Đọc Tâm

Chương 19: Hôn môi




Thời điểm bế Tô Yểu lên, Lương Sở Uyên cảm thấy cô rất nhẹ.

Còn rất mềm, thậm chí còn mang theo mùi hương dễ chịu, cùng mùi rượu hòa vào nhau, thập phần xảo diệu.

Cô nhìn qua giống như là ngủ rồi, nhưng nếu anh ghé sát lại sẽ phát hiện đôi mắt cô không có hoàn toàn nhắm lại, lông mi toát ra chút ánh nước, trong mông lung mang theo điểm thần thái, cảm giác như giây tiếp theo cô sẽ mở to mắt, cười cùng anh nói năm mới vui vẻ.

Đem cô ôm đến trên giường xong, Lương Sở Uyên thay cô đắp lại chăn, lại không lập tức rời đi.

Anh để lại tờ giấy, bởi vì sợ ngày hôm sau Tô Yểu tỉnh lại sẽ không rõ nguyên nhân mà hoảng loạn.

Đem tờ giấy đã viết xong đè ở dưới cốc thủy tinh, Lương Sở Uyên không tự chủ mà đem ánh mắt ngừng ở trên mặt Tô Yểu.

Nhìn thấy Tô Yểu đang cười, anh cũng lộ ra một tia cười. Thầm nghĩ cô gái này khi uống say cũng thật an tĩnh, ngoan ngoãn đến an ổn, khuôn mặt hồng giống như quả táo, làm cho vẻ đẹp của cô tăng thêm một phần.

[Ngủ ngon, Tô Yểu.]

Giúp Tô Yểu bỏ tay vào bên trong chăn, Lương Sở Uyên đang muốn đứng lên đi ra ngoài, lại thấy Tô Yểu đột nhiên mở to mắt, hướng về phía anh nói: "Lương Sở Uyên, năm mới vui vẻ."

Mỗi một chữ đều nói rất rõ ràng.

Đây hình như là lần đầu tiên anh nghe được Tô Yểu gọi tên của anh.

Như là muốn nghiệm chứng đều gì đó, anh nhìn thẳng vào cô, suy nghĩ một câu.

Thấy cô không có chút phản ứng nào, anh liền biết, cô không tỉnh, chỉ là muốn làm việc mà anh cho rằng cô vẫn luôn muốn làm thôi.

[ngủ đi, ngủ ngon.]

Tô Yểu không nghe, vẫn nhìn anh như cũ.

Lương Sở Uyên buồn cười, [Cô đang nhìn cái gì.]

"Đang nhìn anh."

Thình lình được đáp lại, Lương Sở Uyên luống cuống hai nháy mắt, [Tô Yểu, cô say rồi.]

"Ân, hừ." Tô Yểu nhướng mày, "Anh phải đi sao?"

Lương Sở Uyên hơi yên lòng, gật đầu.

"Nga, vậy anh đi đi." Tô Yểu kéo chăn cao lên, che lại nửa khuôn mặt cô.

Lương Sở Uyên lại cười, cảm thấy Tô Yểu như vậy có chút ấu trĩ, giống như đứa trẻ ba tuổi.

Anh đứng lên, [tôi đi đây.]

"Tôi nghe được."

Lương Sở Uyên cúi đầu, nhìn cô, [cái gì?]

"Anh nói tôi ấu trĩ, giống đứa trẻ ba tuổi."

Tô Yểu ngồi dậy, nghiêm trang nói, "Anh còn nói, anh muốn hôn tôi, hỏi tôi có thể hay không."

[...] Phản ứng đầu tiên của Lương Sở Uyên chính là giải thích. Nhưng anh không thể mở miệng nói chuyện, thế nên ý nghĩ trong đầu loạn thành một đống, tới tai Tô Yểu, cô cũng không thể nghe được cái gì.

Bên tai yên lặng rất lâu, Tô Yểu nghĩ nghĩ, bỗng nhiên vươn tay kéo anh.

"Có thể."

Cô cường điệu: "Em nói, có thể."

Có lẽ là bị rượu quấy phá đi. Cô nghĩ.

Cho nên thời điểm cùng Lương Sở Uyên hôn môi, trong đầu của cô đều nghĩ, cô muốn đánh răng nha, mùi rượu cũng không dễ ngửi lắm.

Thời gian nụ hôn cũng không quá dài, khi hai cánh môi tách ra, một chân Lương Sở Uyên đè ở trên giường.

Hai người thở hồng hộc, khoảng cách hai thân thể rất gần.

Tô Yểu híp mắt nhìn đồng tử Lương Sở Uyên, màu hổ phách nhợt nhạt, trong xinh đẹp lại lộ ra một chút dịu dàng, anh còn nghĩ câu nói kia: [Tô Yểu, em say rồi.]

"..." Giống như là bị thôi miên, Tô Yểu cũng trở nên không xác định, "Em không biết."

Lương Sở Uyên hít sâu một hơi, thu hồi cái chân đang quỳ gối trên giường kia, [Anh có thể lại hôn một lần nữa không?]

Tô Yểu vẫn ghét bỏ mùi rượu.

"Ngày mai được không?"

Lương Sở Uyên hạ mí mắt, ý nghĩ suy sụp, có lẽ ngày mai Tô Yểu sẽ không nhớ rõ gì hết.

[Được.] Đỡ cô nằm xuống xong, anh lại giúp cô vén tóc lại, [Ngủ đi, khuya rồi.]

"Nhưng anh còn chưa nói với em năm mới vui vẻ."

Lương Sở Uyên hôn lên đôi mắt của cô.

[Tô Yểu, năm mới vui vẻ.]

*

Đồ ăn mỹ vị, cho dù cách một cánh cửa, cũng chui qua khe hở tiến vào phòng.

Tô Yểu mở mắt ra, nhìn thấy không phải trần nhà quen thuộc của mình, cô yên lặng trong chốc lát.

Còn may đầu giường có tờ giấy nhắc nhở. Trên giấy cũng chỉ viết đơn giản tình huống tối hôm qua, cô đem tờ giấy gấp lại, không thể không nói Lương Sở Uyên vô cùng săn sóc.

Mở cửa phòng đi ra ngoài, theo mùi hương đi vào trong bếp, Tô Yểu dừng lại, nhìn thấy thân ảnh bận rộn trong phòng bếp kia, cô lên tiếng: "Anh đang làm gì vậy?"

Tay Lương Sở Uyên run lên, sợi mì trượt xuống dưới. Anh lại gắp lên một lần nữa, quay đầu lại nhìn cô, [mì ăn liền, anh chỉ biết nấu cái này.]

"Thơm quá." Tô Yểu cổ vũ, "Gần đây vừa vặn em rất thích hương vị của mì ăn liền, cho nên có cần em chiên một trái trứng gà hay không?"

Lương Sở Uyên ngẩng mặt lên, [Anh nghĩ này hẳn là đủ rồi.]

Quá trình ăn mì yên lặng đến mức quỷ dị.

Buông chiếc đũa, Tô Yểu uống một ngụm canh cuối cùng, nói với Lương Sở Uyên: "Anh chờ em một chút."

Lương Sở Uyên ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy thân ảnh của cô chui vào phòng dành cho khách.

Tô Yểu chỉ tốn thời gian năm phút đồng hồ liền đi ra, cô còn cầm theo túi.

"Em phải về nhà, trên người toàn mùi rượu, rất khó ngửi."

Lương Sở Uyên chớp chớp mắt, [Anh đưa em về.]

"Không cần đâu, cũng không cách quá xa." Tô Yểu cũng không quay đầu lại mà nói.

Lương Sở Uyên nhìn cô đang đi giày, cũng muốn lấy giày đi.

Tô Yểu ấn xuống cổ tay của anh.

"Thật sự không cần, rất gần."

Không chờ Lương Sở Uyên có suy nghĩ gì, cô lại nói, "Trước khi em đi, anh không định đòi lại cái hôn thứ hai ngày hôm qua sao?"

Mệt cho cô vừa rồi còn đi đánh răng.

Lương Sở Uyên: [...]

Tô Yểu dùng ngón tay đảo quanh lỗ tai hai vòng, "Lúc ăn mì em đều nghe được."

Anh vẫn luôn suy nghĩ có phải cô đã quên hay không, trời mới biết cô nghẹn có bao nhiêu vất vả.

Lương Sở Uyên: [...]

Thấy Lương Sở Uyên còn đang ngây người không tỏ vẻ gì, Tô Yểu suy nghĩ hai giây, quyết định cô còn nợ anh một lần chủ động.

Cô hôn một cái lên khóe miệng Lương Sở Uyên.

"Em không quên."

Cô xua xua tay, "Em đi đây, hẹn gặp lại."

***

Thực ra có 1 chương phiên ngoại H nằm giữa 2 chương 14 và 15 nhưng chương đấy khá dài, t không tiện edit khi ở văn phòng và cũng không muốn ngắt mạch truyện nên chắc sẽ để đến lúc nào nhiều thời gian rảnh ở nhà t sẽ edit và up cho mn đọc nhé.

Hoặc là t sẽ để hẳn sang phần phiên ngoại ở cuối truyện.

Mn thấy sao???