Độc Thần

Chương 105




Buổi sáng ngày hôm nay, người phụ trách tổ 9 lại tiến hành bốc thăm năm cặp đấu cho mười người. Hai mươi người lúc trước giờ mười người đã bị loại mười người, chỉ còn mười người này tiến hành bốc thăm đấu tiếp, tiến vào vòng trong. Những người này đều là những người mạnh nhất, có những người hơi yếu một chút, do lúc trước may mắn gặp đối thủ yếu mà được vào vòng trong nhưng chủ yếu là đối thủ rất mạnh.

Độc Nhĩ Kha dùng Thấu thuật nhìn thì những người này tu vi thấp nhất cũng là Linh Tông Thượng Giai, cao nhất lại là Linh Tông Hạ Giai. Cũng qua đó Độc Nhĩ Kha cảm khái số phận Khải Văn, nếu như Khải Văn không bị xui xẻo gặp phải hắn, mà gặp người khác thì bằng vào Thanh Mộc Kiếm pháp tinh diệu kia thì rất dễ dàng tiến vào vòng trong.

Lần này đối thủ của Độc Nhĩ Kha là một đại hán mang mã số 1053. Đây là một người lưng hùm vai gấu, chừng hai bảy hai tám tuổi. Đại hán này cả người lực lưỡng, cao to, diện mục bưu hăn, ánh mắt như kiếm nhưng lại nghiêm nghị bức người.

Khi vừa được chia cặp đấu, hắn đã chú ý Độc Nhĩ Kha, ánh mắt sắc bén của hắn nhìn Độc Nhĩ Kha đầy rét lạnh, chiến ý cùng sát ý lẫm liệt.

Cảm nhận được ánh mắt này Độc Nhĩ Kha cũng nhìn lại, hai mắt híp lại thành khe, hắn cảm giác nguy hiểm từ người này. Thấu thuật vận dụng ra, Độc Nhĩ Kha thấy tu vi của đại hán này Linh Tông Đại Viên Mãn. Nhưng mà dù vậy Độc Nhĩ Kha vẫn không dám coi thường, từ trên người của hắn Độc Nhĩ Kha cảm nhận được sát khí, sát khí đối với hắn rất mẫn cảm.

Độc Nhĩ Kha đã giết người vô số nên sát khí rất đậm, nhưng đại hán này sát khí cũng không kém hắn là bao, hiển nhiên hắn cũng là người giết người vô số, cũng là kẻ cùng hung cực ác.

Sau khi phân chia xong các cặp đấu thì các trận đấu cũng bắt đầu được tiến hành. Lần này chỉ có năm mươi cặp đấu nên đấu võ đài còn dư rất nhiều. Độc Nhĩ Kha tiến tới đấu võ đài thứ tám mươi hai.

Độc Nhĩ Kha và tên đại hán mã số 1053 đứng cách nhau mười thước, cả hai đều âm thầm súc lực chuẩn bị chiến đấu. Tên thanh niên bưu hãn kia biệt danh là Thạch Phá Sơn. Vũ khí của Thạch Phá Sơn là một cây đại chùy, uy lực vô cùng. Cây đại chùy của hắn toàn thân màu đen, nặng hơn hai trăm cân, trên cây đại chùy này tản mát ra sát khí nồng đậm khiến cho người đối diện nhìn vào cũng biến sắc.

Thạch Phá Sơn nhìn Độc Nhĩ Kha nói:

- Hôm nay ngươi nhất định phải tàn phế. Rất may cho ngươi là quy định của đấu võ hội không cho giết người, nếu không ngươi nhất định phải chết.

Nghe những lời này, trong lòng Độc Nhĩ Kha cũng dậy sóng, ánh mắt híp lại thành khe, vẻ mặt cực kỳ ngưng trọng nhìn Thạch Phá Sơn. Nắm tay siết chặt, sát khí cũng tuôn trào ra trong mắt.

- Có nhiều kẻ thua trong tay ta đều nói như ngươi vậy, ngươi nói nhảm quá nhiều đó.

- Nói nhảm sao? Đúng vậy, vậy thì ta không nói nhảm nữa. Chết đi.



Dứt lời trọng chùy vung ra, bàn tay tuôn ra linh khí nâu đất, thổ linh lực trầm ổn bao lấy trọng chùy, một chùy toàn lực nện thẳng đầu Độc Nhĩ Kha.

Một chùy vừa ra nhưng Độc Nhĩ Kha cảm giác cả người trầm trọng hẳn lên, từ chùy này hắn cảm nhận được lực lượng quán chú vào nó không hề đơn giản. Nắm tay siết chặt, lực lượng và độc công được nén tới mức tận cùng, nắm tay vận lực đấm ra một quyền.

- Phá Sát quyền.

Một quyền mang thế công hủy diệt hướng thẳng tới thân chùy đánh tới.

Băng, hự, rạp.

Nắm quyền vừa nện lên trọng chùy thì Độc Nhĩ Kha hự lên một tiếng, cổ họng máu nòng tràn lên, nắm tay của hắn cũng đau đớn, Độc Nhĩ Kha cảm giác như nắm tay sắp sửa nứt ra, khe ngón tay cũng đã chảy ra máu tươi. Lực lượng của trọng chùy ép tới khiến hai chân hắn cũng khụy xuống, nền đá hoa cương đột nhiên bị chấn nát một lớp mỏng.

Ngay sau đó cả hai đều bắn ra, Độc Nhĩ Kha trực tiếp bị chấn cho cả người lung lay, liên tục lùi về sau mười mấy bước mới dừng lại được. Độc Nhĩ Kha vừa nhìn lại thì lúc này bàn chân hắn vừa vặn đặt tới mép đấu võ đài, một chút nữa là hắn bị chấn cho lui ra khỏi đấu võ đài rồi.

Nhìn lại Thạch Phá Sơn thì chỉ lùi lại có năm bước, nhưng cả người hắn không hề hắn gì, ngay cả thở dốc cũng không có.

Nghĩ lại một chút Độc Nhĩ Kha có chút hiểu ra, hắn nhận ra Thạch Phá Sơn cũng là người luyện thể, hắn có thần lực trời sinh, cả người rắn chắc, lực lượng mạnh vô cùng. Nhục thể của hắn cũng không thua kém Độc Nhĩ Kha là mấy, lại cộng thêm cảnh giới Linh Tôn Đại Viên Mãn thì một chùy của hắn, Độc Nhĩ Kha không đỡ nổi cũng là chuyện thường.

Ánh mắt của Thạch Phá Sơn nhìn Độc Nhĩ Kha cũng có chút khác lạ, vừa rồi đối chiêu hắn đã nhận ra một quyền của Độc Nhĩ Kha có lực lượng hắn rất quen thuộc, hắn cảm giác lực lượng của một quyền kia của Độc Nhĩ Kha còn trên cả lực lượng của người hắn.

Cũng do vậy hắn biết Độc Nhĩ Kha cũng luyện thể, nhưng cũng may linh lực cảnh giới của Độc Nhĩ Kha lại kém xa hắn, cho nên một chiêu vừa rồi mới bị nếm thiệt thòi dưới tay hắn. Nhưng cũng vì thế hắn không những không mừng, mà lại càng thận trọng hơn.

Độc Nhĩ Kha vận chuyển Âm Dương Độc Công áp chế thương thế, và thổ linh lực trong người, lại xuất ra một viên Hồi Linh Độc Đan nuốt vào. Sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Thạch Phá Sơn, chiến ý trong mắt lẫm liệt.

Bàn tay đưa ra, ngón tay cái vươn ra, Độc công được nén lại, vận chuyển tới Tụ Linh Huyệt, sau đó bắt đầu dẫn tới Vạn Linh huyệt, Độc Nhĩ Kha bộ pháp bước ra, phóng thẳng tới Thạch Phá Sơn. Thạch Phá Sơn thấy vậy thì cười lạnh, cả người cũng trùng xuống, bàn chân súc lực, cả người phóng tới, trọng chùy nện thẳng tới.

Nhưng khi trọng chùy của hắn vừa cách Độc Nhĩ Kha hai thước, còn chưa thể ảnh hưởng tới Độc Nhĩ Kha thì ánh mắt của hắn mở lớn lên, hắn nhìn thấy đầu ngón tay cái Độc Nhĩ Kha xuất hiện một đoàn khí tam sắc cũng cỡ bằng ngón tay cái, sau đó hắn nhìn thấy một đoàn linh khí tam sắc bắn ra, một chỉ này phóng thẳng tới ngực hắn, tốc độ rất nhanh.



Thực ra hắn đã nhầm, một chỉ mà hắn thấy thực ra đã có tới chín chỉ liên tiếp bắn ra, chỉ là tốc độ và khoảng cách của hắn quá gần nên hắn đã không thấy được, hắn chỉ thấy một đoàn chỉ dài bắn tới mà thôi.

Trong lòng dấy lấy cảm giác bất diệu, trọng chùy đang đánh tới không chút do dự được thu về chắn trước ngực, cùng với đó hai chân hắn cũng khựng lại, thổ linh lực bao tới trọng chùy, linh lực màu nâu đất hình thành một lớp thổ lực trước trọng chùy.

Bụp, đinh... hự...

Liên kích chỉ trực tiếp xuyên qua lớp thổ thuẫn hình thành từ thổ linh lực, sau đó tiếp tục đánh lên trọng chùy.

Liên tiếp tiếng đinh đang vang lên, mỗi lần vang lên là Thạch Phá Sơn hự lên một tiếng, máu tươi từ khóe miệng cũng theo đó mà chảy ra càng nhiều, vẻ mặt cũng tái đi, lực lượng vô cùng mạnh mẽ khiến hắn đau dớn, cũng may có trọng chùy và lớpthổ thuẫn giảm bớt một phần lực, nếu không lúc này thì trước ngực hắn đã có một cái lỗ máu rồi.

Chín chỉ tiêu tán xong thì Thạch Phá Sơn cũng đã liên tiếp lùi chín bước mới dừng lại được, ánh mắt có chút mờ mịt nhìn Độc Nhĩ Kha, rồi lại nhìn trọng chùy, lúc này trọng chùy của hắn đã xuất hiện một cái lỗ sâu tới hơn hai đốt tay rồi, miệng cái lỗ này đang đỏ lên, nóng rực, lại có một chút khói xám bay lên, giống như khói súng vậy.

“đây là vũ kỹ gì? Tại sao cảnh giới tu vi của hắn kém xa ta mà lại có thể phóng ra một chỉ này ra ngoài, lại còn uy lực như vậy? nếu hắn liên tục bắn ra ba chỉ như vậy thì ta làm sao đỡ đây, rất có thể đã là một cái thi thể lạnh tanh nằm dưới đất rồi.”

Thạch Phá Sơn đang tự hỏi thì trên khán đài cũng có rất nhiều người tự hỏi điều này.

“Khoan đã, một chỉ này uy lực như vậy, khẳng định hắn không thể liên tục phóng ra. Ta phải nhanh chóng phát ra chiêu mạnh nhất, giải quyết thật nhanh, nếu không để hắn hồi phục thì gay to.”

Nghĩ tới đây Thạch Phá Sơn cả người trầm xuống, ánh mắt cũng trầm xuống, vẻ mặt cũng trầm xuống, tư thế cũng trầm xuống, trọng chùy trong tay cũng trầm xuống, sau đó khí tức cả người tuôn trào, thổ linh lực bao phủ toàn thân trọng chùy, lúc này những người khán đài nhìn Thạch Phá Sơn mà cảm giác hắn như trở thành một tảng đá nặng ngàn cân, nặng vô cùng.

Độc Nhĩ Kha cũng đồng thời cảm giác như vậy, trong lòng hắn dấy lên cảm giác nguy hiểm và cấp bách, nhanh chóng lật tay nuốt vào một viên Hồi Linh Độc Đan vào miệng sau đó làm ra tư thế thủ ấn.

Uỳnh uỳnh.

Vừa thấy Độc Nhĩ Kha nuốt đan dược vào, Thạch Phá Sơn đột nhiên bước ra, mỗi bước hắn bước ra đều vang lên uỳnh uỳnh, mặt đất rung lên, tần suất rung càng ngày càng mạnh, giống như có cự thạch ngàn cân đang nện trên mặt đất vậy, nền đá hoa cương cũng bắt đầu xuất hiện vết nứt, vết nứt lại lan ra với tốc độ ngày càng nhanh theo mỗi bước chân của hắn. Thạch Phá Sơn như một thạch nhân từng bước từng bước trầm trọng bước tới hướng Độc Nhĩ Kha mà đi.