Độc Thần

Chương 166




Trong khi ba người Độc Nhĩ Kha đang trong tàng thư các lựa chọn vũ kỹ cho mình thì lúc này tại một tòa kiến trúc rộng lớn, trong đại sảnh Thạch gia gia tộc lúc này xảy ra một chuyện lớn.

Chuyện là thế này. Thạch gia gia chủ Thạch Phá Thông đã phái đi rất nhiều nhân thủ mà không thể tìm ra kẻ đã sát hại hai nhi tử của mình, việc này khiến hắn cực kỳ phẫn nộ và căm phẫn. Nhưng dù sao hắn cũng là gia chủ của một đại gia tộc, không thể kéo dài việc phái đi toàn bộ nhân thủ vào việc tìm kiếm hung thủ được. Cắn răng nén lại sự căm phẫn của việc mất con hắn đành phải rút nhân thủ về, tập trung vào việc chăm lo cho gia tộc.

Đang lúc vụ việc có vẻ bắt đầu chìm xuống thì lúc này đột nhiên có người mật báo một tin tức là đã tìm ra kẻ đã tiếp xúc với nhóm người Thạch Phá Thiên cuối cùng. Người mật báo cũng không biết là ai, chỉ biết người đó để lại một mẩu giấy có nói tên và chỗ ở của tên kia.

Lập tức Thạch gia chủ Thạch Phá Thông hạ nghiêm lệnh phải nhanh chóng bắt cho được kẻ được mật báo kia. Và người của Thạch gia làm việc rất hiệu quả, nhanh chóng tìm tới và bắt sống tên kia. Người bị bắt lại chính là tên thanh niên trúng độc được Độc Nhĩ Kha trị khỏi kia. Thạch gia chủ Thạch Phá Thông đã tự mình tiến hành thẩm vấn tra khảo, lúc đầu thanh niên kia không khai nhận, cũng nói không biết tên hung thủ kia.

Quả thực hắn không biết hung thủ là ai, có chỉ là nghi ngờ Độc Nhĩ Kha làm mà thôi, nhưng mà Độc Nhĩ Kha có ơn với hắn nên hắn không nói ra. Thạch Phá Thông rất tức giận đã cho người tra tấn thanh niên này, nhằm moi ra thông tin, hắn thực sự nghi ngờ thanh niên này biết điều gì đó.

...

Nhóm người theo lỗi cũ tiến ra cửa thông đạo, vừa ra đã thấy hai người Thác Đống và Thiền Lão đứng đợi sẵn, hai lão giả không hẹn mà cùng nhìn về phía tay ba người, trên tay họ là ba quyển vũ kỹ, mỗi người một quyển, hai lão già cùng gật đầu. Họ cũng không sợ nhóm người này trộm đi mà bỏ vào Giới Chỉ, trong kho có sổ sách và số hiệu mỗi một loại vũ kỹ.

- Các người trước đăng ký với chúng ta, chúng ta cần biết thông tin vũ kỹ lấy đi.

Ba người gật đầu, Dã Nhi hăng hái đăng ký trước.

- Tiểu nữ xin đăng ký trước vậy. Thiền Lão, cuốn vũ kỹ của tiểu nữ là một loại tiên pháp tên là Xà Tiên Võng.

Thiền lão gật đầu nói:

- Vậy vũ khí của ngươi là gì?

- Là một cây trường tiên.

Dã Nhi hứng khởi nói.

- Trường tiên. Xem ra ngươi rất hợp với bộ tiên pháp này, theo ta biết thì bộ vũ kỹ này cũng chính là được sáng tạo ra là giành cho nữ nhân.

- Chính là như vậy.

- Được rồi. Ta đã xác nhận, ngươi đi ra ngoài đợi trước đi.

- Dạ.

- Người tiếp theo.



Người tiếp theo chính là Tác Đạt, chỉ thấy hắn không mặn không nhạt, cái tên keo kiệt này làm vẻ dửng dưng đưa cuốn vũ kỹ cho Thiền Lão.

Thiền Lão không nói, chỉ tiếp nhận cuốn vũ kỹ, sau đó ghi chép một lượt rồi trả lại cho Tác Đạt. Rốt cuộc cũng đến phiên Độc Nhĩ Kha. Hắn bước ra, trên tay cuốn võ kỹ có bìa hai màu đưa cho Thiền Lão. Thiền Lão nhìn vậy ánh mắt lóe lên sự ngạc nhiên nói:

- Băng Hỏa Lưỡng Nghi kiếm. Thật không ngờ ngươi lại chọn vũ kỹ này. Cuốn vũ kỹ này từ khi ta ở đây chưa bao giờ thấy có người luyện được. Thật không ngờ ngươi lại chọn cuốn vũ kỹ này. Hài tử, ngươi thực sự đã quyết định.

Thiền Lão kinh ngạc, Thác Đống ở một bên cũng kinh ngạc, chỉ là hai người Dã Nhi và Tác Đạt thì vẫn không hiểu gì.

- Vãn bối đã quyết định.

Độc Nhĩ Kha gật đầu, những lời trong tầng một hắn mới chỉ hiểu sơ sơ, hắn còn chưa có thấu hiểu hoàn toàn. Hắn cũng cho rằng người tu luyện môn vũ kỹ này thì phải thật đặc biệt.

Thiền Lão gật đầu, nhìn thật lâu Độc Nhĩ Kha sau đó nói:

- Bây giờ ngươi muốn đổi còn kịp, ta có thể phá lệ giúp ngươi lựa chọn lại một lần. Môn vũ kỹ này không phải ai cũng có thể luyện được đâu.

Độc Nhĩ Kha gật đầu, ánh mắt có chút cảm kích nhìn Thiền Lão, nhưng hắn đã quyết định, chỉ là hắn không trả lời mà chỉ duỗi hai tay ra. Tay trái xuất ra Hỏa Độc Công, tay phải là Hàn Băng Khí. Hỏa Độc Công màu hồng nóng rực, Hàn Băng Khí lại màu trắng sữa, lạnh lẽo.

- Hàn Khí, Hỏa Khí.

Thiền Lão kinh ngạc kêu lên, Thác Đống cũng không ngoại lệ, cái miệng há hốc lên. Thật lâu Thiền Lão mới hồi tỉnh nói:

- Hảo, thật không ngờ ngươi lại vừa vặn đáp ứng điều kiện của môn vũ kỹ này. Trách không được ngươi lại tự tin như vậy, lại quyết lựa chọn nó.

Độc Nhĩ Kha chỉ cười, hắn không cho ý kiến, Thiền Lão một bên nhìn Độc Nhĩ Kha càng thêm sắc thái thần bí và thưởng thức.

- Lão cũng muốn xem xem rốt cuộc ngươi có thể luyện môn vũ kỹ này ra cái dạng gì.

...

Ba người Độc Nhĩ Kha theo chân Thác Đống tiến ra ngoài đấu trường, đến thẳng khu biệt lập, vừa ra nơi đây đã có hai người chờ sẵn ba người. hai người này nhìn tuổi tầm ngang nhau, nhưng lại có chút mâu thuẫn nhau, một người bộ trang phục màu trắng tinh khôi, phiêu dạt tiêu sái. Một người thì một thân hắc y, vẻ mặt có chút dữ dằn, ánh mắt sắc bén, sát khí tỏa ra cũng khiến người ra rợn người.

Nam tử áo trắng thì Độc Nhĩ Kha cũng biết, đó chính là Bạch Sát, còn nam tử áo đen thì hắn không biết. Người này hắn cũng chưa bao giờ gặp mặt. Không thể nghi ngờ gì, người này chính là Hắc sát. Hai người này chính là Hắc Bạch song sát.

...

- Các ngươi đã suy nghĩ về đề nghị của ta chưa?



Trong một đại sảnh, Bạch sát ngồi trên ghế thái sư, phía bên trái của hắn là Hắc Sát. Hai người một phải một trái ngồi vị trí thủ tọa, ba người Độc Nhĩ Kha ngồi ở hai bên hàng dưới, lúc này Bạch Sát nhìn ba người Độc Nhĩ Kha hỏi:

- Thế nào? Tác Đạt, cậu nói trước đi.

Tác Đạt gật đầu, hai tay chắp lại nói:

- Thưa hai vị tiền bối. Vãn bối đã quyết định đồng ý lời đề nghị của hai vị. Vãn bối đã suy nghĩ kỹ rồi, vẫn bối cần một đòn bẩy cho việc đột phá tu vi, mà vừa vặn đấu võ đại hội của Tề Khắc đế quốc này lại phù hợp.

Bạch Sát gật đầu, ánh mắt nhìn Tác Đạt tỏ vẻ tán thưởng nói:

- Ngươi đã có chí như vậy là đúng, ta hi vọng sau khi tham gia đấu võ đại hội này thì ngươi sẽ đột phá Linh Tôn cảnh giới lên Linh Vương cảnh giới.

Mục quang Bạch Sát lại chuyển sang Dã Nhi thì cũng nhận được cái gật đầu của nàng. Chỉ nghe nàng nói:

- Ta nghĩ đấu võ đại hội này sẽ rất vui, ta sẽ tham gia.

- Rất vui?

Lời này vừa ra khiến cho những người ở đây dở khóc dở cười, ngay cả vẻ mặt một mực lạnh nhạt không chút biểu cảm của Hắc Sát từ lúc đầu tới giờ cũng giật lên một cái. Cái gì chứ, cô nàng này không ngờ tham gia vì muốn xem trò vui sao? Hết nói.

- Còn cậu?

Bạch Sát chuyển qua Độc Nhĩ Kha, ánh mắt Hắc Sát cũng nhìn chằm chằm Độc Nhĩ Kha, giống như một con rắn độc nhìn chằm chằm con mồi vậy.

- Thật xin lỗi hai vị, thật sự vãn bối cũng muốn tham gia. Nhưng trong người còn mang nhiều sự việc cần làm. Vãn bối thực sự không có thời gian, xin hai vị thông cảm.

- Ài. Cậu không ngờ lại thẳng thừng như vậy.

Bạch Sát một bên lắc đầu có chút tiếc nuối. Hắc Sát một bên cũng có chút thất vọng, chỉ là biểu hiện không nhiều ra ngoài. Còn Dã Nhi thì một bên trợn to mắt nói:

- Tiểu đệ đệ. Ngươi tại sao không tham gia? Chẳng nhẽ ngươi không muốn xem trò vui. Nếu ngươi đi thì tỷ tỷ ta sẽ chăm sóc ngươi cẩn thận, nếu có ai bắt nạt ngươi thì tỷ tỷ ta sẽ đánh cho tên đó phải bỏ chạy.

Độc Nhĩ Kha lắc đầu, thở dài một tiếng, hắn quả thực rất muốn tham gia, nhưng trên người còn quá nhiều vụ sự, chuyện này hắn không có thời gian mà đi. Ngoài ra Độc Nhĩ Kha còn có cảm giác chuyện Thạch Phá Thiên rất có thể sẽ bại lộ, ngoài ra còn có người của Độc Tông. Hắn phải nhanh chóng rời khỏi đây, phải tránh xa chỗ thị phi này.

...

Vừa rời khỏi đấu võ trường, Độc Nhĩ Kha cũng bắt đầu thẳng tiến cửa tây thành Ba Lý, hắn cũng không trở lại khách điếm mà quyết định rời đi. Độc Nhĩ Kha cũng dự định lần này rời đi hắn sẽ không đi tới thành thị nữa, mà tìm một nơi vắng vẻ mà tu luyện và luyện tập vũ kỹ cũng như công pháp. Ngoài ra còn công việc luyện độc dược, tổng kết kinh nghiệm lại một lần.