Độc Sủng Xấu Phu

Chương 79: Y thuật của Tưởng Chấn




Tưởng Chấn trước đây thời điểm xem một ít phim cổ đại, từng thấy thuỷ chiến thời cổ đại, bên trong đủ loại phương pháp chiến đấu, có thể xưng tụng ùn ùn không dứt.





Như hắn làm, xuống nước lén lẻn vào đội thuyền phe địch, tựa hồ chính là cách làm thường thấy nhất, kế tiếp sẽ còn có hành động như tạc thuyền.





Nhưng mà đám hải tặc đều quá vô dụng.





Bọn họ nói cho cùng, bất quá cũng chỉ là đám người ô hợp do một đám lưu dân tụ tập lại mà thôi, rất nhiều người trước đó vào rừng làm cướp làm giặc đều chưa từng lên thuyền, lúc này có thể không say sóng còn có thể tham gia chiến đấu cũng đã phi thường xuất sắc, nhưng bản lĩnh gì đó thì tuyệt đối không có.





Hơn nữa, bọn họ đến đánh cướp thuyền buôn là vì hàng hóa trên thuyền, lần này lại coi trọng mấy chiếc thuyền Trịnh gia, dưới tình huống như vậy, bọn họ liền làm sao có khả năng đi làm việc như tạc thuyền?





Vì thế, đám hải tặc từ đầu tới đuôi, sẽ không một ai xuống nước, cho nên đoàn người Tưởng Chấn hoàn toàn không bị phát hiện.





Sau đó, Tưởng Chấn liền chậm rãi đến gần thuyền lớn nhất bên trong những chiếc thuyền của đám hải tặc.





Bất kể là từ đối thoại hay từ thái độ của đám hải tặc đến xem, chiếc thuyền này chắc chắn là chỗ của đầu lĩnh ở, tên này trong đám hải tặc còn rất có uy tín.





Thuyền này mặc dù không lớn bằng thuyền Trịnh gia nhưng cũng không nhỏ, thời điểm Tưởng Chấn mới vừa tới gần, nghĩ muốn thử tạc thuyền, nhưng rất nhanh liền phát hiện chuyện này quả thật là ý nghĩ kỳ lạ.





Hắn ở dưới nước, ngay cả nơi mượn lực đều không có, khí lực căn bản không có, ở trong nước vung búa lại đặc biệt lao lực, lại phải làm sao mới có thể tạc sâu đến boong thuyền?





Bọn họ bây giờ có thể đem mình cố định ở trên thuyền này đã tốt rồi, hướng về thuyền đá một cước, bản thân có thể cho dội ngược lại… Đương nhiên, hắn có thể ở thuyền bên cạnh tạc, nhưng đó không phải đang tìm chết sao?





Tưởng Chấn có chút nóng nảy, đang cân nhắc phải làm sao cho phải, liền phát hiện… sự cảnh giác của đám hải tặc thực sự không ra sao.





Ước chừng vì thuyền này ở tuốt phía sau, mà mấy chiếc thuyền buôn của Trịnh gia đã sớm bị bao vây, bọn họ cảm thấy hiện tại rất an toàn, cho nên người trên thuyền cư nhiên đều chạy đến mũi thuyền xem trò vui, đuôi thuyền trống rỗng…





Càng làm cho người ta không nói được lời nào chính là, trên thuyền này luôn có người la hét, bảo những thuyền nhỏ xông lên phía trước, đi công kích thuyền Trịnh gia, cho nên phía sau thuyền này đã không còn cái thuyền khác!





Tưởng Chấn: “…”





Tưởng Chấn mang thủ hạ, dễ dàng liền bò đến trên thuyền lớn, sau đó còn đánh lén mấy người, mỗi người thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ.





Bọn họ sau khi xử lý sạch sẽ mới tiếp cận đầu lĩnh hải tặc, ban đầu căn bản không có ai phát hiện dị dạng, sau đó mới có người nhận ra quần áo Tưởng Chấn mặc trên người.





“Ồ, y phục trên người ngươi không phải của Tiểu Lục Tử sao?” Người kia nghi hoặc mà hỏi một câu, sau đó Tưởng Chấn liền động thủ.





Sự tình kết thúc so với Tưởng Chấn dự liệu càng nhanh hơn, hắn không phí bao nhiêu công phu, liền tóm được đầu lĩnh hải tặc kia, Vương Hải Sinh cùng hai người khác còn chạy vào phòng bếp thả một cây đuốc…





Thời này thuyền đều làm bằng gỗ, chỉ cần có chất dẫn cháy như dầu đã có thể thiêu cháy nhanh chóng.





Đám hải tặc nhất thời liền rối loạn.





Chiến sự cứ như vậy kết thúc.





Buổi tối rất nhiều thứ đều không thấy rõ, ngược lại ánh lửa đặc biệt dễ thấy, hơn nữa Tưởng Chấn để thủ hạ hô to đầu lĩnh hải tặc đã bị tóm được, đám hải tặc trong lúc kinh hoảng, liền lập tức có người chạy.





Bọn họ bản là vì mạng sống mới tụ lại cùng nhau, trước đó liều mạng công kích là bởi vì đầu lĩnh hải tặc sẽ trọng thưởng, phía sau vẫn luôn có người giục, nhưng bây giờ…





Đầu bên này rõ ràng xảy ra vấn đề, người trên mấy chiếc thuyền phía trước còn rất lợi hại, bọn họ đều chết hết không ít người…





Đám hải tặc, bởi vì tiếng địa phương bất đồng kỳ thực phần lớn cũng nghe không hiểu thủ hạ Tưởng Chấn đang la cái gì, vì thế cho nên càng làm cho bọn họ hoảng sợ hơn, một số hải tặc còn chưa tới gần thuyền lớn Trịnh gia đã xoay người chạy.





Đám hải tặc vốn chưa từng nhận được huấn luyện chính quy, bị xua đuổi đến đằng trước căn bản là pháo hôi mới gia nhập.





Những người kia nhìn thấy đồng bạn của mình từ trên thuyền lớn rơi xuống, cũng đã phi thường sợ hãi không muốn tiếp tục trèo lên trên, bây giờ thấy người phía sau chạy…







Quay thuyền, bọn họ cũng khẩn cấp chạy theo.





Hải tặc đã trèo lên trên thuyền còn đang cùng người trên thuyền chiến đấu, đám hải tặc dưới thuyền lại đã chạy hơn nửa, nhìn thấy thế, Trịnh Dật rốt cục cũng bình tĩnh lại.





Hắn cuối cùng cũng coi như không cần bỏ thuyền chạy trốn!





“Chuyện gì thế này?” Lục Đại lại có chút nghi hoặc.





Từ khi Trịnh Dật xuất hiện ở trên boong thuyền, Triệu Kim Ca vẫn che chở ở bên cạnh hắn, lúc này lập tức có chung vinh dự mà tỏ vẻ: “Nhất định là Tưởng Chấn!”





Nhất định là Tưởng Chấn đã làm gì đó! Tưởng Chấn chính là lợi hại như vậy!





Triệu Kim Ca nhìn phương hướng bùng ánh lửa, một đôi mắt sáng lấp lánh, liền chỉ huy người trên tay đến: “Mọi người lưng tựa lưng đứng thành một vòng, tận lực đừng để bị thương!”





Lúc đối mặt với Tưởng Chấn, Triệu Kim Ca cứ mãi tự ti, nhưng đối mặt với những thủ hạ này, tâm tình như vậy y một chút cũng không có.





Những thủ hạ kia của Tưởng Chấn lần đầu chiến đấu, không có Tưởng Chấn ở bên cạnh giống như mất người tâm phúc, Tưởng Chấn bảo bọn họ nghe Triệu Kim Ca, liền theo bản năng nghe Triệu Kim Ca, mãi đến tận lúc này chiến đấu không kịch liệt nữa, mới phản ứng lại bọn họ cư nhiên vẫn luôn bị một song nhi chỉ huy chiến đấu.






“XXX nương hắn! Lão tử lại bị một song nhi gọi đến bảo đi!” Lưu Hắc Đầu không nhịn được mắng một câu, nhưng vẫn nghe lời theo sát người chung quanh đồng thời làm thành vòng —— hắn cũng không muốn một mình chạy ra ngoài bị hải tặc chém chết.





Nhưng mà coi như như vậy, trên đầu hắn vẫn bị ăn một gậy trúc.





Đánh người chính là Hà Xuân Sinh: “Lưu Hắc Đầu, không muốn chết liền cứ việc nói, thi thể trong sông này, thêm ngươi cũng không nhiều.” Tưởng Chấn đã sớm đi tìm Hà Xuân Sinh cùng Hà Hạ Sinh, nói cho bọn họ biết dù như thế nào đều phải bảo vệ tốt cho Triệu Kim Ca, Triệu Kim Ca nếu như không có chuyện gì, bọn họ tự nhiên tiền đồ như gấm, nếu như Triệu Kim Ca có chuyện… Cả nhà bọn họ liền cũng không cần sống.





Chính bởi vì như vậy, Hà Xuân Sinh mang theo đệ đệ vẫn đi theo ở bên người Triệu Kim Ca, bây giờ thấy Lưu Hắc Đầu mắng người, lập tức cho ăn gậy trúc.





Triệu Kim Ca cũng lạnh lùng nhìn sang.





Ánh trăng cùng ánh lửa của thuyền bị nhen lửa xa xa phát ra chiếu rọi ở trên mặt Triệu Kim Ca, hiển lộ ra đường viền kiên nghị trên khuôn mặt y, cũng ở vết tích nơi mi tâm y lưu lại một bóng ma.





Y cau mày khuôn mặt lạnh lùng, trên người nhiễm không ít vết máu, lúc này thoạt nhìn lại có chút hung ác.





Đây là một song nhi mười mấy tuổi liền bắt đầu xuất môn làm công còn làm phi thường giỏi, y thậm chí có thể tàn nhẫn quyết tâm đào dựng chí của mình.





Rất nhiều nam nhân đều khó có thể đối với mình ra tay độc ác như vậy, sống sờ sờ khoét xuống một miếng thịt trên mặt của mình không phải là chuyện đơn giản dễ dàng gì!





Tưởng Chấn vẫn luôn để Triệu Kim Ca cùng những người này huấn luyện chung, Triệu Kim Ca còn làm phi thường tốt, cũng đã sớm khiến những người này mơ hồ có chút bội phục Triệu Kim Ca, trước bọn họ nhìn Triệu Kim Ca có chút nhìn không lọt mắt, kỳ thực chủ yếu vẫn là không muốn thừa nhận mình không bằng một cái song nhi.





Nhưng bây giờ…





Nhìn sào tre còn đang nhỏ máu trên tay Triệu Kim Ca, bọn họ đối với Triệu Kim Ca ngược lại rất kính nể.





“Triệu Kim Ca, ngươi thật lợi hại!” Tưởng Minh từ thôn Hà Tây đi ra lại càng không nhịn được nói.





“Đừng ồn ào rồi! Trước nhất đem hải tặc trên thuyền đánh đuổi!” Triệu Kim Ca nói.





“Vâng!” Tưởng Minh lớn tiếng đáp một tiếng, ánh mắt những người khác nhìn Triệu Kim Ca, cũng tràn đầy thiện ý cùng bội phục.





Đồng thời chiến đấu vốn dễ tích lũy tình cảm nhất, những người hiện tại, cũng sẽ không bao giờ bởi vì Triệu Kim Ca là song nhi mà sẽ thấy y dựa vào Tưởng Chấn.





Triệu Kim Ca mơ hồ cảm thấy điểm này, không khỏi có chút cao hứng, nhưng rất nhanh, y liền đè xuống chuyện này, cùng những hải tặc còn ở trên thuyền giao thủ với nhau, mặc dù cánh tay đau nhức không thôi, cũng không có buông xuống sào tre trên tay.





Hải tặc trèo lên trên chủ thuyền vốn cũng không nhiều, hiện tại cũng đã không ai tiếp tục trèo lên, hơn nữa đám người Lục Đại trước đó vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh Trịnh Dật cũng gia nhập chiến đấu, cho nên cũng không lâu lắm, hải tặc trên thuyền cũng đã bị thanh lý sạch.






Mà vào lúc này, hải tặc trên sông cũng gần như đã thối lui, chiếc chủ thuyền thuộc về hải tặc cũng đã bị thiêu hủy, chỉ là bên kia còn thỉnh thoảng có chút động tĩnh truyền đến.





Trịnh Dật thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu chỉ huy người quét tước chiến trường, lại để cho Lục Đại dẫn người đến bên cạnh mấy chiếc thuyền khác trợ giúp.





Trước tất cả mọi người căng thẳng thần kinh, trên thuyền ngoại trừ tiếng la giết không còn gì khác, nhưng bây giờ…





“Lão tam! Lão tam ngươi tỉnh lại đi, lão tam…” Một cái thủy thủ ôm một cái thủy thủ khác, từng tiếng từng tiếng một mà gọi.





Thủy thủ bị hắn ôm trên cổ bị chém một dao, tuy rằng đầu chưa rơi xuống, nhưng máu đã sớm chảy hết, tự nhiên sẽ không thể đáp lại tiếng kêu của hắn, nhưng hắn vẫn từng tiếng từng tiếng một mà nỗ lực gắn đầu của đối phương lại.





Qua thật lâu còn không gắn được, hắn ôm người, liền bi thương khóc lên.





Thiếu niên phụ trách phân đồ ăn ở nhà bếp nhào tới một bên thuyền, hướng về phía dòng sông đen thùi gào khóc: “Cha! Cha! Cha ngươi trả lời ta một tiếng a! Cha!”





Hắn nguyên bản liền đang ở trong thời kì vỡ giọng, còn khàn khàn gọi không vang âm thanh có chút khó nghe hiện tại càng khó nghe hơn, nhưng hắn vẫn từng tiếng từng tiếng một mà kêu, nhưng đáng tiếc đầu bếp mập làm ở trên thuyền luôn lén lút chừa cho hắn một ít đồ ăn mỹ vị kia, lúc này đã không thể gọi hắn một tiếng con trai ngoan nữa.





Một thủ hạ của Lục Đại trước đó từng tìm đến Triệu Kim Ca phiền phức, thời điểm cùng hải tặc giao thủ bị cắt bụng, lúc này ruột đều chảy ra, hắn ôm bụng thống khổ rên gàu, đồng bạn bên cạnh bồi tiếp hắn, lại chỉ có thể không ngừng mà rơi nước mắt.





“Ngươi trở lại, nói với lão bà của ta, bảo nàng tìm người khác gả đi… Ta còn chưa có con đâu, lại phải chết, thật không đáng… Ta…” Bưng bụng của mình nói nói, liền khóc lên.





Hải tặc trèo lên chủ thuyền cũng không nhiều, thủ hạ Triệu Kim Ca cũng đều tu lại cùng nhau, ngược lại không ai tử vong, nhưng có mấy người bị thương.





Mà trong đó nghiêm trọng nhất, chính là hai thôn dân thôn Hà Tây, bọn họ gia nhập đội ngũ Tưởng Chấn không lâu, trước đây chỉ là nông dân bình thường cũng không phải làm đả thủ, lần này mặc dù được an bài cùng người có kinh nghiệm đánh nhau một tổ, nhưng vẫn bởi vì hoảng loạn mà bị thương.





Trong bọn họ có một người bên eo bị đâm vào một dao, không ngừng chảy máu, còn có một người bị chém một dao lên đùi sâu thấy được xương.





Triệu Kim Ca chờ tất cả kết thúc mới phát hiện việc này, trong lòng cả kinh, lập tức tìm đến đại phu trước đó từng trị liệu cho y.





“Đều hết dược chữa.” Kia đại phu nhìn hai người kia một cái, không chút nghĩ ngợi liền nói.





Thương thế như vậy, cơ bản đều sẽ không cứu sống được, cho dù nhất định muốn cứu, cũng chỉ lãng phí dược liệu mà thôi.





Lại nói, cho dù thương thế tương đối hơi nhẹ, sau khi băng bó cũng chưa chắc có thể sống.





Thủ hạ Triệu Kim Ca, nhất thời cũng có người khóc lên, ngược lại là hai người kia lúc này đã hôn hôn trầm trầm nên nói không ra lời.






Hai người đều này cũng cùng thôn với Triệu Kim Ca, đột nhiên nghe nói bọn họ sẽ chết, Triệu Kim Ca có chút chưa hoàn hồn lại, sắc mặt trắng bệch.





Cuộc chiến đấu này đến bây giờ, tổng cộng đã giằng co gần tới hai canh giờ, hừng đông mùa hè vốn rất sớm, lúc này phía đông đã hơi lộ ra nắng sớm.





Gã sai vật bên cạnh Trịnh Dật dựa theo Trịnh Dật phân phó đến động viên mọi người, cũng dựa vào nắng sớm thấy được sắc mặt khó coi của Triệu Kim Ca, lập tức nói: “Hết thảy người qua đời, Trịnh thiếu đều sẽ cấp người nhà của hắn năm mươi lượng bạc, Tưởng Chấn biểu hiện không tệ, Trịnh thiếu nói sẽ ở trên thù lao đã thương lượng trước đó thêm năm trăm lượng…”





Triệu Kim Ca mím mím môi, không lên tiếng.





Y vừa nãy vẫn luôn nỗ lực kiên trì, nhưng lúc này…





Mùi máu tanh nồng đậm khiến Triệu Kim Ca gần như muốn nôn, tiếng khóc của người chung quanh, cũng làm cho y từng đợt hoảng hốt khó chịu.





Còn có, Tưởng Chấn còn chưa có trở lại, cũng không biết hắn thế nào rồi.





“Có thuyền tới đây!” Đột nhiên có người nói.





Triệu Kim Ca vội vã đi đến bên thuyền, lúc này mới phát hiện có một chiếc thuyền hướng về bên này.






Người trên chủ thuyền bị đám hải tặc dọa cho sợ rồi, đều bắt đầu đề phòng, Triệu Kim Ca lại liếc mắt một cái liền phân biệt ra được người đứng ở đầu thuyền là ai.





“Là Tưởng Chấn!” Triệu Kim Ca nói, vội vội vã vã mà đi đến bên thuyền, kích động nhìn xuống đi.





Trở về đúng là Tưởng Chấn.





Tưởng Chấn sau khi bắt được đầu lĩnh hải tặc, vốn muốn dùng đầu lĩnh hải tặc đến uy hiếp đám hải tặc, nhưng rất nhanh liền phát hiện biện pháp này dùng không quá tốt.





Chủ yếu do lúc đó quá loạn, mọi người ngôn ngữ lại không thế thông.





Hơn nữa, đám hải tặc ở thời điểm hắn vẫn chưa có dùng đầu lĩnh hải tặc tiến hành uy hiếp thì đã rút lui…





Đã như thế, đầu lĩnh hải tặc liền không còn tác dụng gì nữa, Tưởng Chấn nguyên bản muốn giết, lại đột nhiên phát hiện đầu lĩnh hải tặc bị hắn bắt được, cũng có một ít thủ hạ trung thành tuyệt đối, những thủ hạ của gã, còn đều là hạng người dũng mãnh thiện chiến.





Tưởng Chấn chỉ có thể mang theo đầu lĩnh hải tặc cùng những người đó đọ sức với nhau, vừa như thế, liền tốn thêm rất nhiều thời gian, mãi đến tận lúc này mới có thể trở về.





Nghe thấy trên thuyền truyền đến âm thanh của Triệu Kim Ca, Tưởng Chấn trong lòng buông lỏng, còn không chờ thuyền nhỏ triệt để tới gần thuyền lớn, liền ở đầu thuyền một mượn lực, nhảy lên bắt lấy thang dây từ trên thuyền lớn thả xuống, bắt đầu trèo lên trên.





“Kim Ca, ngươi không sao chứ?” Vừa lên thuyền lớn, Tưởng Chấn chỉ lo lắng hỏi.





“Ta không sao.” Triệu Kim Ca nói, ánh mắt lại đau xót.





Nhìn thấy Tưởng Chấn, những tâm tình sợ hãi bị y đè xuống liền trào ra.





Tưởng Chấn nhìn Triệu Kim Ca một chút, liền biết y xác thực không sao: “Không có chuyện gì là tốt rồi.”





“Tưởng Chấn, có người muốn không được.” Triệu Kim Ca nói, âm thanh có chút thay đổi.





Tưởng Chấn đã dự liệu được sẽ có thương vong, nhưng hắn vốn tưởng rằng trên chủ thuyền sẽ an toàn rất nhiều…





“Mang ta đi nhìn.” Tưởng Chấn nói.





Triệu Kim Ca vội vã đem Tưởng Chấn dẫn tới bên người hai cái thôn dân thôn Hà Tây bị thương.





Có đồng bạn giúp hai người này nắm vết thương cầm máu, nhưng bọn họ đến cùng vẫn chảy đi rất nhiều máu, bây giờ sắc mặt đã tái xanh, mắt thấy liền muốn không xong.





Như vậy thương tổn đặt ở hiện đại, chỉ cần đưa bệnh viện đúng lúc, liền không có việc gì, nhưng ở hiện tại… Tưởng Chấn chỉ đơn giản nhìn một chút, liền nhận ra được tình huống có cỡ nào nguy cấp.





“Lão đại, đại phu nói chỉ có thể chờ chết thôi.” Tưởng Minh nói, âm thanh mang theo nức nở.





Vừa nãy thời điểm chiến đấu, hắn còn rất hưng phấn, hiện tại lại đã sợ.





“Kim Ca, đi lấy chút kim chỉ đến!” Tưởng Chấn nói, liền dặn dò người khác: “Các ngươi đi lấy cái bếp cùng nước sạch đến, tới nơi này nấu nước!”





Trên thuyền cũng có bếp riêng để nấu đồ, chỉ là lúc này nấu nước làm cái gì? Cho dù khát nước, cũng nên nhịn một chút mới đúng.





Tất cả mọi người có chút không rõ, Tưởng Chấn lại nói: “Ta thử một chút xem có thể cứu người hay không.”





Tưởng Chấn không biết y thuật, mà người như hắn, bản lĩnh xử lý ngoại thương vẫn có học một chút, thậm chí vì tăng cường tỷ lệ sinh tồn của bọn họ, bọn họ còn đặc biệt đi học khâu vết thương.





Mổ xẻ cho dược cái gì Tưởng Chấn không biết, nhưng hắn biết phải làm sao khâu vết thương.





Tuy rằng thiếu hụt dược tiêu độc hạ sốt, bất quá hai người này đều bị đại phu xử chết, không bằng liền lấy ngựa chết làm ngựa sống.