Độc Thần

Chương 130




- Ngươi rất mạnh.

Lỗ Khắc mở miệng.

- Ngươi cũng thế.

Độc Nhĩ Kha gật đầu, đáp lại.

- Nhưng chỉ như thế không đủ ta tiến tới.

Lỗ Khắc lạnh nhạt nói, giọng nói tràn đầy tự tin, trong giọng của hắn dường như nhiêu đây chỉ là thoáng qua, đối với hắn mấy vết thương nhỏ này chẳng đáng là gì. Độc Nhĩ Kha cũng không có khả năng đánh bại hắn.

Độc Nhĩ Kha gật đầu, hắn cũng cảm nhận được Lỗ Khắc còn chưa dùng hết bài tẩy, nay từ trong giọng nói tự tin của hắn càng làm cho Độc Nhĩ Kha chắc chắn điều đó. Nhưng điều này càng làm cho chiến ý của hắn thêm mạnh mẽ. Một đường tiến tới con đường võ đạo, đi được tới ngày nay hắn không có khả năng dừng lại trước gian khó.

Hai nắm tay siết chặt, ánh mắt trở nên kiên nghị vô cùng, chiến ý lẫm liệt trào dâng, giọng nói cũng tràn đầy nghiêm nghị nói với Lỗ Khắc.

- Nếu đã như vậy thì ta cũng muốn kiến thức bài tẩy cao nhất của ngươi. Đến đây đi để cho ta xem chiêu mạnh nhất của ngươi.

Lỗ Khắc gật đầu, hai tay bắt đầu đưa ra, hai mắt híp lại, miệng nói:

- Trước hết ngươi đỡ được mấy chiêu này của ta rồi hãng nói.



Độc Nhĩ Kha làm ra thủ thế mời xuất chiêu. Miệng nuốt hai viên Hồi Linh Độc Đan, hai tay bắt đầu kết ấn, lại là một Bài Sơn ấn, Bài Sơn ấn vừa kết, không khí càng thêm trầm trọng, ba động không ngừng.

Còn Lỗ Khắc hai chân dạng ra, cả hai nện xuống nền đá khiến cho nó vỡ tung, cả người hắn trùng xuống, giống như hắn bây giờ nặng tựa ngàn cân vậy, hai tay xòe ra, sau đó liên tục hoa lên, mỗi lần hoa lên nghe tiếng phành phạch, giống như hắn đang dùng hai tay bới đất vậy, nhưng mà khác với bới đất là hắn bới không khí. Mỗi lần làm xong động tác này thì cả người hắn càng thêm trầm trọng, năng lượng ba động càng mạnh, thổ linh lực phát ra không những không tiêu tán mà còn giống như bị gom lại, sau đó tập hợp lại, giống như thổ cầu lúc trước vậy.

- Đại Lực Kim Cang – Thổ Phổn.

- Bài Sơn Ấn.

Thổ Phổn mang thế tấn phô thiên cái địa ập tới Bài Sơn Ấn, Bài Sơn Ấn trầm trọng đầy sức bùng phát đánh lên Thổ Phổn.

- Uỳnh.

Hai sát chiêu ùn ùn kéo đến đụng vào nhau khiến cho không khí bùng nổ, năng lượng bạo xạ trực tiếp cuốn phăng tất cả trong vòng hai thước, cả hai người đều bị đánh bật ra khỏi phạm vi đó. Trực tiếp bị bắn tung lên không trung, nhưng hai người dường như đã có chuẩn bị trước và lường trước sự việc này nên vừa va chạm nhanh chóng lùi về sau, cả người co lại bật lên không, trên không trung lộn vòng mấy vòng.

- Hàn Băng Chưởng – Hàn Băng Liên Tỏa.

- Đại Lực Kim Cang chưởng – Phiên Giang Cuồng Lãng.

Trên không trung hai người đều nhào về phía đối phương, khi vừa rơi xuống đều biến chiêu phát ra một chưởng hướng đối phương. Chưởng đối chưởng, Hàn Băng Liên Tỏa đối Phiên Giang Cuồng Lãng, hàn khí tỏa ra trực tiếp đóng băng không khí, ngay cả sóng kình chưởng cũng bị chậm lại, cả hai đều hự lên một tiếng lộn ngược lại.

Vừa gần tiếp đất Độc Nhĩ Kha chưởng xuống nền đá một chưởng, trực tiếp mượn phản lực cả người bắn lại, Vạn Linh Sát Chỉ - Sát Lục chỉ lóe lên, liên tục ba chỉ phóng về phía Lỗ Khắc. Lỗ Khắc cũng đồng dạng khi vừa tiếp đất, hai chân một trước một sau, cả tay cũng chạm đất, cả người nằm sệt xuống giống như thế một con hổ đang rình mồi chuẩn bị phóng về phía con mồi.



Cả người Lỗ Khắc bắn đi, hai tay liên tục xoay nửa vòng giống như vo tròn một vật gì vậy, kình lực phát ra tiếng nổ bạc bạc. Thổ linh lực tràn ra, hình thành trước hai tay một bức tường giống như làm bằng đất chắn trước ngực hắn, trực tiếp đón đỡ thế tới của Sát Lục chỉ.

Phụt, phụt.

Hai chỉ đầu tiên đánh lên bức tường bằng đất khoan ra một lỗ nhưng vẫn chưa xuyên qua được bức tường này, chỉ khi Sát Lục chỉ thứ ba trực tiếp đi qua mới xuyên qua cái lỗ này, phá tan bức tường bằng đất, đánh thẳng lên trên ngực Lỗ Khắc.

Hự.

Tuy rằng để xuyên qua tấm thổ thuẫn kia uy lực xuyên giảm nhưng cũng không phải là da thịt con người có thể chịu được, Sát Lục chỉ trực tiếp khoét trên ngực Lỗ Khắc một lỗ sâu gần một thốn. Nhất thời máu tươi bắn ra thành vòi, khiến cho sắc mặt Lỗ Khắc tái đi, tuy vậy hắn lại dường như không quan tâm tới đau đớn. Cánh tay hoa lên, một viên đan dược nuốt vào, sau đó thổ linh lực tràn ra lòng bàn tay, chỉ thấy hắn dùng lòng bàn tay thoa lên miệng vết thương, chỉ một lát máu tươi ngừng chảy, vết thương cũng đã đỡ hơn nhiều, không còn rỉ máu nữa.

Ánh mắt Lỗ Khắc nhìn về phía Độc Nhĩ Kha càng thêm rét lạnh, sát khí dâng trào, trong lòng hắn đã bừng lửa giận.

Lỗ Khắc gật đầu, giống như nói với Độc Nhĩ Kha cũng giống như tự nói với mình.

- Tốt lắm, ngươi đã thành công làm ta bị thương, cũng nên cho ngươi nếm một chút nộ hỏa của ta.

Thở hổn hển, lấy ra một viên Hồi Linh Độc Đan nuốt vào, khẽ vận Âm Dương Độc Công tiến hành luyện hóa một chút, Độc Nhĩ Kha ánh mắt đầy kiêng kỵ nhìn Lỗ Khắc, sắc mặt cũng ngưng trọng hơn nhiều. Cả người dường như khác lúc trước nhiều, có vẻ lúc này mới là cuộc chiến thực sự.

- Mời.

Làm ra thủ thế mời đánh, Độc Nhĩ Kha nói.