Đọc Tâm - Trà Trà Hảo Manh

Chương 94




Lương Sở Thương chưa từng định nghĩa quan hệ giữa bọn họ là cái gì. Lương Mặc sợ nghe được điều không muốn nghe, cũng không chủ động nhắc tới, chỉ muốn làm rùa đen rút đầu, vừa lòng với hiện tại, thích ứng trong mọi hoàn cảnh.
Nhưng có đôi khi đêm khuya cô sẽ nghĩ tới vấn đề này.
Nói bọn họ là anh em, nhưng nào có anh em nào sẽ tận dụng mọi nơi mọi chỗ để hôn môi chứ? Lương Sở Thương nhìn thì lịch sự văn nhã, thậm chí lạnh như băng đến không thể tiếp cận, nhưng khi hôn cô thật sự là hung ác. Tư thế kia đúng là hận không thể đem cô nuốt vào trong bụng, cuối cùng còn nghiêm trang lên án cô cố ý câu dẫn làm cô vô cùng tức giận.
Trời đất chứng giám, cười một chút chính là câu dẫn, một tiếng anh trai chính là trêu chọc, cô dứt khoát đen chính mình toàn bộ bao vào thôi.
Lương Mặc ở trong lòng chửi thầm không chỉ một lần, người này điển hình mười phần mười muộn tao, động dục còn muốn lấy cớ.
Cũng không phải là anh em, muốn nói quan hệ của bọn họ là người yêu thì lại thiếu chút gì đó. Bởi vì trừ bỏ thời điểm hôn môi cảm xúc của lương Sở Thương mới phát tiết ra ngoài, những thời điểm khác anh quá mức bình thường, cũng quá mức xa cách, vô dục vô cầu giống như nước sôi để nguội vậy, đối với cô nghiêm khắc lại khắc nghiệt, còn nhiều hơn lúc trước, một chút săn sóc của bạn trai cũng không có.
Từ lần trước bị giáo huấn, Lương Mặc biết học thỏa hiệp, Lương Sở Thương hôn cô, cô liền đón ý nói hùa; Lương Sở Thương lạnh nhạt cô, cô liền làm lơ.
Hai người bên ngoài nhìn qua giống như là tình cảm ngang nhau, nhưng ở thời điểm Lương Sở Thương không biết, Lương Mặc lại trở nên lo được lo mất --
Cũng không phải bởi vì Lương Sở Thương âm tình bất định mà là cô cảm thấy không đủ.
Lương Sở Thương thích cô còn chư đủ nhiều.
Phải nghĩ biện pháp kích thích anh một chút mới được.
...
Khai giảng ba tháng, cách kỳ thi đại học còn hơn ba mươi ngày. Lương Sở Thương vì muốn bên tai yên tĩnh nên suốt ngày cắm rễ ở thư viện trường học, sau khi về nhà đã là 10h tối, cho dù Lương Mặc mở cửa phòng, anh cũng không lại đi vào.
Chương trình học phụ đạo ngừng lại làm thời gian ở chung của bọn họ chợt giảm hơn phân nửa, Lương Mặc còn chưa nghĩ ra làm thế nào để kích thích Lương Sở Thương thì cơ hội liền tự động dâng đến cửa.
"Anh muốn theo đuổi tôi?" Lương Mặc nhìn thiếu niên tóc đỏ ở đối diện, có chút quen mắt nhưng không có ấn tượng gì, cô đã sớm quên chính mình từng nói chuyện với anh ta, "Nhưng tôi không quen biết anh."
Diêu Côn tươi cười cứng đờ, "Em không nhớ rõ anh sao?"
Lương Mặc hỏi lại: "Tôi phải nhớ rõ anh sao?"
"..." Sắc mặt Diêu Côn không quá đẹp, "Thôi, cũng không quan trọng. Anh là Diêu Côn, Côn trong Côn sơn, học trên em một lớp, thành tích không tồi, tính cách cũng không tồi, bây giờ em hẳn là có thể tính là quen biết anh chứ?"
Lời nói này.
Lương Mặc nhàn nhạt liếc anh ta một cái, "Nhàm chán." Em học được đến chín phần lạnh nhạt ngày thường của Lương Sở Thương, hơn nữa mặt hiện rõ vẻ không kiên nhẫn, nhìn càng không dễ thân cận.
Diêu Côn sửng sốt, tự nhiên nhớ tới Lương Sở Thương...Mỗi lần lớp học có hoạt động gì đó, chỉ cần có người hỏi Lương Sở Thương có tham gia hay không, cậu ta đều sẽ lạnh lùng mà trả lời một câu nhàm chán. Chẳng lẽ đây không phải người một nhà thì không tiến vào một cửa trong truyền thuyết?
"Ai, em đừng đi."
Thấy người phải đi, anh ta nhanh chóng bắt được tay Lương Mặc, ai nghĩ còn chưa nắm chặt đã bị cô dùng sức giằng ra, cô phát hỏa: "Anh đủ chưa!"
Không phải ai cũng giống Lương Sở Thương, không phải ai cũng đáng giá để cô đi lấy lòng. Nếu người này lại khiêu chiến điểm mấu chốt của cô một lần nữa, cô cũng không biết chính mình có thể dùng một chân đá nửa người dưới của anh ta hay không. Tính tình của cô vừa xấu lại vừa ương bướng, về điểm này cô chưa từng phủ nhận.
Nhưng Diêu Côn lại nhìn trúng điểm "đanh đá" này của cô. Trước mắt anh ta sáng ngời, da mặt dày không có mặt mũi mà cười cười, thân mình nghiêng sang một bên, giống như không có xương cốt, "Hung dữ như vậy làm gì, em còn chưa nói tên em cho anh biết đâu."
Lương Mặc cười lạnh: "Anh ngay cả tên cũng không biết còn muốn theo đuổi tôi?"
"Anh biết tên em," Anh ta tự nhận là hài hước mà chớp chớp mắt, "Nhưng anh càng muốn nghe em nói cho anh."
Lương Mặc vốn định đi luôn nhưng vừa nhìn thấy bộ dáng cà lơ phất phơ của anh ta, đột nhiên liền nhớ tới chính mình trước đó đã gặp qua người này ở đâu.
"Anh cùng anh...Anh cùng Lương Sở Thường là cũng một lớp?"
"Hắc em nhớ ra anh rồi sao!" Được người nhớ ra, tự tin của Diêu Côn khôi phục một chút, "Anh biết em với Lương Sở Thương là anh em, này không phải trùng hợp sao! Anh là bạn học của anh trai em, nếu em ở bên anh, quan hệ của chúng ta sẽ thân càng thêm thân, quá thích hợp!"
Lương Mặc: "..."
Ở trong lòng mắng một câu không biết xấu hổ, cô nhướng mày, "Anh muốn theo đuổi tôi, anh trai tôi có biết không?"
Diêu Côn vẻ mặt nghi hoặc, "Anh theo đuổi em còn cần thông báo cho cậu ta sao?"
"Cúng đúng," Lương Mặc như suy nghĩ gì đó gật đầu, "Vậy anh liền theo đuổi đi."
...Nhân sinh thật là thay đổi quá nhanh.
Diêu Côn đứng tại chỗ nhìn bóng dáng Lương Mặc đi xa thật lâu, anh ta tấm tắc cảm thán, "Thật kỳ diệu."
Lương Mặc trở lại phòng học, nghĩ nghĩ, nhắn cho Lương Sở Thương một tin: Tan học em về cũng bạn em, không cần chờ.
Lương Sở Thương: Ừ.
Lương Mặc nhìn chằm chằm từ này, khóe mắt như muốn nứt ra, ném đi động vào ngăn bàn, sau đó học cái gì cũng không vào.
Tức chết cô!
***
Editor: Đồng chí Diêu Côn ăn dưa bở hơi nhiều!!!