Độc Sủng Xấu Phu

Chương 59: Giấy nợ cùng bài lá




Tưởng Chấn không nói lời nào cũng không buông tay, Dương Giang lúc này cũng chỉ làm như không thấy, Lưu Hắc Đầu trong lòng cực kỳ hận, nhưng lại sợ gia hỏa không quản không để ý lại thường ra chiêu không theo lẽ thường này đột nhiên đả thương mình, chỉ có thể nói với Dương Giang: “Hiểu lầm, giữa chúng ta có chút hiểu lầm, Dương gia, thật sự là hiểu lầm.”



Thật có mà gặp quỷ! Tưởng Chấn chính là người điên a! Gã lúc trước sau khi nghe được người thôn Hà Tây đánh giá hắn, như thế nào lại không có để ở trong lòng?!



Trước không nói Lưu Hắc Đầu trong lòng cỡ nào ảo não thống hận, ở dưới tình huống Tưởng Chấn không chịu mềm, gã chỉ có thể tự mình mềm trước, hi vọng Dương Giang có thể giúp đỡ để Tưởng Chấn thả mình.



“Lão đại, này… Là một hiểu lầm.” Dương Giang nói với Tưởng Chấn, gã rất hi vọng Tưởng Chấn có thể thả Lưu Hắc Đầu.



Đừng xem Lưu Hắc Đầu đối với Dương Giang từng tiếng từng tiếng kêu “Dương gia”, còn tự xưng “Tiểu Hắc”, gã như vậy, chủ yếu là vì bản năng e ngại đối với người của quan phủ —— trừ kỳ ba như Tưởng Chấn, đầu năm nay tuyệt đại đa số người đều sẽ sợ hãi quan phủ.



Nhưng mà, Lưu Hắc Đầu đối với Dương Giang rất là cung kính, Dương Giang kỳ thật cũng không dám đắc tội Lưu Hắc Đầu.



Huyện thành bọn họ từng có một vị quan lớn, hiện tại vị kia đã là quan lớn trong triều, mà đổ phường kia, lại là của huynh đệ hắn.



Người sau lưng đổ phường kia chính là Huyện thái gia đều không dám đụng chạm, muốn hảo hảo nịnh hót, Dương Giang một cái nha dịch lại tính cái gì? Gã ở trong đó thua tiền, luôn luôn không dám quỵt nợ.



Lưu Hắc Đầu tuy rằng chỉ là một cái đả thủ, nhưng cũng rất được quản sự đổ phường coi trọng, Dương Giang cũng không muốn có xung đột với gã ta.



Tưởng Chấn không nói chuyện, chỉ là tại chỗ Lưu Hắc Đầu nhìn không tới, ra hiệu với Dương Giang.



Dương Giang thấy thế hơi sửng sốt, lại lần nữa khuyên nhủ Tưởng Chấn: “Lão đại, Lưu Hắc Đầu ta cũng có nhận thức, nếu như người quen, trước hết đem người thả ra đi, có chuyện từ từ thương lượng.”



“Thả người cũng được, những không có cái gì để thương lượng, lăn!” Tưởng Chấn dường như cho Dương Giang mặt mũi, rốt cuộc cũng thả Lưu Hắc Đầu ra.



Lưu Hắc Đầu oán độc nhìn Tưởng Chấn một cái, cũng không quay đầu lại liền đi.



Gã lần này mất mặt lớn! Mặc dù Lưu Hắc Đầu không sĩ diện như Dương Giang, nhưng cũng có chút khó có thể tiếp thu đối đãi như vậy.



Lưu Hắc Đầu mang theo tiểu đệ mình, liền như vậy nhanh chóng rời đi.



Tưởng Chấn thấy được ác ý của gã với mình, khẽ nhíu mày, nhưng không có đặc biệt sợ hãi.



Lưu Hắc Đầu vừa nhìn đã biết là làm đả thủ, mà đả thủ, vẫn luôn đều không phải không thể thay thế, có số người cần đả thủ giúp họ làm việc, nhưng bọn họ không có khả năng đi giúp đả thủ làm việc.



Tưởng Chấn kỳ thật có chuyện muốn hỏi Dương Giang, nhưng lúc này, hắn còn phải giải quyết người Lưu gia trước.



Nhìn thấy Lưu Hắc Đầu bị đả đảo mà xám xịt chạy mất, người Lưu gia đã sớm sợ không thôi, chỉ là lúc trước bọn người Triệu Phú Quý và Triệu Kim Ca cùng bọn họ đánh nhau, bọn họ bao nhiêu chịu chút thương, lúc này lại không thể chạy trốn.



Trên tay Tưởng Chấn còn cầm dao máu cướp từ chỗ Lưu Hắc Đầu, thoạt nhìn đáng sợ cực kỳ. Lưu Đại Thành nhìn hắn, che miệng bị đánh rớt mấy cái răng mà đang đổ máu của mình gian nan mà tỏ vẻ: “Hiểu lầm, đều là hiểu lầm… Chúng ta là đến uống rượu mừng.”



“Đúng vậy, chúng ta là đến uống rượu mừng.” Lưu Nhị Mao cũng nói.



“Các ngươi là đến uống rượu mừng? Tiền lễ đâu?” Tưởng Chấn nhướng mày hỏi, thưởng thức cây dao trên tay một chút.



Người Lưu gia hôm nay là đến để quậy phá, mang theo rổ, thùng gỗ tính toán lấy đồ từ Triệu gia, nhưng chính là không mang tiền lễ.



“Chúng ta quên mang, lần sau bù lại, lần sau nhất định bù lại.” Lưu Đại Thành vội vàng nói, thời điểm ông nói chuyện không chỉ miệng bị gió lùa, còn đau không chịu nổi, khiến nước mắt ông cứ muốn chảy ra.



“Thật sự?” Tưởng Chấn chọn mi hỏi.



“Tưởng Chấn, đừng tin bọn họ, lời của mấy người này, cũng chỉ như phóng thí.” Triệu Phú Quý tức giận bất bình nói.



“Không có việc gì, cha, có thể để bọn họ viết giấy nợ.” Tưởng Chấn cười cười.



“Giấy nợ?” Triệu Phú Quý hơi sửng sốt, nông dân bọn họ phần lớn không biết chữ, liền tính là vay tiền, cũng không biết viết giấy nợ gì, lúc số lượng khá lớn cũng chỉ nhiều nhất là tìm mấy người đến làm chứng.





Tỷ như thôn bọn họ, bình thường tìm thôn trưởng Tưởng Bình làm chứng.



“Chính là giấy nợ.” Tưởng Chấn nói, sau đó liền nhìn về phía Vương Hải Sinh: “Đi đem giấy và bút mực ta lần trước mua lấy đến.”



Vương Hải Sinh đáp lại, liền lập tức đi vào phòng Tưởng Chấn lấy giấy và bút mực Tưởng Chấn lúc trước mua được khi ở phủ thành.



Tưởng Chấn lúc trước xem sách sau khi phát hiện mình không nhận được rất nhiều chữ phồn thể, liền tính toán hảo hảo học, còn cắn răng mua một bộ giấy và bút mực tiện nghi nhất.



Về phần vì cái gì mua tiện nghi nhất còn muốn cắn răng… Thật sự là lúc này giấy và bút mực rất quý.



Bộ giấy và bút mực này Tưởng Chấn căn bản chưa dùng qua, vẫn còn mới toanh.



Từ trong tay Vương Hải Sinh nhận lấy mấy thứ đó, Tưởng Chấn liền vào phòng, lại nói với Vương Hải nói: “Ngươi đem người Lưu gia này, đều trói lại hết.”



Tưởng Chấn lên tiếng, Vương Hải Sinh lúc này liền động thủ, Hà Xuân Sinh, Hà Hạ Sinh còn có Tưởng Minh nhi tử Tưởng Bình vừa rồi giúp đánh nhau cũng đi hỗ trợ.



Tưởng Bình thôn trưởng thôn Hà Tây tổng cộng có hai đứa con, trưởng tử Tưởng Toàn, chính là người lần trước giúp đốc xúc xây phòng khi Tưởng Chấn đòi nhà ở với Tưởng gia, hắn đã thành thân, làm người cũng rất ổn trọng, là người thừa kế của Tưởng Bình mà người trong thôn công nhận, mà thứ tử Tưởng Minh… Xem hắn lúc này đều mặt mũi bầm dập, còn đầy mặt hưng phấn, liền biết tính tình hắn cùng cha và ca ca hoàn toàn bất đồng.



Đương nhiên, này cũng là vì tuổi hắn cũng không lớn, Tưởng Minh năm nay mười sáu, chính là niên kỷ cả người trần đầy tinh lực mà không có chỗ dùng, thích đánh nhau cũng không kỳ quái.



“Dây thừng không thể buộc như vậy…” Dương Giang ở bên cạnh chỉ đạo họ, gã không dám đắc tội Lưu Hắc Đầu, nhưng người Lưu gia lại không lưu tâm, về phần dùng dây thừng trói người…



Kỹ thuật trói người của gã tuy rằng so ra kém hơn Tưởng Chấn, nhưng cũng từng chuyên môn học qua!



Chờ thời điểm Tưởng Chấn mài mực trải giấy xong tính toán viết chữ, Lưu Đại Thành, Lưu Nhị Mao cùng đại nhi tử Lưu Đại Thành cũng đã bị trói xong, người khác không phải tuổi còn nhỏ thì chính là nữ nhân, bọn họ ngược lại cũng không động thủ trói.



Nhìn thoáng qua Lưu Đại Thành, Tưởng Chấn nhân tiện nói: “Tiền biếu ta cũng không tính nhiều với ngươi, liền tính cái mười lượng bạc đi, đồ vật mà ngươi đập hư của nhà ta, bồi thường cũng cần mười lượng, còn lại chính là mười lượng bạc lúc trước các ngươi mượn của nhà ta…”



Tiền biếu nơi nào muốn mười lượng bạc? Còn có bọn họ ăn uống làm hư đồ vật, cộng lại bất quá cũng chỉ hai lượng bạc, Tưởng Chấn này thế nhưng muốn bọn họ bồi thường mười lượng?



Lưu Đại Thành lòng tràn đầy khó chịu, nhưng lại không dám phản bác.



Ba mươi lượng thì ba mươi lượng đi, ông cũng có kéo dài, thật sự không được, để cho cha nương ông đến khóc một phen… Triệu Lưu thị tổng không thể buộc lão cha nương tuổi già trả tiền.



Chuyện quỵt nợ này, Lưu Đại Thành đã sớm làm quen.



Lưu Đại Thành trong lòng đang cân nhắc như vậy, liền nghe Tưởng Chấn lại nói: “Cộng lại tổng cộng một trăm lượng bạc, ta viết cái giấy nợ, ngươi ấn dấu tay là được.”



“Một trăm lượng?” Lưu Đại Thành không dám tin nhìn Tưởng Chấn, đang tốt, như thế nào liền biến thành ông thiếu một trăm lượng bạc? Một trăm lượng a!



“Đương nhiên là một trăm lượng, ngươi cho rằng bao nhiêu?” Tưởng Chấn cười lạnh.



“Lúc trước chúng ta chỉ mượn mười lượng bạc…” Thêm hai mươi lượng hôm nay không phải là ba mươi lượng sao?



“Còn lại bảy mươi lượng là lợi tức, ” Tưởng Chấn nhăn mi nói: “Bất quá, lợi tức ta tựa hồ tính cho ngươi quá ít, Lưu Hắc Đầu cho người khác mượn tiền, một tháng đều có thể tính gấp đôi, ta tổng không thể ít hơn gã…”



“Không ít không ít!” Lưu Đại Thành vội vàng nói, nếu như dựa theo Tưởng Chấn nói một tháng tính gấp đôi, vậy bạc mượn mười lăm mười sáu năm…



“Ngươi thấy không ít là được.” Tưởng Chấn nói, trực tiếp lên viết giấy nợ.



Khi Tưởng Chấn đến trường không học chữ phồn thể, nhưng có đoạn thời gian trường học chú ý đến tố chất giáo dục, ngược lại có cho học chút thư pháp.



Năm đó, mỗi tuần đều sẽ có một khóa thư pháp, tuy rằng thường xuyên đổi thành khóa ngữ văn nên Tưởng Chấn căn bản không luyện ra được thư pháp gì, nhưng ít ra lấy bút lông viết chữ vẫn biết, tư thế còn rất tiêu chuẩn.




“Nay Dương Đại Thành, Dương Nhị Mao, thiếu Triệu Kim Ca một trăm lượng bạc.” Tưởng Chấn một bên viết, một bên đọc, rất nhanh liền viết xong một hàng chữ đoan chính.



Chữ này đều rất đơn giản, giống chữ “Triệu”, vì là họ của Triệu Kim Ca nên hắn còn đặc biệt dùng nhánh cây khoa tay múa chân trên mặt đất thử rồi, tự nhiên cũng liền không có viết sai.



Nhìn sơ, hắn cũng miễn cưỡng là một người có văn hóa.



Triệu Kim Ca thu dọn xong mới thấy mình một song nhi chỉ mặc trung y rất không lịch sự, cũng không quản lúc này kỳ thật rất nóng, lại đem quần áo mới mặc vào lại.



Y mặc xong quần áo sửa sang bản thân một chút lại từ trong phòng cưới đi ra, Tưởng Chấn cũng đã trải giấy bút ra, đang tính ngân lượng người Lưu gia thiếu hắn.



Nghe được Tưởng Chấn bảo người Lưu gia trả một trăm lượng bạc, Triệu Kim Ca thấy thống khoái cực kỳ, sau đó, y cũng nhìn thấy Tưởng Chấn viết chữ.



Tưởng Chấn thế nhưng biết viết chữ! Tưởng Chấn hắn thế nhưng biết chữ!



Triệu Kim Ca khiếp sợ nhìn Tưởng Chấn, có chút không hồi được thần. Sau khi cùng Tưởng Chấn tiếp xúc lâu, y liền thấy Tưởng Chấn phi thường phi thường lợi hại, lại không nghĩ rằng hắn thế nhưng so với mình tưởng tượng còn muốn lợi hại hơn.



Tưởng Chấn thế nhưng biết chữ!



Chữ không biết một cái Triệu Kim Ca đột nhiên lại có chút tự ti —— cùng Tưởng Chấn so sánh, y thật sự cái gì đều không phải.



Về phần Tưởng Chấn vì sao lại biết chữ… Triệu Kim Ca ngược lại rất nhanh liền cho ra được nguyên nhân giúp hắn. Tưởng lão nhị, Tưởng lão tam đều từng có đọc sách, phỏng chừng Tưởng Chấn chính là thấy bọn họ học tập mới học được một ít.



Tưởng Chấn rất lợi hại, khi đó người Tưởng gia nếu như để hắn đi đọc sách, hắn nói không chừng còn có thể khảo được tú tài!



Triệu Kim Ca tin tưởng Tưởng Chấn không lý do, đều thấy Tưởng Chấn có bản lĩnh khảo tú tài, người khác kỳ thật cũng kém không bao nhiêu. Tưởng Chấn thế nhưng biết chữ… Này đối với bọn họ có trùng kích rất lớn.



Dù cho thôn Hà Tây rất giàu có, người biết chữ cũng chỉ điếm đầu ngón tay a! Dù là Tưởng Bình thôn trưởng này, cũng chỉ miễn cưỡng nhận được vài chữ mà thôi.



Triệu Lưu thị kích động cực kỳ, đối vói con rể này của mình càng thêm vừa lòng, Kim Ca nhà bà thật lợi hại, thế nhưng tìm được con rể tốt như vậy!



“Đến, đồng ý!” Tưởng Chấn đem giấy nợ đặt ở trước mặt huynh đệ Hà gia, lại nói với Vương Hải Sinh: “Các ngươi nắm tay bọn họ, làm bọn họ ấn dấu tay.”



Vương Hải Sinh cùng Hà Xuân Sinh lập tức liền đi lên động thủ, lúc này, Tưởng Chấn lại nói: “Lưu Đại Thành, Lưu Nhị Mao đúng không? Các ngươi tốt nhất nhanh chóng trả tiền, bằng không… Ta sẽ mang theo giấy nợ này đến nha môn cáo các ngươi, nợ tiền không trả lại không tốt nha.”




Dương Giang: “…” Ngươi trước mặt nha dịch ta bức người viết giấy nợ còn nói muốn đi nha môn cáo trạng, này thật sự tốt chứ?



“Nếu như ta cùng người trong nha môn nói một trăm lượng bạc này ta chỉ cần năm mươi lượng, bọn họ tất nhiên sẽ rất vui vẻ giúp ta đòi nợ.” Tưởng Chấn lại nói.



Dương Giang: đương nhiên nguyện ý!



Lưu Đại Thành cùng Lưu Nhị Mao nghe được Tưởng Chấn nói, lại có chút muốn khóc, Hà gia bọn họ không có tiền gì, nơi nào lấy ra được một trăm lượng bạc?



Đương nhiên, nếu như bán đất, kia khẳng định trả được, nhưng người bình thường nào bỏ được bán đất?



“Được rồi, đem bọn họ ném ra đi.” Tưởng Chấn nói, lời của hắn vừa rồi, kỳ thật cũng biểu đạt ý như vậy —— giấy nợ một trăm lượng bạc, hắn chỉ cần năm mươi lượng.



Lưu gia này nếu như ngoan ngoãn đến trả tiền, hắn cũng không đến mức thật sự bức người đem một trăm trả đủ.



Sau khi người Lưu gia rời đi, bọn người Vương Hải Sinh liền bắt đầu thu thập nhà cửa, Tưởng Chấn lại cùng chưởng quầy tiệm đồ sứ trò chuyện.



Chưởng quầy tiệm đồ sứ đã cầm hàng mẫu Tưởng Chấn đưa cùng người bàn xong một giá không sai, mà ở chỗ Tưởng Chấn, ông vốn muốn đem giá báo thấp một chút, bản thân lấy nhiều chút tiền, nhưng hiện tại…



Nghĩ đến bộ dáng hung tàn của Tưởng Chấn vừa rồi nhìn thấy, chưởng quầy tiệm đồ sứ nhất thời chấm dứt tâm tư kia.




Tưởng Chấn này, sợ cũng có chút lai lịch, lại hung ác như vậy, vẫn không muốn đắc tội hắn tốt hơn.



Chưởng quầy tiệm đồ sứ đem giá đã bàn nói ra, không dám có một chút giấu diếm, mà nghe được giá kia, Tưởng Chấn cũng cực kỳ vừa lòng.



Giá này, so với hắn mong muốn cao hơn nhiều lắm!



Cùng chưởng quầy ước định ngày mai liền đem hàng đưa đi huyện thành sau, Tưởng Chấn lại mời chưởng quầy lưu lại uống rượu mừng.



“Không được, ta còn có việc, phải trở về.” Chưởng quầy tiệm đồ sứ vội vàng nói, ông lúc này có chút sợ Tưởng Chấn, hơn nữa… bộ dáng đầy đất bê bối, rượu cưới còn lại có thể uống sao?



Tưởng Chấn thấy người từ chối, cũng không có tiếp tục mời, liền như vậy tiễn người đi ra.



Đầu bếp bọn họ mời đã chạy rồi, Triệu Lưu thị liền tự mình đi phòng bếp thu thập đồ ăn, lúc này, Tưởng Chấn lại mang theo Dương Giang đến phòng lúc trước mình ở, sau đó hỏi: “Lưu Hắc Đầu kia, đến cùng có lai lịch gì?”



“Lưu Hắc Đầu là đả thủ của đổ phường ở huyện thành.” Dương Giang trực tiếp đem chuyện mình biết được đều nói ra hết, lại nói: “Đổ phường đó không dễ chọc, ngươi…”



“Đổ phường đó bình xét thế nào?” Tưởng Chấn đột nhiên hỏi.



“Cũng không sai, thấy người đã thua sạch, liền không cho đến nữa, sẽ không bức người bán nhi bán nữ.” Dương Giang nói, người sau lưng đổ phường vẫn cần thanh danh, bởi thế đổ phường cũng sẽ không làm quá mức.



“Ngươi có thể giúp ta hẹn gặp quản sự đổ phường này một lần được không?” Tưởng Chấn lại hỏi.



“Được thì được… Nhưng ngươi gặp quản sự đó làm cái gì?” Dương Giang khó hiểu hỏi.



“Ngươi thấy quản sự đó muốn □□, là Lưu Hắc Đầu một đả thủ sẽ chọc phiền toái lại gian xảo như vậy, hay là giống như ta?” Tưởng Chấn hỏi.



Tưởng Chấn đây là muốn tự đề cử mình? Lại nói tiếp, Tưởng Chấn lợi hại hơn Lưu Hắc Đầu, có một lựa chọn như vậy, quản sự kia nói không chừng còn thật không muốn Lưu Hắc Đầu nữa.



Chuyện Lưu Hắc Đầu ngầm cho vay tiền, tụ tập người ở thôn Kiều Đầu đánh bạc, quản sự kia khẳng định là không thích.



Mà không có đổ phường làm hậu trường, Lưu Hắc Đầu cũng liền tính không hơn cái gì.



Tưởng Chấn đáp một tiếng, lại không nói hắn kỳ thật còn có ý tưởng khác.



Hắn không thích ở dưới người khác, đương nhiên cũng liền sẽ không muốn làm đả thủ cho người ta, lúc này… Hắn kỳ thật có nghĩ tới một thứ.



Tưởng Chấn sau khi xuyên tới, vẫn thấy mình không có thứ gì cùng kỹ năng gì có thể lấy đến đổi tiền, nhưng hiện tại hắn đột nhiên nghĩ đến.

Thứ kia không khẳng định có thể đổi được tiền, nhưng hẳn có thể khiến người đổ phường xem trọng hắn, đó chính là… bài lá.



Tưởng Chấn kỳ thật đối với đánh bạc lý giải không nhiều, nhưng dù vậy, cũng đã chơi mấy loại bài lá, bài lá năm mươi bốn lá bộ dáng ra sao cũng có thể nhớ rõ.



Trong các sòng bạc lớn ở hiện đại, bài lá tuyệt đối là thiết yếu, nhưng ở nơi này, căn bản lại không có thứ này.



Tưởng Chấn không có dựa vào biện pháp này kiếm nhiều tiền, nhưng dùng để xoát độ hảo cảm của đổ phường đã đủ…



Nếu như không có biện pháp này, Tưởng Chấn phỏng chừng chỉ có thể làm đả thủ cho họ để giải quyết nguy cơ lần này, nhưng có biện pháp này liền bất đồng.



Đương nhiên, việc cấp bách, vẫn phải ăn no bụng, sau đó đi động phòng.



Lại nói tiếp, may mắn Lưu Hắc Đầu hủy không phải động phòng của hắn, bằng không… Hắn nhất định sẽ không thoải mái mà thả gã đi như vậy!