Độc Thần

Chương 177




- Đừng nuốt.

Độc Nhĩ Kha hô lên, nhưng mà lại không kịp rồi, ánh sáng tối òm, khỏa Dạ Minh Châu bị Dã Nhân nuốt mất rồi.

- Ngươi không sao chứ?

- Không... sao.

Đây chỉ là câu nhắc lại nửa vời chứ không phải câu trả lời. Độc Nhĩ Kha cười khổ, xem ra Dã Nhân này quá đói rồi. Nhìn ra phía ngoài vẫn là màn sương mù với vực sâu thẳm. Dưới nền hang là cái dây vải cùng với mũi tiễn xanh mà Độc Nhĩ Kha dùng để hãm lại, nhưng lại bị Dã Nhân chộp vào. Ngay cả nút buộc vẫn còn trên cổ tay Độc Nhĩ Kha hắn.

Dùng miệng cởi nút buộc ra, Độc Nhĩ Kha thu lại mũi tiễn sau đó từ trong Giới Chỉ lấy ra một khối thịt thỏ nướng sau đó đưa tới trước mặt Dã Nhân nói.

- Ăn đi.

- Ăn.. đi.

Nhưng mà để Độc Nhĩ Kha trợn mắt là Dã Nhân lại dửng dưng trước món thịt thỏ của hắn. Tuy rằng nó được nướng lâu rồi, bên ngoài cũng không còn thơm nữa nhưng khi ăn vào vẫn rất ngon. Nhưng Dã Nhân lại không thèm nhòm ngó gì tới, mà miệng cứ lặp đi lặp lại lời của Độc Nhĩ Kha.

- Ăn đi, đây là thịt.

Độc Nhĩ Kha lặp lại lần nữa, sau đó xé một miếng thịt bỏ vào miệng nhai ngon lành

- Hừm, ngon lắm.

Hành động này khiến cho Dã Nhân mở to mắt ra, sau đó cái miệng cũng nhai nhai, rồi lại nuốt nước bọt ít ỏi, sau đó cánh tay chộp lấy cái chân thỏ nướng của Độc Nhĩ Kha chạy ra một góc quay lưng lại ngồi ăn.

Ngoằm ngoằm ngoằm.

Thanh âm nhai nhồm nhoàm vang lên, chỉ một phút sau cái đùi thỏ nướng to tướng đã hoàn toàn bị Dã Nhân giải quyết sau đó lai chạy tới trước mặt Độc Nhĩ Kha chìa tay nói:

- Ăn thịt.



Độc Nhĩ Kha kinh ngạc. Đầu tiên là hắn kinh ngạc chính là Dã Nhân không ngờ lại chủ động nói ra, không bắt chước hắn, lại còn nói hai từ ăn thịt nữa chứ. Thứ hai hắn nhìn ra phía dưới nền đá không hề có xương thỏ, không thể nghi ngờ nó đều bị Dã Nhân này nuốt vào bụng rồi.

“Từ trước tới giờ không biết ngươi ăn cái gì để sống?”

Độc Nhĩ Kha lẩm bẩm một câu, sau đó tay lại móc ra một miếng thịt thỏ nướng khác đưa cho hắn. Còn mình cũng lấy ra một miếng rồi cắn nuốt vào bụng. Nhìn lại sắc trời cũng đã tối hẳn.

Dã Nhân ăn xong thịt nướng thì vỗ vỗ cái bụng, sau đó đưa tay ngoáy mũi, rồi móc ra một cục tròn bỏ vào miệng nhai, tiếp đó ngáp dài một cái, rồi tiến tới chỗ có góc tối gần đó nằm xuống ngủ. Không ngờ nó cũng không quản Độc Nhĩ Kha nữa, cũng chẳng đề phòng người lạ.

- Khò, khò...

Dã Nhân ngủ ngáy to vô cùng, điều này khiến cho Độc Nhĩ Kha sợ hãi. Tiếng ngáy này không ngờ còn lớn hơn cả tiếng ngáy của con heo nữa. Nhìn thân thể lõa lồ, lông tóc xồm xoàm đang co một đoàn nằm ngủ kia. Độc Nhĩ Kha lắc đầu, lấy ra một tấm mền tiến lại đắp cho Dã Nhân.

Độc Nhĩ Kha cũng muốn ngủ, nhưng vì tiếng ngáy quá to nên hắn không ngủ được. Không có chuyện gì khác đành phải khoanh chân ngồi xuống tu luyện, cũng để phục hồi thương thế.

Lại một đêm qua đi, khi trời vừa sáng thì Độc Nhĩ Kha cũng tỉnh. Vừa mở mắt hắn lại giật mình vì trước mặt hắn vẫn là cái đầu của Dã Nhân, chỉ là ánh mắt của nó như biết nói hí hửng như muốn xin Độc Nhĩ Kha cho nó ăn.

- Ngươi muốn ăn ư?

Độc Nhĩ Kha lấy ra một miếng thịt ma thú khắc, sau đó đưa tới trước mặt Dã Nhân hỏi.

- Ngươi.. muốn... ăn ư.

Những Dã Nhân này vẫn như hôm qua chỉ lặp lại lời Độc Nhĩ Kha, chỉ là lời của nó đã liền mạch hơn một chút, cũng rõ hơn một chút.

Độc Nhĩ Kha không nói nữa, đưa thịt cho nó ăn. Sau đó hắn đứng dậy vận đông một chút, sau đó lại tiến ra của hang nhìn xuống phía dưới vực thẳm kia, nhưng cảnh tượng mà hắn thấy vẫn là sương mù, sương mù dày đặc, ánh sáng yếu ớt. Lại ngẩng đầu nhìn lên, cũng vân là sương mù, ngoài ra là vách đá dựng đứng.

“Làm cách nào mới có thể rời khỏi đây đây.”

“Rốt cuộc còn bao sâu thì mới tới đất. Tại sao lại có một Dã Nhân sống ở lưng chừng vực này chứ?”



Độc Nhĩ Kha nghĩ vậy thì bắt đầu cảm thấy tò mò với thân phận của Dã Nhân. Trong lòng hắn bỗng nhiên nổi lên một chủ ý.

Mang theo chủ ý này Độc Nhĩ Kha quay trở lại hang động, lúc này Dã Nhân kia đã giải quyết xong miếng thịt da thú to kia rồi. Ánh mắt lại có chút mong chờ hướng Độc Nhĩ Kha, dường như còn muốn ăn nữa.

- Ăn thịt.

Dã Nhân nói một câu. Độc Nhĩ Kha cũng không ngạc nhiên nữa, chỉ là trong lòng nảy ra một kế. Hắn móc ra một miếng thịt thỏ nướng khác, nói với Dã Nhân:

- Bây giờ ta sẽ cho ngươi thịt, nhưng ngươi phải để ta cạo râu của ngươi.

Độc Nhĩ Kha muốn là xem rõ bộ mặt phía sau lớp lông lá của Dã Nhân kia xem thế nào. Bởi vậy hắn mới nói như vậy.

- Ăn thịt.

Chỉ là Dã Nhân nhìn chằm chằm miếng thịt nước miếng cũng chảy ra, sau đó nói.

Độc Nhĩ Kha thầm chửi mình ngu ngốc, nó không biết trả lời vậy mà hắn còn hỏi. Nhưng dù vậy hắn vẫn lặp lại một lần nữa.

- Ta cho ngươi ăn thịt, ngươi để ta cạo râu ngươi.

Vừa nói hắn vừa chỉ vào mình, rồi lại hướng miếng thịt về phía Dã Nhân, sau đó bàn tay vươn ra làm ra tư thế cạo cạo, hướng về phía bộ râu quai nón một bên mặt của Dã Nhân. Sau đó lại chỉ vào mình rồi lại chỉ vào Dã Nhân.

- Ăn thịt.

Chỉ có điều Dã Nhân vẫn một bộ như vậy, vẫn nhìn chằm chằm miếng thịt trong tay Độc Nhĩ Kha rồi lẩm bẩm câu Ăn thịt.

Độc Nhĩ Kha lắc đầu, hắn lấy ra đoản chủy thủ, sau đó cạo cạo lên mái tóc của mình, cắt ra một nắm tóc, rồi lại lặp lại động tác tương tự với Dã Nhân.

Thật không ngờ Dã Nhân không những không phản đối mà lại đưa tay cạo cạo mái tóc của mình, nhưng mà chẳng cắt được cái gì. Độc Nhĩ Kha cười cười, hắn không nói nữa mà đưa khối thịt cho Dã Nhân. Thịt hắn có rất nhiều, nhất là lúc hắn dùng Thiên Hương Lệ và Thôi Hồn Tán đi liệp sát mấy ngàn ma thú trong U Minh Sâm Lâm. Lúc đó hắn đã dự trữ rất nhiều, trong đó đa số là thịt sống, thịt nướng chỉ chiếm một ít mà thôi. Thịt ma thú bảo quản ở trong Giới Chỉ được rất lâu. Có khi hơn một năm mà không thối, nhưng lâu hơn nữa thì không được.

Sau đó Độc Nhĩ Kha nhân cơ hội này đưa đoản chủy thủ lên, bắt đầu cạo lông mặt và râu của Dã Nhân. Lúc đầu Dã Nhân cũng có chút tránh né, nhưng khi Độc Nhĩ Kha tiện tay ném cho nó một khối thịt nữa thì nó mới dừng lại cho Độc Nhĩ Kha cạo.