Độc Thần

Chương 114




- Thôi được rồi, bây giờ cũng không còn sớm nữa. Ta cũng nên ra về, cậu hãy nghỉ ngơi cho tốt, nhớ dùng viên đan dược kia, ngày mai cậu sẽ có một trận đấu thú vị. haha

Hắn nói cứ như có âm mưu gì vậy, ánh mắt nhìn Độc Nhĩ Kha không biết là thương hại hay cảm thông nữa.

Độc Nhĩ Kha trong lòng hình như cũng cảm thấy không đúng, đang định hỏi thì Bạch Sát đã nhanh chóng chuồn mắt. Vừa quay mắt sang hắn đã biến mất, điều này làm cho Độc Nhĩ Kha sững người lại, hắn không biết Bạch Sát đi như thế nào? Đi vô khứ lai vô ảnh.

- Vãi. Kiểu này hắn muốn âm thầm ra tay giết ta thì ta chẳng phải đến khi chết cũng không biết tại sao chết. Cũng may...

Trong lòng vì thế cảm thấy không ổn, Độc Nhĩ Kha càng thấy rõ tầm quan trọng của thực lực, phải nhanh chóng tăng lên thực lực. Đầu tiên là đột phá Linh Tướng đã.

Độc Nhĩ Kha khoanh chân ngồi xuống, từ trong Giới Chỉ lấy ra cái hộp gỗ Bạch Sát đưa cho hắn, bàn tay đưa ra mở nắp hộp gỗ, nắp vừa mở ra, từ trong hộp gỗ đã tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, Độc Nhĩ Kha hít vào một hơi, cảm giác thật thoải mái. Trong hộp là một khỏa đan dược toàn thân màu trắng như tuyết, lại hơi có chút trong suốt.

Độc Nhĩ Kha đưa tay cầm lại thì thấy khỏa đan dược này truyền tới cảm giác mát lạnh khiến cho hắn cảm giác thoải mái. Đưa tay cầm viên đan dược cho vào miệng, Độc Nhĩ Kha bắt đầu tiến hành hấp thu dược lực.

Đan vừa vào bụng, Độc Nhĩ Kha cảm thấy từ bụng truyền tới một cỗ lực lượng mạnh mẽ, từng dòng khí ấm truyền tới đan điền của hắn, ngấm vào da thịt hắn, lục phủ ngũ tạng, huyết nhục, các vết thương...

Mất hai canh giờ hấp thu xong dược lực, cũng là lúc Độc Nhĩ Kha mở mắt ra, miệng cười ngoác ra, nắm tay phát lực, cả người sung mãn. Hiển nhiên thương thế trong người đã hoàn toàn khỏi. Độc Nhĩ Kha cảm khái công dụng của viên đan dược kia, trong lòng cũng vì vậy mà càng cảm thấy mắc nợ Bạch Sát.

- Ta nhất định phải lọt vào nhóm tam cường.

Sáng hôm sau Độc Nhĩ Kha tiến tới võ đài, hôm nay là trận thứ ba của hắn trong vòng năm mươi người mạnh nhất. Đối thủ của hắn là một nam tử chừng hai chín ba mươi tuổi, mày rậm, mắt to, mũi thô, lưng hùm vai gấu. Nhưng khí thế trên người hắn lại bá đạo dị thường khiến cho người đối diện không dám coi thường.

Độc Nhĩ Kha bước lên đấu võ đài, ánh mắt chiếu thẳng tới tay đại hán kia. Đúng vậy chính là vũ khí trên hai tay người này, chính là hai thanh côn tam khúc – Song Hổ Vĩ côn.

Hai thanh đều giống nhau, mỗi thành đều được hình thành từ ba đoạn côn được nối với nhau bằng dây xích. Đoản côn đầu tiên dài nhất, đoạn thứ hai ngắn hơn một chút, đoạn cuối cùng ngắn nhất, tất cả được nối theo thứ tự từ lớn tới nhỏ.

Độc Nhĩ Kha với dáng vẻ tiều tụy, nhìn như thương thế rất nặng tiến lên mấy bước nói với đại hán kia:

- Huynh đệ, tại hạ ra mắt.



Nam tử đại hán nhìn Độc Nhĩ Kha có chút khác lạ, hắn cũng nhìn ra Độc Nhĩ Kha đang bị thương, nhưng sao hắn lại nói với mình những lời này. Hai mày nhíu lại, hắn cảm giác có gì đó không đúng, miệng nói:

- Ngươi muốn nói gì?

Độc Nhĩ Kha càng cười tươi hơn, vẻ mặt có chút nịnh nọt nói:

- Huynh đệ, đừng hiểu lầm. Ta hôm nay đến đây chỉ muốn cùng huynh làm một cuộc giao dịch.

Hắn học theo Bạch Sát. Nam tử cầm Song Hổ Vĩ côn nhìn bộ dáng Độc Nhĩ Kha như vậy thì càng khẳng định hắn có âm mưu nhưng ngoài miệng vẫn hỏi:

- Giao dịch gì? Chúng ta có quen biết sao?

Quả nhiên có âm mưu, Độc Nhĩ Kha tiếp tục rụt rè nịnh nọt nói:

- Chuyện là thế này, ngày hôm qua ta và cái tên chết tiệt Pha Thông chiến đấu, ta bị thương rất nặng, bây giờ còn chưa khôi phục được phần nào. Mà hôm nay lại phải chiến đấu với huynh đệ nên...

Không biết huynh tên gì, để tiện xưng hô?

Nam tử nhíu mày, nói:

- Tam Hổ.

- Tam hổ huynh, ta muốn chính là làm giao dịch với huynh. Ta nguyện chi ra mười vạn Hạ Phẩm Linh Thạch nếu huynh chủ động nhận thua, chúng ta ai đều có lợi. Tam Hổ huynh, huynh thử nghĩ mà xem, nếu như huynh tiến vào vòng trong thì có thể lọt vào nhóm tam cường chứ. Với lại giải thưởng liệu có thể đạt tới mức đó không.

Vừa nghe mười vạn Hạ Phẩm Linh Thạch trong lòng Tam Hổ giật lên, ánh mắt nhìn Độc Nhĩ Kha có chút mong chờ. Hắn đến đây quả thực chính là vì tiền, vì giải thưởng, mười vạn Hạ Phẩm Linh Thạch quả thực quá hấp dẫn, hắn khó mà từ chối.

Nhưng sau đó hắn lại trầm lại, vẻ mặt như đang suy nghĩ gì đó. Độc Nhĩ Kha vừa nhìn thấy vậy thì trong lòng cảm thấy có chuyện không hay rồi. quả nhiên sau một lúc Tam Hổ lắc đầu nói.



- Ta không thể chấp nhận giao dịch của ngươi. Ta tuy rất cần Linh Thạch của ngươi, nhưng ta cũng cần chiến đấu, cọ sát hơn, ta đã dừng lại ở cảnh giới Linh Tông Đại Viên Mãn hơn một năm nay rồi, ta muốn đột phá từ trong chiến đấu, khi trở thành Linh Tôn thì Linh Thạch đối với ta không thành vấn đề.

- Thông minh.

Trong lòng Độc Nhĩ Kha thầm khen một tiếng, không thể nhìn bề ngoài mà suy xét con người của Tam Hổ này. Hắn nếu như ngu ngốc thì có thể với tuổi này tu luyện tới Linh Tông Đại Viên Mãn sao?

- Nếu như vậy phải chiến đấu sao?

- Đúng vậy, ta sẽ đánh bại ngươi, ta cũng không vì ngươi bị thương mà coi thường ngươi. Tình cảnh Pha Thông thế nào ta cũng đã rõ. Ta sẽ toàn lực ứng phó ngươi.

- Ách.

Không thể coi thường người thiên hạ. Trong lòng Độc Nhĩ Kha thầm nhủ, Tam Hổ này quả thực thông minh hơn Pha Thông không những hai lần ba lần mà là chục lần. Thật không hiểu sao tên Pha Thông kia lại có thể tu luyện tới Linh Tôn Hạ Giai cảnh giới cơ chứ.

Độc Nhĩ Kha đau khổ, cái trò giả trư ăn thịt cọp này của hắn lại thất bại rồi. Đúng là người tính không bằng trời tính, giờ thì hắn đã hiểu ánh mắt Bạch Sát nhìn hắn khi nói tới cuộc chiến hôm nay rồi.

Trong lòng chửi rủa ba đời Bạch Sát, đã biết thế này sao còn không nói sớm cho hắn biết, còn úp úp mở mở nữa chứ. Độc Nhĩ Kha cũng không giấu diếm nữa, hắn trở lại sinh long hoạt hổ, cử động linh hoạt, nào còn bị thương nặng chứ, ngay cả một chút bị thương cũng không có.

Vừa nhìn thấy bộ dáng này của Độc Nhĩ Kha, Tam Hổ lắc đầu, trong lòng cười khổ, xem ra hắn bỏ lỡ cơ hội phát tài rồi. Nhưng cũng vì thế trong lòng hắn cũng mừng, mừng vui vì Độc Nhĩ Kha có đủ chiến lực đấu với hắn một trận.

Song Hổ Vĩ côn vung ta, côn khúc xoay tròn, vắt trên vai Tam Hổ, Tam Hổ xoay người nhìn phía trọng tài nói:

- Có thể bắt đầu trận đấu được chưa?

Trọng tài gật đầu sau đó tuyên bố:

- Ta tuyên bố trận đấu bắt đầu.