Đọc Tâm - Trà Trà Hảo Manh

Chương 91




Lương Mặc giống như không hề phát hiện Lương Sở Thương khác thường, cô giống như không có việc gì mà duỗi tay cầm ly sữa bò, uống một ngụm.
Nơi đó vừa vặn là vị trí Lương Sở Thương uống qua.
Sữa bò xuống bụng, cô nhíu nhíu cái mũi, "Quá ngọt." Chẳng qua ngoài miệng ghét bỏ, cuối cùng cô vẫn giải quyết tất cả chỗ sữa bò còn dư lại.
Lương Sở Thương im lặng đứng ở một bên nhìn cô, hoặc là đôi mắt, hoặc là cái mũi, hoặc là miệng, nhìn tất cả, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Buông cái ly xuống, Lương Mặc ra vẻ bình tĩnh mà nhìn lại, "Anh trai đang nhìn cái gì vậy?"
Lúc này hai người chỉ cách nhau một bước, đưa tay một cái là có thể sát lại với nhau.
"Lương Mặc." Lương Sở Thương mở miệng.
Như là sắp đối mặt với sự dạy bảo của trưởng bối, tâm Lương Mặc tự nhiên run lên. Phần lớn thời điểm cô đều không dám đối diện với Lương Sở Thương, bởi vì ánh mắt anh quá sắc bén, khi nhìn người khác chăm chú giống như anh có thể nhìn thấu tất cả mặt âm u của nhân tâm. Giống như bây giờ, cô bị nhìn đến tâm tư không còn chỗ che giấu.
Cô đánh giá cao chính mình, lại xem nhẹ Lương Sở Thương.
Sự sợ hãi cùng bất an dâng lên, cô chột dạ mà lui nửa bước, đáp một tiếng nho nhỏ.
"Em lui cái gì."
Vừa dứt lời, trên eo Lương Mặc liền căng thẳng, nguồn nhiệt trên mặt đánh úp lại, giống như có thể làm ấm tay chân lạnh lẽo. Sức lực của nam nữ cách xa, đối mặt với gông cùm xiềng xích của Lương Sở Thương, cô bó tay không có biện pháp, trên mặt lộ ra biểu tình hoảng loạn hiếm có, "Anh...Anh làm cái gì?"
Lương Sở Thương không nói, chỉ rất hứng thú nhìn gương mặt kinh hoảng của cô, sau đó khi cô dúng hết sức nín thở, cúi người hôn lên môi cô--
Vô cùng dùng sức hôn lên.
Trong đầu Lương Mặc trống rỗng, cô hẳn là nên cao hứng, nhưng thực tế trong lòng cô càng thêm sợ hãi, sợ chính mình chọc phải người không nên chọc, lại sợ chính mình không ứng phó được với những chuyện sẽ xảy ra tiếp theo... Trong lúc miên man suy nghĩ, một bàn tay lướt qua nách cô, ấn ở trên bộ ngực mềm mại, cô hoàn toàn mềm nhũn.
Vuốt ve không hề có kỹ xảo gì đáng nói, rõ ràng là đau nhưng cô lại cảm giác được tê dại cũng ngứa ngáy. Khoái cảm xa lạ ập đến, cô theo bản tâm mà nhắm mắt lại, bàn tay nắm chặt chậm rãi buông ra, quyết định để trận hoang đường này tiếp tục diễn ra...
"Chi..."
Ngón tay đụng tới cái ly dính chút chất lỏng màu trắng ngà, tiếng thủy tinh rơi trên sàn nhà vô cùng chói tai.
Lương Sở Thương như vừa tỉnh lại từ giấc mộng.
Hôn môi gián đoạn, ấm áp cũng như thủy triều rút đi.
Anh nhắm hai mắt bình phục hô hấp, thong thả buông Lương Mặc ra.
"...Thôi, em đi về ngủ trước đi."
"...Cái gì?"
Đối phương biểu hiện quá mức bình tĩnh, nếu không phải trên ngực còn hỗn độn làm chứng cứ, Lương Mặc cũng cho rằng cái người vừa rồi mất không chế căn bản không phải Lương Sở Thương. Đã không còn là Lương Sở Thương động tình cùng si mê, lạnh nhạt như vậy, trước sau như một đều cự người ngoài ngàn dặm. Lương Mặc không biết anh có ý gì, không có động tác, chỉ gọi anh: "Anh trai..."
Không nghĩ Lương Sở Thương lập tức liền ngắt lời cô, lặp lại: "Anh nói dừng lại, anh đi về ngủ trước đi."
Ngữ khí cưỡng chế làm bả vai Lương Mặc khẽ run lên, trong lòng cảm thấy may mắn anh lâm thời kết thúc, lại tiếc nuối anh không tiếp tục, cô hít sâu một hơi, gật đầu: "Được, chúc anh ngủ ngon."
Lương Sở Thương không trả lời.
...
Kể cả là nằm mơ, Lương Mặc vẫn bị gương mặt lạnh nhạt trong mộng kia kích thích đến cả người phát run.
Trời nóng bức, cô lại bị lạnh tỉnh, giống như trải qua một đêm thu lạnh lẽo trong giấc mộng kia.
Lau cái trán đầy mồ hôi lạnh, Lương Mặc càng nghĩ càng giận, chửi ầm lên với không khí cái cục đá gàn bướng hồ đò kia. Cuối cùng vẫn còn chưa hết giận, lại nhắn cho anh một tin nhắn.
Một phút đồng hồ sau Lương Sở Thương liền gọi điện thoại lại: "Gặp ác mộng sao?"
Nghe được thanh âm của anh, Lương Mặc bình tĩnh lại, "Không phải, chỉ là muốn mắng anh."
"Trong mộng anh làm việc gì có lỗi với em sao?"
Lương Mặc: "..."
Người này đi guốc trong bụng cô sao, sao cái gì cũng biết vậy!
"Chuyện anh có lỗi với em cũng quá nhiều, còn cần tìm trong mộng sao?"
Lương Sở Thương cười, không cùng cô so đo; "Xuống dưới đi, đến giờ ăn sáng rồi."
"Em biết rồi, chờ em thay quần áo đã."
Bỏ di động qua một bên, Lương Mặc ngồi phát ngốc một lát.
Buổi tối hôm đó thật ra cô rất vui vẻ. Vui đến trằn trọc không thể ngủ được, chỉ cần nhớ lại xúc cảm khi hôn môi liền vui sướng tới bình minh.
Chỉ là khi đó cô cứng miệng, không muốn thừa nhận mà thôi.
Chân chính làm cô tức giận khổ sở, đều là việc của ngày hôm sau.