Độc Sủng Yêu Tinh

Chương 5




Thật cao, con người đều là cao như vậy sao Ước chừng cao hơn y một cái đầu.Thân thể so với y thô một chút. Lông mày so với y đậm hơn một chút, ánh mắt so với y hẹp dài hơn, môi so với y rộng hơn một chút, tóc thì ngắn hơn y, màu sắc cũng không giống. Làn da so với y đen hơn một chút….

Nguyên lai đây là bề ngoài của những người trưởng thành! Nhìn thật tốt, so với các tinh linh trưởng đẹp mắt hơn. Đối với sủng nhi chưa từng gặp qua con người, trong một lúc không biết nên bày tỏ như thế nào với Lôi Duẫn Hạo tuấn mỹ!

Lôi Duẫn Hạo hết chỗ nói rồi, hắn không biết tinh linh này vì cái gì nhìn chằm chằm hắn lại không nói lời nào. Còn không ngừng gật đầu, nhìn thấy trong ánh mắt là tìm hiểu, Lôi Duẫn Hạo biết rõ tinh linh này là đang nhìn dáng vẻ của hắn.

Về điểm này, hắn đúng là rất thoả mãn đi! Lôi Duẫn Hạo trong lòng đắc ý một hồi, hắn chính là mỹ nam tử đệ nhất Lôi quốc, tuy rằng không được như tinh linh bộ dạng thật đẹp này! Chính là người tốt nhất mà muôn vàn nữ tử muốn gả cho.

“Ngươi …là người ư” Lôi Duẫn Hạo nhịn không được, tinh linh trước mắt căn bản không có dấu hiệu muốn nói, hơn nữa y toàn thân xích loã, cho hắn vô hạn mê hoặc.

Hắn đã cảm giác được huyết khí dâng trào, nếu không nói, hắn sợ hắn sẽ nhịn không được mà biến thành ác ma, bổ nhào lên đem y ăn sạch!

“Ân” Nghiêng đầu, sủng nhi hướng về phía hắn nở nụ cười, cười đến thật ngây thơ lại mị hoặc, tản ra mị lực yêu dã câu nhân phách (*)! Khiến cho Lôi Duẫn Hạo gắt gao đè nén rung động trong tim vừa tỉnh lại, còn càng ngày càng không thể chống cự xúc động!

(*) câu nhân phách: hút hồn người

Chính là hiện tại lại không thể hành động thiếu suy nghĩ, nếu như hù doạ tinh linh chạy mất, hắn không có cách nào chắc chắn trong rừng cây um tùm, chính mình có cách tìm lại y.

“Ngươi tên gì!” Lôi Duẫn Hạo dùng ôn nhu mà cả đời chưa từng có, nhẹ giọng hỏi. Tiến lên hai bước, thẳng đến bên trên thành ao.

Hắn rất muốn biết tên của y! Như thế, hắn là người đầu tiên biết được! Hắn không tin nơi thâm sơn này đã từng có những người khác tới. Vừa nãy, trong gian phòng kia, cũng đại biểu cho, nơi này chỉ có một mình y trụ (ở).

“Ta gọi là sủng nhi”

“Sủng nhi……..sủng nhi…..” Lôi Duẫn Hạo nhẹ nhàng nhớ kỹ tên của y, tên rất hay, con cưng của trời. Nhìn y giữa thanh thuần lộ ra quyến rũ, hai loại thái cực cùng xuất hiện ở trên người y, thế nhưng lại làm cho người ta không thể kháng cự hấp dẫn, dáng người hoàn mỹ, dung mạo tuyệt sắc, đúng là sủng nhi của trời.

Sủng nhi nhìn nhìn bốn phía, tinh linh còn không có trở về, chậm rãi hướng rìa hồ đi đến. Càng đi lên,nước càng nông. Chậm rãi,lộ ra phần mông cong trắng noản.

Nước theo da ngọc trơn bóng chảy xuống, eo nhỏ mềm mại, tiểu rốn xinh đẹp khả ái, còn có phân thân phía dưới kia xinh đẹp phấn hồng, chỉ chốc lát liền toàn thân trần trụi đứng ở trước mặt Lôi Duẫn Hạo đang ngẩn người.

“Ngươi…ngươi muốn làm cái gì!!” Thật khẩn trương!Lôi Duẫn Hạo có thể cảm giác được thân thể buộc chặt. Hôm nay hắn thất thường rất nhiều lần, khiến cho hắn cảm thấy chính mình không bình thường.

Vì cái gì chính mình lại như thế, hắn ở trên giường cũng được coi như là ‘thân kinh bách chiến’ (*), vì cái gì chính mình hiện tại biến thành giống như tiểu mao đầu vừa mới biết được tình sự, mặt đỏ đến phát sốt không tính, thế như cảm thấy tim của mình đập thật nhanh, đầu óc nóng lên, tiếp theo cái mũi lạnh.

(*) thân kinh bách chiến: đánh qua hơn trăm trận *ý ảnh nói thể lực ảnh sung mãn =))*

Sẽ không phải…sẽ không mất thể diện nữa chứ. Lôi Duẫn Hạo vội vàng giả bộ lơ đãng,nắm tay che ở dưới cái mũi.Quả nhiên….

Hắn mà cũng chảy máu mũi! Lôi Duẫn Hạo nhất thời cảm thấy,thiên hạ không có chuyện gì mất mặt hơn.

Hắn đường đường là một đời quân vương,thế nhưng……Thế nhưng nhìn thấy nam nhân xích loã, lại chảy máu mũi!

“Lấy y phục!” Sủng nhi không hề phát hiện động tác nhỏ của y, chỉ chỉ giữa khóm hoa là bạch y, vốn là do tinh linh giúp y mặc nhưng hiện tại chúng không có ở đây. Ở trước mặt con người hắn lại không thể thi triển pháp lực, bằng không sẽ bị bắt nhốt. Cho nên đành phải tự mình đi lấy.

“Ác……ta giúp ngươi đi lấy!” Lôi Duẫn Hạo nhíu nhíu đầu mày, tiểu gia hoả này cơ thể trần trụi, giống như phi thường tự nhiên, căn bản không có nửa điểm xấu hổ. Xem ra cần phải dạy dỗ cho tốt, ra bên ngoài, cũng sẽ không như trong thâm sơn, một người cũng không có.

Hắn không muốn người của mình bị người khác trộm nhìn nửa phần. Đương nhiên, thời điểm chỉ có hai người bọn họ, y có thể cái gì cũng không mặc.

Lôi Duẫn Hạo quay lưng, lau khô máu mũi. Trong mắt đen thâm thuý lộ ra quang mang, tiểu tử này,hắn phải có được!

Cầm lấy y phục trong khóm hoa. Bình phục kích động trong tâm, chậm rãi tỉnh táo lại. Xoay người nhìn tiểu mỹ nhân xích loã đứng ở giữa nắng chiều, trong lòng một trận mừng thầm, y là của hắn!

Lôi Duẫn Hạo cầm y phục qua,nhìn thấy sủng nhi đã khô mát đứng ở bên cạnh ao, gió thổi mái tóc dài của y, nhẹ nhàng tung bay, sủng nhi lôi kéo tóc ở trước ngược, nhẹ nhàng vuốt, ngoài miệng đều là dáng tươi cười như ánh dương quang, so với nắng chiều càng đẹp hơn.

Mái tóc mượt mà che quả mơ trước ngực y, thật dài, che luôn cả vị trí ngượng ngùng kia.Ở giữa nắng chiều, y giống như vị thần thánh khiết, toàn thân bao phủ bởi kim sắc quang huy.

Sủng nhi…..Lôi Duẫn Hạo ở trong lòng thầm đọc, nhìn thấy hình ảnh mỹ lệ, nhẹ nhàng tiêu sái đi tới, khó hiểu vì sao bọt nước trên người y biến mất, không bốc hơi cũng khô. Giống như người vừa ở ôn tuyền không phải là y!

Giở ra bạch sắc y phục trên tay, thực mềm mại, sờ một cái liền biết là tàm ti chế thành, tay nghề tinh tế tỉ mỉ, so với trong hoàng cung dệt không thua kém, chẳng lẻ y không phải ở một mình. Tâm chợt lạnh, nghĩ đến toàn thân trần trụi của y có thể có người khác nhìn! Ánh mắt đen thâm thuý loé lên hàn quang.