Độc Thần

Chương 110




Trong khi đó tại một tông môn cổ xưa trên Tề Khắc Đế quốc, trong đại sảnh của tông phái, lúc này có rất nhiều người. Người ngồi vị trí cao nhất, là một trung niên nam tử chừng bốn mươi bốn mốt tuổi, khuôn mặt ánh tuấn, sắc thái nghiêm nghị, thần thái uy nghiêm. Hai bên là có năm cái ghế, trong đó có bốn cái ghế có người ngồi, một cái ghế còn trống. Bốn người kia đều là những lão già chừng năm sáu chục tuổi.

Phía dưới lại có hai người đang quỳ xuống, cái đầu cúi gằm xuống đất vẻ mặt đầy hoảng hốt và lo sợ. Mồ hôi trên trán hắn thi nhau úa ra, con ngươi thỉnh thoảng láo liên liếc nhìn trung niên trên thủ tọa.

Lúc này trên mặt trung niên bừng bừng nổi giận, sát khi trong mắt trào ra, uy nghiêm dị thường, những người khác không dám nhìn thẳng, trong lòng có chút sợ hãi. Trung niên nam tử nhìn hai kẻ quỳ dưới chân mình, ánh mắt hiện lên vẻ giận dữ, lại có chút bi thương, nhưng sau đó hắn rất nhanh giấu đi, rồi nói:

- Ta cho các ngươi nửa tháng thời gian, vậy mà các ngươi vẫn không tìm ra kẻ đã sát hại Thiếu tông chủ ư? Các ngươi toàn là một lũ ăn hại, đã vậy còn dám vác mặt về đây gặp ta. Các ngươi đáng tội gì?

Hai người đang quỳ phía dưới nghe vậy thì toàn thân run lên, mồ hôi lạnh úa ra như mưa, đầu liên tục dập xuống, van xin:

- Tông chủ xin tha mạng, xin tông chủ thứ tội. Chúng tôi đã cho người lùng xục tất cả những thành gần khu vực đó nhưng vẫn không tìm ra, nhưng thuộc hạ đã có manh mối của hắn.

Bốn lão già xung quanh nhìn hai người với ánh mắt lạnh tanh, không chút thương hại.

- Hử?

Trung niên nghe vậy thì hử lạnh một tiếng, ánh mắt chiếu thẳng tới hai người, khiến cho hai kẻ kia không khỏi run lên, nhưng bọn chúng cũng hiểu ý vì vậy nói tiếp.

- Thuộc hạ đã tìm hiểu, trên người thiếu tông chủ và những đệ tử đều có những vết cào xé hoặc bị người ta dùng quyền xuyên ngực hay thiếu đi bộ phận do bị vật gì nổ tung gây ra. Ngoài ra còn có những vết chém đo đao hay cắn xé, đây đều là do những đệ tử Độc Tông chúng ta tự chém giết lẫn nhau. Trong mắt của những đệ tử này đều trống rỗng, vô thần, nhưng khuôn mặt thì đầy dữ tợn và khát máu.

- Vậy thì có manh mối gì?

Trung niên nam tử có chút không kiên nhẫn.

- Bẩm tông chủ, tuy thuộc hạ không biết ai gây ra nhưng hai hôm trước thuộc hạ có gặp lại người phụ trách tình báo bên Đại Thiên đế quốc, thuộc hạ đã kể toàn bộ mọi chuyện cho hắn nghe. Sau khi hắn nghe thì hắn có phát hiện một chuyện.



- Nói nhanh.

- Bẩm tông chủ, thuộc hạ nghi ngờ người gây nên chuyện này chính là Huyết Tu La Hàn Kha và Hoàng Kim Sát Lang.

Trung niên nam tử nghe vậy thì nhíu mày lại suy tư, ánh mắt quét qua đám trưởng lão, nhưng chỉ nhận được ánh mắt mờ mịt và cái lắc đầu của họ. Hai người kia cũng nhận ra điều đó, không khỏi giải thích:

- Huyết Tu La Hàn Kha chính là kẻ đã diệt môn Huyết Đao Môn và còn liên tục giết mấy ngàn ma thú cao giai trong U Minh Sâm Lâm. Còn Hoàng Kim Sát Lang là sủng vật của hắn.

- Là hắn?

Mọi người nghe vậy thì đã hiểu được. Hiển nhiên tin tức này bọn họ cũng nghe được.

- Ngươi đã biết hung thủ là hắn, vậy thì tại sao còn trở về tay không?

Hai người kia vừa giống như được đại xá nghe vậy thì quýnh lên vội vàng giải thích.

- Bẩm cáo tông chủ. Theo như tình báo thì hai mươi ngày trước Huyết Tu La Hàn Kha và Hoàng Kim Sát Lang đã tới Ba Lạp thành, nhưng sau đó thuộc hạ phái người tìm kiếm thì không thấy tung tích hắn đâu, tra xét một hồi thì biết hắn tiến tới Ba Lý thành. Thuộc hạ đã âm thầm tra xét nhưng không thấy bóng dáng của hắn. Người này cứ như tự dưng biến mất trong không khí vậy.

- Nói nhảm. Các ngươi làm việc tắc trách lại dám ngụy biện.

Trung niên nam tử Ba Lan Khắc giận dữ, quát.

Hai kẻ kia run lên, vội vã đáp.

- Thuộc hạ nghi ngờ hắn tới Ba Lý thành tham gia đấu võ hội.



- Đấu võ hội sao?

Ba Lan Khắc nhìn về phía bốn trưởng lão. Bốn người nghe vậy thì gật đầu, Đại trưởng lão nói.

- Theo thời gian này tính ra thì đấu võ hội đã diễn ra gần hai mươi ngày rồi. Lần này ta cũng tính tới đấu võ hội này tuyển ra một ít đệ tử thay thế. Giờ này có lẽ người của tam đại môn phái kia cũng đã phái người tới đây rồi. Chúng ta cũng nên phái người tới.

- Vậy thì lần này ta phái ngài dẫn theo người tới đấu võ hội một chuyến, còn về Huyết Tu La Hàn Kha ngài biết phải làm gì rồi chứ? Ta muốn hắn còn sống, ngài hãy đem hắn trở về trước mặt ta.

Ba Lan Khắc uy nghiêm lẫm liệt, ném ra một cái lệnh bài điều động người cho Đại trưởng lão, sau đó phất tay bỏ đi.

Ba Lan Khắc vừa đi thì hai người quỳ dưới đất thở ra một hơi, gánh nặng trong lòng rốt cuộc cũng được bỏ xuống, bọn chúng đang vui mừng vì thoát được một mạng nhưng chỉ một lát sau thì trong ánh mắt của bọn họ tràn đầy khủng hoảng. Hai kẻ này ngã đùng ra đất, bắt đầu co giật, bọt mép xùi ra miệng cứng lại, ánh mắt đờ đẫn sau đó sinh mệnh của bọn chúng dần trôi đi. Trước khi chết chỉ kịp nói ra ba từ:

- Đoạn Trường Hồn.

...

Những sự việc này Độc Nhĩ Kha đều không biết, hắn vẫn cùng Tiểu Lang trong căn phòng chữ Thiên tu luyện. Thời gian này hắn đã thuê thêm một tháng căn phòng này.

Thời gian này hắn vẫn một mực phục hồi thương thế, cả đêm tu luyện không ngừng nghỉ. Liên tục nuốt vào Hồi Linh Độc Đan và đan dược chữa thương, thương thế trong người Độc Nhĩ Kha đã tốt hơn phần nào, ít nhất cũng được bảy tám phần lúc thường. Tuy vậy hắn vẫn không thể có trạng thái tốt nhất cho trận chiến ngày hôm nay.

Đúng như lời Bạch Sát nói, nhục thể của Độc Nhĩ Kha rất mạnh nên thương thế của hắn cũng giảm bớt rất nhanh. Buổi sáng hôm nay hắn vẫn tiến tới đấu võ đài, Độc Nhĩ Kha quyết không từ bỏ trận đấu này. Ngày hôm nay đối thủ của hắn là một nam tử khá cao to, mang mã số 342. Thanh niên nam tử này không có gì đặc biệt ngoài một thanh kiếm của hắn ra.

Kiếm của hắn không phải là kiếm bình thường, mà là một thanh cự kiếm được thanh niên đeo ở lưng mà không phải để trong Giới chỉ. Cự kiếm này rộng chừng một gang tay, dài chừng hai thước, thanh kiếm còn cao hơn cả đầu thanh niên nam tử này. Điều đặc biệt thanh cự kiếm này lại không có lưỡi, nhưng mà khi người ta nhìn vào nó lại không dám xem thường nó chút nào, ngược lại khiến cho người ta cảm thấy không ổn chút nào.

Thanh niên nam tử đeo cự kiếm như vậy lại có vẻ rất bình thường, mỗi bước đi đều khoan thai, cứ như cự kiếm là một phần bộ phận thân thể của hắn vậy. Mọi người nhìn nam tử đeo cự kiếm trên lưng lại không có chút nào không phù hợp mà ngược lại cảm thấy nếu không có cự kiếm thì thanh niên nam tử này cũng chẳng đáng để ý.