa nhà tắm nghe thoáng qua tiếng thở dốc của cậu.

Anh cười khẽ mang hàm ý trêu chọc, mong sao chuyện này cậu không quá đề phòng anh.

Sau hơn 15p trôi qua, cậu mở cửa nhà tắm. Vò vò đầu, vậy mà còn thảnh thơi gội đầu khác kiểu. Vừa định thở phào một chút thì anh lên tiếng làm cậu giật mình.

Ngồi trên bàn làm việc của cậu, bấm điện thoại: Xong rồi hả? Tôi còn tưởng cậu không dám ra.

Mộc Thanh nổi nóng đùng đùng: Anh thôi ức hiếp người khác đi. Tôi..

Thẩm Phong: Cậu làm gì trong đó?

Cậu ngượng mặt đỏ hết lên, ấp úng không trả lời. Anh tiến tới đưa tay cầm lấy khăn lau tóc cho cậu.

Thẩm Phong: Bềnh tễnh nào. Em gái cậu chắc ăn hết đống đồ ăn rồi.

Cậu lúc này mới nhớ ra thì đã muộn. Tới khi ra phòng khách thì em gái cậu thực sự ăn hết rồi.

A Nhiên thấy anh ba mình cuối cùng cũng ra thì cười khẩy: Hahaha, em chờ lâu quá ăn sắp hết rồi, còn rượu dâu anh đem về trong tủ lạnh với hộp bánh tráng cuộn.

Mộc Thanh muốn chạy lại nhéo má em gái mình thì bị bé Muối chặn lại. Bé Tiêu thì nằm dài trên sofa cạnh A Nhiên.

Mộc Thanh: Muốiiii, đi ra đi. Mày thương em gái hơn tao à!!

Thẩm Phong lại chỗ sofa ngồi xuống, vươn tay muốn chạm vào bé Tiêu. Nó nghe có hơi người liền tỉnh mở mắt nhìn thẳng vào anh.

Mộc Thanh vui vẻ ôm lấy bé Muối lại cẵm lấy bé Tiêu. Giới thiệu cho anh: Tada, thành viên siêu đáng yêu siêu ngầu MUỐI TIÊU.

Anh không cần cậu giới thiệu cũng biết. Muối là tên gia đình cậu đặt cho con chó giống Husky lai Alaska. Ngoại hình vượt trội, thừa hưởng gen từ Alaska nên Muối gần như có bộ lông trắng xen lẫn những vết xám ở đầu trải dọc xuống lưng và đuôi. Phần đầu có nét tương đồng với chó sói. Có thể nói chỉ nhìn nó là toát nên được vẻ sang chảnh và quyền lực. Còn Tiêu là tên bé mèo đen tuyền cùng đôi mắt vàng màu hổ phách. Sự thu hút từ nó đem đến cho người khác một mị lực kì lạ. Mang đến cảm giác bị lôi cuốn và choáng ngợp.

Anh không có bất kỳ ác cảm nào với mèo đen cả. Mà còn rất thích là đằng khác. Cậu để bé Tiêu và Muối ngửi mùi của anh làm quen. Ban đầu không thuận lợi lắm, nhất là bé Tiêu cảnh giác với người lạ. Nhưng sau đó chính bé Tiêu rất ngoan ngoãn ngồi trong lòng cho anh vuốt ve các kiểu. Muối thì vui vẻ làm trò làm thân với anh.

Mộc Thanh: Muối Tiêu là tên cho tôi đặt đó. Nghe dễ thương mà ha.

A Nhiên: Lúc đầu mẹ đặt là Bạch Tri với Hắc Triết. Nghe nó văn phong bao nhiêu tới anh đặt thành Muối với Tiêu nghe phèn không tả nổi.

Mộc Thanh ôm lấy hai bé mèo và chó nựng: Cuối cùng Muối Tiêu vẫn dễ thương nhất.