Độc Sủng Xấu Phu

Chương 89: Dàn xếp cùng bán hàng




Đội thuyền bên này có rất nhiều chuyện phải xử lý, những người kia tới đón Trịnh Dật, kỳ thực cũng bất quá chỉ là đem Trịnh Dật tiếp đến dàn xếp vào trong một cái nhà ở phụ cận Trịnh gia lại thôi —— Trịnh gia vẫn luôn từ nam chí bắc mà làm buôn bán, cho nên ở phụ cận bến thuyền mua một tòa nhà.





Tòa nhà kia liền ở trên danh nghĩa của Trịnh Dật, Trịnh Dật liền làm chủ, để Tưởng Chấn mang thủ hạ đến đó ở.





Bọn họ muốn rời khỏi, kỳ thực rất phiền toái. Trên thuyền hàng hóa tuy rằng tạm thời không cần dỡ xuống, tìm người trông là được, nhưng bạc là nhất định phải mang theo, bên Trịnh Dật, hết thảy bài lá cũng đều phải mang theo.





Nguyên bản nhiều đồ như vậy, bọn họ không thể thiếu muốn thuê khuân vác hỗ trợ, nhưng bởi vì Tưởng Chấn từ chỗ hải tặc cứu rất nhiều người, cuối cùng ngược lại cũng đủ dùng.





Giằng co gần hai canh giờ, Trịnh Dật cùng Tưởng Chấn mới phân biệt tổ chức xong đội ngũ, để thủ hạ gánh đòn gánh đi đến tòa nhà kia của Trịnh gia.





Nhìn đội ngũ đi, Trịnh Dật liền bắt chuyện với Tưởng Chấn: “Tưởng Chấn, nơi này có xe ngựa, ngươi cùng ta đi đi.”





“Đa tạ Trịnh thiếu.” Tưởng Chấn nói, bên ngoài mặt trời rất lớn, hắn còn thật không nỡ để Triệu Kim Ca mang thai ở bên ngoài đi bộ.





Xe ngựa là rất tinh quý, nuôi một chiếc xe ngựa so với nuôi mấy hạ nhân còn muốn phí tiền hơn, đã như vậy, nhưng xe ngựa này ngồi xuống kỳ thực cũng không thoải mái bao nhiêu.





Sau khi phát hiện trên xe ngựa rất xóc nảy, Tưởng Chấn liền lo lắng mà nhìn về phía Triệu Kim Ca, sợ rằng Triệu Kim Ca không chịu được xóc nảy… người bên trong phim thường động một chút là sẩy thai, xóc nảy như thế có thể cũng không quá tốt hay không?





Tưởng Chấn trong lòng lo lắng, Triệu Kim Ca ngược lại hoàn toàn không có cảm giác.





Trước đó y còn nôn khan, hiện tại cũng đã một chút cảm giác cũng không có, luôn cảm thấy có con, cùng thời điểm không có con cũng không có gì khác nhau.





Lúc này, Triệu Kim Ca cực kỳ cẩn thận nhìn chung quanh, đối với mình ngồi xe ngựa còn có người kéo xe tò mò vạn phần.





Giang Nam bên kia, ngựa rất hiếm thấy, toàn bộ huyện Hà Thành đều không mấy chiếc xe ngựa, y cũng chưa từng thấy nhiều.





“Triệu Kim Ca ngươi thích xe ngựa? Có thể bảo Tưởng Chấn mua cho ngươi một chiếc mang về.” Trịnh Dật cười nói: “Kinh thành bên này xe ngựa so với Giang Nam tiện nghi hơn nhiều.”





“Không cần…” Triệu Kim Ca vội vàng nói, lời nhiều hơn cũng không nói ra được.





Tưởng Chấn ngược lại giật mình, xe ngựa thì chưa tính, nhưng ngựa… Hắn còn thật muốn nuôi một con.





Nếu như ở hiện đại, hắn chắc chắn sẽ không muốn nuôi ngựa, nhưng sẽ muốn mua một chiếc xe tốt, mà thời đại này không có xe, hắn cũng chỉ có thể nhớ tới ngựa.





Triệu Kim Ca rõ ràng rất câu nệ, Trịnh Dật sau khi cùng y nói một câu, liền không lại cùng y tán gẫu, mà cùng Tưởng Chấn nói đến chuyện khác.





“Hàng hóa trên thuyền ngươi không cần dỡ xuống, sau khi tìm được người mua, để cho bọn họ tới dỡ hàng là được, còn bạc, ta ở thôn trang có lưu cái kho hàng cho ngươi, thời điểm đó ngươi đem bạc để ở nơi đó, lại tìm người trông là được.” Trịnh Dật nói.





Tưởng Chấn gật gật đầu, nói cám ơn Trịnh Dật, dù sao nếu như không có Trịnh Dật cho mượn kho hàng, hắn còn thật không biết nên làm sao với số bạc đó.





Hắn trước đây vẫn cho rằng ở Đại Tề là có thể đem bạc gửi vào tiền trang (Bao: ngân hàng tư nhân), sau đó dùng ngân phiếu của tiền trang giao dịch, nhưng mà sự thật căn bản liền không phải như vậy.





Bây giờ đã có sản vật tương tự tiền trang, cũng có ngân phiếu, nhưng đều là chỉ có thể dùng ở bản địa, nói cách khác, ngươi muốn đi xa nhà làm buôn bán, nhất định phải mang theo vàng thật bạc thật hoặc là hàng hóa.





Không thể không nói, cũng bởi vì như vậy, bây giờ thương mại mới sẽ không phát đạt như vậy, đại thương nhân cũng tương đối ít.





Bạc Tưởng Chấn từ chỗ hải tặc cướp được có tới mấy vạn lượng, phải mấy chục người mới có thể nâng được, Trịnh Dật bên kia, người phụ trách gánh hàng liền càng nhiều.





Xe ngựa ở phía trước chậm rãi mở đường, mà phía sau bọn họ, một đội ngũ khổng lồ theo sát, rất nhiều người gánh nặng hơn bên trong đều là bạc.





Bạc rất nặng, nâng không tiện, nhưng cũng không phải không chỗ tốt, ít nhất… Muốn trộm cướp của người khác số bạc lớn, liền không phải một chuyện dễ dàng.





Trịnh Dật cùng Tưởng Chấn thương thảo một số chuyện, Tưởng Chấn từng cái ghi nhớ, mà qua gần nửa canh giờ như vậy, đã đến tòa nhà của Trịnh gia.





Tòa nhà rất lớn, có tới vài cái sân, Trịnh Dật sau khi đến, liền chỉ một cái sân trong đó cho Tưởng Chấn ở.





Sân kia không lớn, phòng cũng không nhiều, nhưng bất kể là Tưởng Chấn hay là thủ hạ hắn đều rất cao hứng.





Nơi này phòng nhỏ hơn nữa, ở cũng thoải mái hơn so với trên thuyền.





Ở trên thuyền lâu như vậy, trời mới biết bọn họ cỡ nào tưởng niệm sinh hoạt trên đất bằng!





Tưởng Chấn cùng Triệu Kim Ca thời điểm ở trên thuyền vẫn còn có khoang có thể ở, nhưng bây giờ có thể ở trong sân, cũng thật cao hứng, Triệu Kim Ca nhìn một vòng, sau khi phát hiện sân này đã thu thập sạch sẻ, trên giường cồn có chiếu mới, càng hận không thể lập tức liền nằm trên đó an an ổn ổn mà ngủ một giấc.





Đương nhiên, y cũng không có làm như thế, y còn bị đói.





Trịnh Dật để người đưa một chút thức ăn tới cho bọn họ, có thịt heo thịt dê cũng có rau dưa mới mẻ, Tưởng Chấn để người đưa một chút lên thuyền, còn phần còn lại đều làm hết, mọi người ăn một bữa thật ngon, sau đó mới mang theo Triệu Kim Ca đi nghỉ ngơi.





Một giấc này không ai quấy rầy, Tưởng Chấn một hơi ngủ thẳng tới hôm sau trời sáng choang, mà hắn dậy rồi, Triệu Kim Ca lại còn đang ngủ.





Cân nhắc chặn đường này đến đây, Triệu Kim Ca sợ đã mệt đến cực kì Tưởng Chấn cũng không có đi đánh thức y, mà rón rén rời giường, đi ra ngoài.





Hắn thức dậy hơi trễ, những người khác cơ bản cũng đã dậy rồi, đang túm năm tụm ba mà tụ tập cùng một chỗ nói chuyện, mà đầu bếp nữ cùng Nhược Nhi hai người thì lại ở trong sân giặt quần áo.





“Lý thị, điểm tâm làm xong chưa?” Tưởng Chấn hỏi, đầu bếp nữ này họ Lý, hắn không tiện gọi thẳng tên huý, luôn gọi nàng là Lý thị.





“Lão gia, đã làm xong.” Lý thị vội vàng nói, dùng nước sạch rửa tay một cái, liền muốn đi bưng cơm —— hiện tại trời nóng, không cần lo lắng thức ăn sẽ bị lạnh, nàng liền chuẩn bị thức ăn rất sớm.





Tưởng Chấn ngăn cản nàng: “Ta đến nhà bếp ăn là được.”





Tưởng Chấn chỉ để Lý thị phụ trách cơm nước cho mình và Triệu Kim Ca, còn bảo nàng làm thêm đồ ăn có lợi với người mới mang thai, nàng gần nhất liền thường xuyên làm nhiều món canh hoặc có nước.





Tỷ như ngày hôm nay nàng chuẩn bị, chính là vài món cháo dùng canh gà nấu, bánh rán hành, ngoài ra còn có dưa chuột trộn, gà sợi trộn cùng thịt kho tàu.





Những món này đối với Tưởng Chấn mà nói có chút không ăn no, hắn từ bên trong thức ăn của thủ hạ mình cầm bánh màn thầu so với nắm đấm còn lớn hơn gặm một cái, uống một bát cháo, ăn ba cái bánh rán hành, mới thư thái hơn, sau đó dẫn theo người đi ra cửa.






Nguyên bản hắn chỉ cần bảo vệ Trịnh Dật, nhưng bây giờ có thêm rất nhiều hàng hóa, liền bận rộn, may là đã đến kinh thành, Trịnh Dật đã không cần bảo vệ.





Tưởng Chấn sau khi trở lại thuyền, cái tên bàn tử tên La Thiên Tứ kia liền tìm tới, nói là người nhà của hắn đã tới đón hắn.





Nhanh như vậy đã có người đến đón, Tưởng Chấn càng cảm thấy người này không đơn giản, nhưng cũng không có miệt mài theo đuổi.





La Thiên Tứ nhiều lần nói cám ơn, đưa cho Tưởng Chấn năm trăm lượng bạc ròng, lại đưa cho Liễu Thiên Thiên cùng Triệu Linh Hi chiếu cố hắn nửa tháng mỗi người hai mươi lượng bạc, liền rời đi, chỉ để lại Liễu Thiên Thiên cùng Triệu Linh Hi có chút há hốc mồm.





Bọn họ còn tưởng La bàn tử này sẽ thu bọn họ làm tiểu thiếp gì đó, không nghĩ tới chỉ cho hai mươi lượng bạc…





Bất quá bọn họ cũng chỉ theo hắn hơn nửa tháng, có thể có hai mươi lượng bạc, kỳ thực cũng xem là không tệ, nhưng bọn họ sau này liền phải làm sao?





Mặc kể là thủy thủ, hay là nữ nhân song nhi cứu được, bọn họ chỉ cần muốn đi đều có thể đi, Tưởng Chấn đều không ràng buộc, nhưng bọn họ cơ hồ tất cả đều không đi, cho dù Triệu Linh Hi cùng Liễu Thiên Thiên cũng đều không đi.





“Các ngươi có thể lưu lại, nhưng ở chỗ của ta phải nghe ta, tương lai nếu muốn đi, thì nhất định phải chào hỏi trước.” Tưởng Chấn nói.





Hắn vừa nói ra, những người kia liền càng không muốn đi, chỉ có một nữ nhân đứng dậy, âm thanh lắp bắp : “Ngươi… Ngươi có hay không… Đem chúng ta đưa đi những… Những địa phương dơ bẩn?”





Bọn họ từng gặp tội như vậy, còn nữ nhân song nhi xa xứ bị hải tặc giết nam nhân, nhà cơ bản là trở về không được, bọn họ nghĩ muốn đi theo Tưởng Chấn, nhưng lại có chút sợ bị bán đến nơi phấn hoa.





Ở nơi phấn hoa kia, nữ nhân lớn lên đặc biệt xinh đẹp có khả năng còn có thể tìm cho mình cái lối ra, tuyệt đại đa số người ngược lại vẫn luôn bị chà đạp, thường sống không tới ba mươi tuổi, sau khi chết, hơn nửa vẫn chỉ được người dùng chiếu cuộn lại tùy tiện ném.





“Điểm này các ngươi cứ việc yên tâm, ta sẽ không đem các ngươi đưa đến địa phương như vậy, bất quá các ngươi đều phải làm việc.” Tưởng Chấn nói.





Tưởng Chấn dọc theo đường này, vẫn luôn coi chừng những nữ nhân song nhi này, kiên quyết không cho nam nhân trên thuyền này xâm phạm bọn họ, nhưng cũng giao cho bọn họ rất nhiều việc, tỷ như đưa bọn họ vải vóc bảo bọn họ làm quần áo gì đó.





Bây giờ nghe Tưởng Chấn nói vậy, lại suy nghĩ chuyện lúc trước, những người muốn sau đó hảo hảo sinh sống đều thở phào nhẹ nhõm, yên lòng, nhưng người như Liễu Thiên Thiên cùng Triệu Linh Hi cũng không khỏi có chút do dự.





Bọn họ không muốn làm việc, nhưng rời đi, bọn họ có thể đi nơi nào?





Có lẽ chỉ có người ham muốn dung mạo của bọn họ muốn bọn họ, nhưng sẽ lại chơi mấy ngày, liền vừa ném bọn họ hay không? Chờ bọn họ tuổi già sắc suy, liền phải làm sao?





Liễu Thiên Thiên nặn nặn hai mươi lượng bạc La bàn tử đưa trong tay cuối cùng cắn răng chui vào trong đám nữ nhân.





Hiện tại đi bên ngoài không chừng sẽ gặp phải chuyện gì, nàng còn không bằng trước tiên theo Tưởng Chấn, cùng lắm thì sau đó tìm được đường ra sẽ rời đi.





Liễu Thiên Thiên lựa chọn, Triệu Linh Hi cũng theo sát lựa chọn giống vậy.





Tưởng Chấn đối với hai người kia kỳ thật cũng không quá yêu thích, nhưng không đến nỗi đi làm khó bọn họ, chỉ là lại nói: “Sau này nên làm việc các ngươi đều không thể bớt làm, cũng đừng động cái gì ý đồ xấu gì, bằng không ta sẽ không khách khí với các ngươi.”





Những người kia nghe vậy, liên tục gật đầu.





Bọn họ nhìn ra được, Tưởng Chấn xác thực sẽ không khách khí với bọn họ, hắn nói không làm việc không cơm ăn, sẽ thật sự không cho người không làm việc ăn cơm, không quản người kia lớn lên thật đẹp.





Thủ hạ của hắn, cố tình lại rất nghe lời của hắn…





Tưởng Chấn đem những người này xử lý tốt, liền đem hàng hóa trên thuyền kiểm kê một lần, nhìn thấy thời gian không còn sớm, liền vội vã đi trở về.





Thời điểm Tưởng Chấn chạy về, Triệu Kim Ca đang mang theo Nhược Nhi tản bộ ở bên ngoài tòa nhà.





Bọn hạ nhân ở phụ cận tòa nhà trồng rất nhiều thực vật, bên trong có vài loại Triệu Kim Ca trước đây chưa từng thấy, y liền tìm tới người trồng trọt, nước đổ đầu vịt nửa ngày muốn dùng tiền mua hạt giống, sau đó mình cũng có thể thêm đồ ăn ăn.





Sau đó, thời điểm Tưởng Chấn trở lại, liền nhìn thấy Triệu Kim Ca lấy tay nâng một khối bùn, mặt trên khối bùn này còn có rau hẹ xanh mượt.





Nhìn thấy Tưởng Chấn, Triệu Kim Ca bước chân dừng một chút, sau đó hướng về Tưởng Chấn lộ ra cái nụ cười lấy lòng. Tưởng Chấn nhìn y rất chặt, ít để cho y làm việc, bây giờ thấy y làm cho mình bẩn vậy có không cao hứng hay không?





Y có chút muốn đem đồ cầm trên tay ném đi nhưng lại không nỡ.





“Ngươi ôm rau hẹ làm cái gì?” Tưởng Chấn hỏi.





“Cái này gọi là rau hẹ?” Triệu Kim Ca hơi kinh ngạc, lại nói: “Huyện Hà Thành không có vật này, ta muốn mang về trồng.” Y nhìn thấy rau trong đất dài dài ngắn ngắn đều có, tựa hồ là cắt một bó có thể lập tức mọc ra một bó khác, liền muốn chút hạt giống mang về trồng, kết quả người kia nghe không hiểu lời y, cuối cùng cư nhiên đào một cái này cho y…





“Trồng cái này rất tốt, ta lần sau dẫn ngươi đi mua hạt giống.” Tưởng Chấn gật gật đầu, lại nói: “Về phần hiện tại…”





Tưởng Chấn mang theo uy hiếp mà nhìn Triệu Kim Ca, sau đó đem Triệu Kim Ca bị hắn hoảng sợ kéo về phòng tắm rửa.

Tắm rửa này, tắm cư nhiên không phải tắm bình thường, mà là uyên ương dục.





Hắn và Triệu Kim Ca trong phòng có cái thùng tắm lớn, không đem ra dùng thật quá đáng tiếc… Đương nhiên, quan trọng nhất là, nhìn thấy Triệu Kim Ca ôm một khối bùn mọc rau hẹ, hắn không biết tại sao đột nhiên liền không nhịn được…





Tuy rằng không nhịn được, nhưng bận tâm đứa nhỏ trong bụng Triệu Kim Ca, Tưởng Chấn đến cùng không có thật làm cái gì, chỉ là dùng hai cái chân của nhân gia, làm Triệu Kim Ca mặt đỏ tới mang tai.





Tối hôm đó, Tưởng Chấn ăn cơm trễ, đồng thời ăn được rau hẹ đã lâu không gặp.





Hắn rất thích cái mùi vị này, Triệu Kim Ca lần đầu ăn, ngược lại không thích lắm, mà nhìn thấy Tưởng Chấn thích, y liền cân nhắc muốn mang hạt giống trở lại trồng thật nhiều.





Liên tiếp mấy ngày, Tưởng Chấn đều rất bận, mỗi ngày đều đi bến thuyền bên kia, đi sớm về trễ, chỉ để Triệu Kim Ca ở nhà một mình.





Này đối với những khác song nhi mà nói, là phi thường bình thường sự tình, mà Triệu Kim Ca lại không nhịn được có chút mất mát.





Trước đây, y đều có thể cùng Tưởng Chấn đi ra ngoài, nhưng bây giờ, y cả ngày không có việc gì.





Bất quá, Triệu Kim Ca cũng chỉ thất lạc mấy ngày mà thôi.





Hôm nay sau khi Tưởng Chấn trở về, liền nói với Triệu Kim Ca: “Ngày mai ta muốn đi nói chuyện làm ăn với người khác, ngươi cùng ta đi đi?”





Triệu Kim Ca cảm thấy mình cùng đi, e rằng chỉ có thể thêm phiền phức cho Tưởng Chấn, nhưng y lại thật lòng muốn đi… “Được.”





Triệu Kim Ca đồng ý, Tưởng Chấn hôm sau liền dẫn y ra cửa.





Mấy ngày trước, bất kể là Trịnh Dật hay là Tưởng Chấn, đều bận chỉnh lý hàng hóa trên tay mình, hỏi thăm giá thị trường, cho tới hôm nay, mới chánh thức bắt đầu bán hàng.





Bọn họ cũng không cần tự mình đi tìm người mua, mấy ngày trước sau khi đem trên tay mình có loại hàng báo cho người môi giới, ngày hôm nay, liền có rất nhiều thương nhân cảm thấy hứng thú với hàng hóa của bọn họ nghe tin mà đến rồi.





Những thương nhân này có số đi tới chỗ Trịnh Dật, cũng có chừng mười người đến chỗ Tưởng Chấn.





Tưởng Chấn đối với giá thị trường không biết, mà Trịnh Dật cũng để chưởng quỹ dưới tay đến xem hàng của hắn và định giá tiền cho hắn không sai biệt lắm, hắn tự nhiên cũng liền không đến mức phải chịu thiệt.





Hàng trên tay Tưởng Chấn rất nhiều hàng hóa, cũng rất hỗn tạp, mà trong đó số lượng nhiều nhất chính là vải vóc.





Những thương nhân đều cảm thấy rất hứng thú với vải vóc, Tưởng Chấn trước dẫn bọn họ đi lên thuyền xem vải, sau khi xem, lại hỏi: “Các ngươi nguyện ý ra giá bao nhiêu?”





Những thương nhân kia nhìn nhau, một người trong đó trước tiên đi về phía Tưởng Chấn: “Tưởng lão gia, ta họ Chu, là chưởng quỹ của cửa tiệm Vạn Long.” Chưởng quỹ Chu nói chuyện, đưa tay giấu ở trong tay áo rộng lớn hướng về phía Tưởng Chấn.





Ở trên bến thuyền này, một chọi một nói giá tiền, mọi người sẽ trực tiếp mở miệng cò kè mặc cả, ngôn ngữ không thông liền lấy bàn tính gảy, mà giống như bây giờ một đám người đều muốn hàng, Tưởng Chấn treo giá, mọi người sẽ ở trong tay áo nói giá tiền.





Các thương nhân tự có một bộ thủ thế biểu thị mỗi cái giá cả.





Quản sự bên người Trịnh Dật từng cùng Tưởng Chấn nói về cái này, Tưởng Chấn tự nhiên cũng biết đến, liền luồn vào ống tay áo của chưởng quỹ Chu, đụng vào tay của đối phương “Xem” giá cả của đối phương.





Chưởng quỹ Chu ra giá cả chút thấp, hắn là chờ Tưởng Chấn tăng giá, sau đó hai người ở trong tay áo hảo hảo đàm luận một chút, không nghĩ tới Tưởng Chấn sau khi “Xem” giá tiền của hắn, tay rất nhanh liền rút ra ngoài, hoàn toàn không có ý muốn cùng hắn nói giá tiền.





Chưởng quỹ Chu có chút sửng sốt, đến xem sắc mặt Tưởng Chấn, thiên về liền xem cũng không được gì, chỉ có thể bổ sung một câu: “Tưởng lão gia, chúng ta Vạn Long cửa tiệm là rất thành tâm.”





Tưởng Chấn “Xem” quá chưởng quỹ Chu giá cả, liền đi xem hạ một cái thương nhân giá cả đi, kết quả, người này cấp giá cả so với chưởng quỹ Chu còn thấp hơn.





Tưởng Chấn cùng trước giống nhau, rất nhanh liền thu tay về.





Mấy cái thương nhân mở đầu, đều cho giá cả so với giá tiền Tưởng Chấn mong muốn thấp hơn, rất nhanh, liền đến phiên một thương nhân tuổi khá trẻ, vóc người nhỏ xinh.





“Ta họ trầm, là đương gia của Thẩm gia.” Thương nhân kia đồng dạng đưa tay ra, y ở trong tay áo ra giá cả, giá cả so với quản sự Trịnh gia xác định cho Tưởng Chấn cao hơn một chút.





“Được, chỉ bán cho ngươi.” Tưởng Chấn sau khi “Xem” được giá cả của đối phương, lập tức biểu thị, hắn sẽ không cò kè mặc cả, chỉ muốn tìm người làm việc sảng khoái.





Thương nhân họ Thẩm kia rất trẻ trung, bộ dáng bất quá chừng hai mươi tuổi, mặt trắng không nói dáng dấp còn rất đẹp, nghe thấy Tưởng Chấn nói như vậy, y lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.





Nhà y trước đây ở kinh thành, đó cũng có tiếng tăm lừng lẫy, nhưng bây giờ lại đã xuống dốc, y đi ra làm ăn, càng là khắp nơi vấp phải trắc trở.





Chính là bởi vì như vậy, lần này đến đây, y mới có thể vừa lên đến liền cho cái giá cả thành thật, không nghĩ tới… Người này cũng không nói giá, cư nhiên liền nguyện ý đem đồ vật bán cho y.





“Tưởng lão gia, giá tiền cũng có thể thương lượng.” thương nhân họ Chu trước đó vội vàng nói.





“Không cần thương lượng, là hắn: “ Tưởng Chấn nói, rồi nhìn về phía thương nhân họ Thẩm: “Mặt hàng khác ngươi có muốn không?” Từng cái từng cái tìm người bán quá phiền phức, còn không bằng bán cho một người thôi.





“Muốn.” Người kia nói, nhếch miệng lộ ra hai cái lúm đồng tiền. Hàng chỗ Tưởng Chấn cũng không tệ, có thể, hắn đương nhiên muốn ăn hết.





Chưởng quỹ Chu nghe vậy, sắc mặt cũng hơi đổi một chút. Tưởng Chấn bên này hàng hóa rất nhiều, hắn vốn tưởng rằng sẽ có thể mua được một hai dạng, không nghĩ tới cuối cùng lại một loại cũng không mua được…





Đương nhiên, làm cho hắn không vui nhất, là Tưởng Chấn cư nhiên đem hàng bán cho Thẩm An Tân.





Thẩm gia này, cùng cửa tiệm Vạn Long kỳ thật đối đầu.





“Tưởng lão gia, Thẩm gia bây giờ do song nhi đương gia, ngươi liền yên tâm theo người ta làm ăn?” chưởng quỹ Chu đột nhiên nói.





Tưởng Chấn nghe chưởng quỹ Chu nói vậy, kinh ngạc nhìn Thẩm An Tân một cái —— người cùng hắn nói chuyện làm ăn, là song nhi?





Tưởng Chấn tỉ mỉ đánh giá, quả thực phát hiện mi tâm của Thẩm An Tân có cái vết sẹo nhàn nhạt.





Hắn chỉ sợ cũng giống như Triệu Kim Ca khoét dựng chí của mình, nhưng y xử lý tốt nên vết sẹo liền cơ hồ không thấy được.





“Một cái song nhi, nào có thể làm tốt sinh ý?” chưởng quỹ Chu lại bổ sung một câu.





“Tưởng lão gia, Thẩm gia ta có mấy cái cửa tiệm, ta cũng có thể lấy ra hiện ngân đến…” Thẩm An Tân sắc mặt trở nên tái nhợt, vội vàng biểu thị. Rất nhiều người thấy y là song nhi, sẽ không chịu cùng y làm ăn, còn muốn chiếm tiện nghi của y, ông chủ nhỏ của cửa tiệm Vạn Long kia càng là muốn đem y cưới vào nhà chiếm gia sản Thẩm gia…





Mấy ngày nay gặp rất nhiều phiền phức, y lúc này quả thật có chút nóng nảy, chỉ sợ Tưởng Chấn đổi ý không bán cho y.





“Tưởng lão gia, cửa tiệm Vạn Long chúng ta có thể lấy giá tiền ra so với hắn cao hơn.” chưởng quỹ Chu rất khẳng định biểu thị.





Rất nhiều nam nhân ở bên ngoài buôn bán, đều rất xem thường song nhi, cảm thấy bọn họ nên ở nhà giúp phu quân dạy con, chưởng quỹ Chu này vừa nguyện ý ra giá tiền cao hơn… Thẩm An Tân cơ hồ có thể khẳng định, mối làm ăn này tuyệt đối sẽ thất bại.





Y không khỏi có chút tuyệt vọng.





“Ta và hắn đã nói xong bán cho hắn.” Tưởng Chấn chỉ chỉ Thẩm An Tân, lại làm ra một quyết định ngoài dự đoán mọi người —— chỉ bằng người này khoét dựng chí giống như Triệu Kim Ca, hắn liền đối với người này có hảo cảm.





Lời của Tưởng Chấn vừa thốt ra, chưởng quỹ Chu liền đen cả mặt.





“Thẩm chưởng quỹ thủ đoạn cao cường, sờ sờ tay liền đem người câu mất.” Khinh bỉ mà liếc mắt nhìn Thẩm An Tân một cái, chưởng quỹ Chu xoay người rời đi.