Độc Sủng Xấu Phu

Chương 54: Tưởng Chấn phát tài




“Tưởng Chấn, muốn miếng đất đó làm gì?” Triệu Phú Quý có chút khó hiểu, đó tuy nói có thể đào chút măng trồng chút giao bạch bán lấy tiền, nhưng không chỉ tốn thời gian còn phí công sức, thậm chí có khả năng một năm bán không được một lượng bạc, như vậy, mua đến làm cái gì?



“Ta cảm thấy đất đó rất tốt, có thể dùng để nuôi vịt.” Tưởng Chấn nói.



Hắn không muốn để Triệu Kim Ca đi làm công dài hạn cho người khác, cũng không muốn Triệu Phú Quý đi làm công ngắn hạn cho người ta, tìm chút chuyện cho bọn họ làm cũng tốt, mà nuôi gà nuôi vịt, việc làm này kỳ thật không tồi, lại qua thêm hai ba tháng, trong nhà cũng sẽ không thiếu trứng gà trứng vịt để ăn.



Triệu Phú Quý cảm thấy nuôi chút gà vịt cũng không cần một miếng đất lớn như vậy, nhưng nghĩ đến đó là bạc của Tưởng Chấn, cuối cùng cũng không mở miệng nữa.



Sau khi thương lượng với Tưởng Bình muốn mua ruộng nước của Tưởng gia cùng miếng đất kia xong, bọn họ liền không cần đi huyện thành xem có đất khác nữa hay không, Triệu Phú Quý cùng Triệu Lưu thị nhìn nhau, liền cự tuyệt đi huyện thành.



Tưởng Chấn cùng Triệu Kim Ca đã sắp thành thân, đến huyện thành đi dạo cũng là có thể, nơi này của bọn họ người có gia cảnh tốt chút, là sẽ ở trước lúc thành thân mang theo vợ tương lai đi huyện thành một chuyến, mua chút đồ bọn họ thích.



Như vậy… hai người bọn họ đi cùng làm cái gì?



Vì thế, lần này đi huyện thành, liền chỉ có hai người Triệu Kim Ca cùng Tưởng Chấn đi, mà trước khi đi, Tưởng Chấn mang theo một ít đồ sứ.



Ở huyện thành cũng có cửa hàng đồ sứ, bán chủ yếu là bát đĩa rất tiện nghi, nên khi mọi người đến mua bát, sẽ bảo người trong cửa hàng khắc ký hiệu ở trên bát.



Hiện tại người làm hỉ sự, bàn ghế bát đĩa đều phải mượn của người khác, mượn xong cần phải trả lại, cho nên nhất định phải có ký hiệu.



Tưởng Chấn vào cửa hàng đi vòng quanh, sau đó liền cầm ra đồ sứ mình mang đến cho đưa chưởng quầy, hỏi hắn ta nguyện ý ra giá bao nhiêu.



“Đồ sứ này không sai.” chưởng quầy nọ nhìn thấy đồ sứ Tưởng Chấn lấy ra, liền nói ngay.



“Đúng vậy, nhập vào không rẻ.” Tưởng Chấn nói.



“Ngươi có bao nhiêu? Giá thích hợp mà nói, ta liền thu.” chưởng quầy nọ nói.



“Ta nơi đó có một thuyền, số lượng không ít, về phần giá… Chưởng quầy, như vầy thế nào? Ngươi giúp ta liên hệ người mua, nói giá xong, sau đó ta mang hàng đến bán, nếu nói được giá tốt, ngươi được một phần mười.” Tưởng Chấn cũng không biết giá thị trường của đồ sứ, tùy tiện bán cho chưởng quầy thì hơn phân nửa sẽ thiệt, dứt khoát liền nghĩ ra biện pháp như vậy.



Chưởng quầy muốn kiếm nhiều tiền, nhiều thêm phần lời, khẳng định sẽ đem giá nói cao một chút.



“Này…” chưởng quầy cũng chưa từng bán qua đồ như vậy, có chút chần chờ.



“Chưởng quầy, ngươi đây chính là dưng không kiếm được lợi. Đương nhiên, ngươi cũng đừng nghĩ lừa gạt ta, ta làm như vậy chỉ muốn bán được giá tốt, nếu như giá không thích hợp, ta đây sẽ không bán.” Tưởng Chấn lại nói.



Chưởng quầy nghĩ nghĩ, lập tức đồng ý yêu cầu của Tưởng Chấn.



Đồ sứ Tưởng Chấn lấy đến tuy nói không phải loại đặc biệt sang quý, nhưng xác thực không tệ, ông tìm người đi bàn bạc, nghĩ đến bán ra được giá tốt cũng không khó.



Chưởng quầy đồng ý, Tưởng Chấn liền lưu lại hàng mẫu, sau đó nói cho chưởng quầy mình có bao nhiêu bát đĩa mỗi loại, thuận tiện lưu lại địa chỉ của mình.



Làm xong chuyện này, nhìn nhìn sắc trời, Tưởng Chấn liền mang Triệu Kim Ca đến tửu lâu huyện thành ăn cơm.



Huyện thành cũng chỉ có một tửu lâu, chỗ đó thức ăn không tiện nghi, Tưởng Chấn vừa nói muốn đi, liền bị Triệu Kim Ca cự tuyệt: “Ta không muốn đến đó, chúng ta đi ăn hoành thánh đi.”



“Hoành thánh?” Tưởng Chấn sửng sốt: “Kim Ca, ngươi không cần tiết kiệm tiền cho ta.”



“Ta thật sự rất thích ăn hoành thánh, trước đây cha mang ta đến huyện thành, liền sẽ mua cho ta một bát hoành thánh.” Triệu Kim Ca nói.



Tưởng Chấn biết Triệu Kim Ca chủ yếu vẫn là muốn tiết kiệm tiền, nhưng cũng không cự tuyệt, mang theo Triệu Kim Ca đến sạp bán hoành thánh.



Hoành thánh được chia thành hai loại, một loại là hoành thánh lớn, da dày thịt nhiều giá cũng đắt, tám văn tiền một bát, một bát cũng chỉ có cái hoành thánh mà thôi, một loại khác thì là hoành thánh nhỏ, hoành thánh nhỏ da rất mỏng, thịt bên trong có thể lớn cỡ đậu tương đã không sai rồi, một bát chỉ cần hai văn tiền, mà loại hoành thánh này, bình thường phải ăn chung với bánh bao lớn, mới ăn no.



Triệu Kim Ca gọi hai bát hoành thánh nhỏ, Tưởng Chấn liền gọi thêm mười cái bánh bao thịt —— dù sao ăn không hết cũng có thể mang về.



Hoành thánh nhỏ hai văn tiền một bát, bánh bao cỡ nắm tay thịt ba văn tiền một cái, Triệu Kim Ca ăn ba cái bánh bao thịt một bát hoành thánh liền no rồi, Tưởng Chấn cũng ăn cỡ như vậy, hai người liền dùng giấy dầu đem bốn cái bánh bao còn lại bao lại.



Mang Triệu Kim Ca đến huyện thành, Tưởng Chấn là muốn mua vài thứ cho Triệu Kim Ca, nhưng Triệu Kim Ca cái gì cũng không muốn, sau khi hắn ở phủ thành mua sắm qua, cũng không nhớ nổi có thể mua thêm gì, cuối cùng cũng chỉ đi cắt hai cân thịt, lại mua một lá gan heo.



“Triệu Kim Ca?” Một thanh âm đột nhiên vang lên, Triệu Kim Ca đang đứng ở bên người Tưởng Chấn nghe vậy quay đầu lại, liền nhìn thấy một nữ nhân tuổi tác cùng y không sai biệt lắm đang đứng ở cách đó không xa.



“Lưu Nghệ.” Triệu Kim Ca kêu một tiếng, khẽ nhíu mày.



“Không nghĩ tới sẽ gặp ngươi ở đây… Ngươi muốn cắt thịt? Cần ta cho ngươi mượn chút tiền hay không?” Lưu Nghệ đánh giá Triệu Kim Ca một chút, mày hơi hơi nhăn lại.



Lưu Nghệ, kỳ thật là trưởng nữ của đại cữu Triệu Kim Ca. Nàng cùng tuổi với Triệu Kim Ca, mới trước đây, đã rất ghen tị Triệu Kim Ca được cha nương yêu thương, chờ sau khi trưởng thành, nàng gả đến huyện thành lại gả không tệ, Triệu Kim Ca lại vẫn gả không được, nàng ở trước mặt Triệu Kim Ca, cũng liền càng ngày càng có cảm thấy về sự ưu việt.



Khiến nàng tương đối tiếc nuối là, Triệu Lưu thị cùng nhà mẹ đẻ cơ bản ngưng lui tới, qua năm cũng chỉ phái Triệu Kim Ca tùy tiện đưa chút rau đến, làm nàng tìm không được cơ hội để Triệu Kim Ca xem thử nàng sống có bao nhiêu tốt.



Hôm nay gặp được Triệu Kim Ca, nàng có chút cao hứng, nhưng rất nhanh lại cảm thấy không thích hợp, Triệu Kim Ca hôm nay phối đồ… Nhìn rất tinh thần, trên đầu thậm chí còn có ngân trâm.



“Không cần.” Triệu Kim Ca nói.



“Ta thấy cũng không cần… Ngươi thế nhưng còn mang ngân trâm, cô mẫu rốt cuộc cũng giúp ngươi tìm được nhà chồng?” Lưu Nghệ lại hỏi, cây trâm kia dù thế nào cũng không có khả năng do Triệu gia mua đến, Triệu Kim Ca, chẳng lẽ cũng có thể gả đi được? “Ngươi là làm vợ kế cho người ta hay gì khác? Người nhà đó thế nhưng chịu ra ngân trâm, cũng thật không tồi.”



Triệu Kim Ca cùng biểu tỷ này tiếp xúc không nhiều, kỳ thật ban đầu cũng chưa phát hiện biểu tỷ này có ác ý với mình, nhưng hiện tại, cũng ẩn ẩn cảm thấy được có điểm không thích hợp, không khỏi nhíu mày.



“Kim Ca, ta đã cắt thịt xong, ngươi còn cần gì không? Chúng ta đi mua.” Tưởng Chấn cười nói, lại nhìn về phía Lưu Nghệ: “Lão bà này là ai? Ngươi quen hả?”



“Đây là biểu tỷ của ta.” Triệu Kim Ca nói.



“Nga, thì ra là biểu tỷ, ta còn tưởng rằng là biểu thẩm.” Tưởng Chấn nói.



Lưu Nghệ đều sắp bị tức điên, phu gia nàng điều kiện xác thực không tệ, có thể cho nàng lấy ra khoe khoang, nhưng nàng có một bà bà rất lợi hại, luôn không hài lòng nhà nàng ban đầu đòi rất nhiều lễ hỏi, liền rất khắt khe với nàng, thế cho nên nàng nhìn có chút già dặn.



Tưởng Chấn lại không lại để ý tới Lưu Nghệ, lôi kéo Triệu Kim Ca rời đi.



Lưu Nghệ nhìn bóng dáng Triệu Kim Ca, nhịn không được nhíu mày, Triệu Kim Ca thật sự có thể gả đi? Không thể nào?



Tưởng Chấn cùng Triệu Kim Ca ở huyện thành cũng không lâu, đã sớm trở về, mà lúc này, thôn trưởng Tưởng Bình đến Tưởng gia, nói tới chuyện có người muốn mua đất.



Ông mới đầu cũng có chút lo lắng, sợ người Tưởng gia truy vấn là ai muốn mua, không nghĩ tới người Tưởng gia thế nhưng không có hỏi.



“Có người muốn mua? Giá thế nào?” Tưởng lão thái hỏi.



“Hai mươi lượng một mẫu đất, đất của các ngươi không phải tốt nhất, trong đất lại không có hoa màu, mắc hơn bán không được.” Tưởng Bình nói.



Tưởng lão thái nhất thời cũng có chút chần chờ, Tưởng đồ tể lại đốt điếu thuốc.



“Các ngươi thật sự muốn bán? Này…” Tưởng Bình muốn khuyên vài câu, nông dân đất là căn cơ của bọn họ! Trừ phi là Triệu Lưu thị sinh bệnh chờ tiền cứu mạng, hoặc là Hà Thu Sinh thiếu nợ bạc không muốn bị chém tay, bằng không cơ bản không có ai sẽ bán đất.



Đất của Tưởng gia trước kia cũng không nhiều, cũng chỉ có bốn năm mẫu ruộng nước cộng thêm chút ruộng cạn hơi tốt, Tưởng đồ tể cũng là phí không ít công phu, mới tích lũy được gia nghiệp hôm nay.



Ai không hâm mộ mười lăm mẫu ruộng nước của Tưởng gia, không nghĩ tới bọn họ hiện tại thế nhưng muốn một hơi bán đi bốn mẫu.



“Bán, chúng ta muốn bán.” Tưởng đồ tể khẳng định. Trong lòng ông rất khó chịu, thế cho nên cũng không hỏi đến cùng là ai muốn mua.



Tưởng gia muốn bán, có mấy nguyên nhân.



Nguyên nhân thứ nhất, liền là bọn họ trồng không hết.



Trồng lúa nước rất phiền toái, trước hết phải lặp lại lăn lộn vài lần, sau đó lại phải ươm mạ cấy mạ, về sau còn phải không ngừng làm cỏ… Trước kia hai người Tưởng lão đại với Tưởng đồ tể cùng nhau ra đồng, thời điểm ngày mùa Tưởng lão thái giúp một tay, ngược lại cũng có thể trồng được, nhưng hiện tại, bọn họ trồng không xong.



Đương nhiên, trồng không xong kỳ thật cũng có thể cho người khác thuê trồng, trong thôn có số người không có đất, ước gì có người có thể cho thuê đất cho bọn họ trồng, nhưng… Tưởng Thành Tường cùng Tưởng Thành Tài đều đòi tiền bọn họ.



Nguyên nhân mọi chuyện, là Tưởng Thành Tường ở huyện thành tìm được một công việc, nhưng cần hai mươi lượng bạc để khơi thông, liền về nhà cầm bạc đến.



Tưởng đồ tể cũng hi vọng gã có thể tìm được việc tốt, liền nói để ông nghĩ biện pháp, kết quả Tưởng Thành Tài trong lúc vô ý nghe được, lập tức liền bất mãn.



Tưởng Thành Tài năm đó đến tư thục đọc sách hai năm liền không đi nữa, Tưởng Thành Tường lại đọc sáu bảy năm, vợ chồng Tưởng đồ tể tiêu tiền ở trên người Tưởng Thành Tường so với ở trên người Tưởng Thành Tài nhiều hơn rất nhiều, sau khi Tưởng Thành Tường có tiền đồ, cũng không có cầm tiền về nhà.



Tưởng Thành Tài liền cảm thấy, dựa vào cái gì đều là con, vợ chồng Tưởng đồ tể cho Tưởng Thành Tường nhiều bạc như vậy, lại không cho gã? Gã lập tức liền đòi cha nương mình bốn mươi lượng bạc, nói là muốn dùng làm sinh ý.




Hai người Tưởng Thành Tài cùng Tưởng Thành Tường đều liều mạng đòi tiền, lúc này, còn có người tới cửa đòi nợ.



Đừng thấy vợ chồng Tưởng đồ tể đối với Tưởng lão đại các loại bạc đãi, bọn họ đối với Tưởng Thành Tài cùng Tưởng Thành Tường, lại yêu thương đến tận xương tủy, cuối cùng người một nhà thương lượng một chút, liền quyết định bán đất.



Sau khi bán đất, cho Tưởng Thành Tường tiền, để gã đi khai thông quan hệ, cũng cho Tưởng Thành Tài tiền, để gã đi làm sinh ý.



Tưởng lão thái luôn tràn ngập tin tưởng với đứa con Tưởng Thành Tài này, chẳng sợ đứa con này kỳ thật lười biếng thành tính, bà cũng tin tưởng vững chắc gã nhất định có thể làm được sinh ý, kiếm được tiền lớn.



Tưởng lão thái cùng Tưởng đồ tể đóng dấu, Tưởng Bình liền lại đi một chuyến đến Triệu gia.



Tưởng Bình người này vẫn đáng giá tín nhiệm, có Tưởng Chấn, Triệu Phú Quý cũng không sợ ông lừa gạt mình, dứt khoát liền đem tám mươi lượng bạc đưa cho Tưởng Bình, để Tưởng Bình giúp mình mua đất.



Tưởng Bình là một người hiền lành, nên cũng không có cự tuyệt, thuận tiện cũng đem hai mươi mẫu rừng trúc giúp người Triệu gia mua luôn.



Ngày hôm sau, Tưởng Chấn liền lấy được địa khế.



Hắn đem địa khế giao cho Triệu Kim Ca, cùng lúc đó, chuyện Triệu gia thế nhưng mua đất, cũng truyền ra thôn Hà Tây.



Không, không nên nói là Triệu gia mua, mà là Tưởng Chấn mua.



Tưởng Chấn lúc trước khi từ Tưởng gia rời đi, trên tay chỉ có bốn mươi lượng bạc, hiện tại thế nhưng ngay cả ruộng nước cũng mua bốn mẫu!



Triệu Kim Ca cùng hắn thành thân, khác không nói, về sau tuyệt đối không lo đói bụng!



Trước đó người thôn Hà Tây, đối với Tưởng Chấn đều là vừa kinh vừa sợ, nhưng hiện tại lại đi xem Tưởng Chấn, lại phát hiện Tưởng Chấn kỳ thật cũng không có cái gì đáng sợ.



Thậm chí, hắn rất tốt với Triệu Kim Ca… Không gặp Triệu Kim Ca đến nay đều mặc đồ mới sao? Triệu gia còn ăn thịt mỗi ngày.



Triệu Lưu thị trước kia gầy không được mấy cân, bây giờ không chỉ sắc mặt hồng nhuận, còn thoa son đánh phấn!



Trong lúc nhất thời, mọi người đều hâm mộ ngược lại với người Triệu gia, mà bọn họ hâm mộ Triệu gia đồng thời cũng không thiếu được liền sẽ nhắc tới Tưởng gia, sau đó cùng đồng tình một phen.



Tưởng Chấn ban đầu khi ở Tưởng gia làm việc cần lao, việc đồng áng đều bao hết, để Tưởng gia sống đắc vô cùng tốt, nhưng người Tưởng gia lại ghét bỏ hắn, đem hắn đuổi ra ngoài.



Ngược lại tốt, Tưởng Chấn đến Triệu gia.



Trước kia người trong thôn sợ hãi Tưởng Chấn, Tưởng Chấn thế nhưng đánh nha dịch, quan hệ với hắn có khả năng rất lớn sẽ liên lụy đến bọn họ, hiện tại bọn họ phát hiện Tưởng Chấn tựa hồ cũng không có mang đến phiền toái cho thôn, cũng liền không sợ như vậy nữa.



Đương nhiên, kính sợ lại vẫn phải có, cũng không ai dám đắc tội hắn.




Triệu gia bây giờ có rất nhiều người hỏi thăm tin tức, Triệu Lưu thị ngẩng đầu ưỡn ngực, đắc ý khoe Tưởng Chấn: “Hôm nay mua đất về, Kim Ca nhà ta liền cân nhắc muốn đi trồng trọt, kết quả Tưởng Chấn không cho đi, nói là đã sắp thành thân, nào còn có thể đi làm việc nặng như vậy? Cho nên nhà chúng ta năm nay, phỏng chừng chỉ có thể trồng một quý lúa nước.”

“Trước đó Phú Qúy nhà ta nói hương vị đầu heo rất ngon, hôm nay Tưởng Chấn đến huyện thành đưa đồ sứ, liền mang về một đầu heo… Thật là, một cái đầu heo lớn như vậy, trong nhà chúng ta chỉ mấy người như vậy nào ăn hết?”



“Phấn trang điểm của ta cũng là hắn đưa, lúc trước đưa một hộp, gần nhất lại cho một hộp phấn mày.”



“Kim Ca nhà ta gần nhất cả ngày ở trong nhà không có việc gì, ta nhìn lại tiếp tục như vậy, đều sẽ bị hắn dưỡng lười.”



Tưởng Chấn chưa từng để ý nghe thấy như vậy, nhất thời liền có chút cạn lời.



Triệu Lưu thị khen hắn, cũng khoe quá lợi hại…



Xác thực, Tưởng Chấn không để Triệu Kim Ca đi trồng trọt, nhưng Triệu Kim Ca kỳ thật căn bản cũng không có nhàn rỗi, không chỉ cơm trong nhà đều do y nấu, còn mỗi ngày ra bờ sông mò ốc, sau đó mang vào rừng hồ nước bên trúc, chờ về sau cho vịt ăn.



Nếu không phải Tưởng Chấn ngăn cản, y còn muốn đem nước bùn bên trong hồ nước múc ra, sau đó tưới lên đất trồng, làm ra một miếng đất có thể trồng chút hoa màu.



Bất quá, được người khen cảm giác cũng không tệ.



Triệu Lưu thị mỗi ngày rạng rỡ, cả người như trẻ ra mười tuổi, người Tưởng gia liền tương phản.



Đất của bọn họ cư nhiên là bị Tưởng Chấn mua, này… Này…




Tưởng lão thái tức đến tâm can đều đau, càng không ngừng mắng chửi người.



Tưởng đồ tể ban đầu còn bình thường, nghĩ đất nhà mình dù sao cũng vào tay người nhà mình, không tiện nghi người ngoài, nhưng rất nhanh liền nghe nói Tưởng Chấn thế nhưng muốn đến Triệu gia ở rể…



Sau khi nghe nói chuyện đó, ông bị tức đến trực tiếp run run.



Đất nhà ông, thế nhưng sắp thành đất của Triệu gia a!



“Cha nương, các ngươi yên tâm, Tưởng Chấn có thể kiếm tiền mua đất, định có ta cũng nhất thể.” Tưởng Thành Tài nói với cha nương: “Lúc trước Tưởng Chấn cầm bốn mươi lượng bạc làm sinh ý, quay người lại kiếm được nhiều như vậy… Ta khẳng định cũng được!”



“Đúng, Thành Tài ngươi nhất định cũng được!” Tưởng lão thái nói với Tưởng Thành Tài, tâm tình cuối cùng cũng lại tốt lên.



Đã sắp thành thân, nhưng Tưởng Chấn cũng không ở không, hắn cùng Vương Hải Sinh đến rừng trúc mình vừa mua, sau đó chặt Trúc tử làm hàng rào, hơn nữa thử làm chuồng gà chuồng vịt.



Vịt sẽ không sợ mưa, chuồng vịt có thể đơn sơ chút, chuồng gà thì phải làm thật kỹ… công trình này cũng không nhỏ, Tưởng Chấn cân nhắc vẫn nên sau khi thành thân lại làm thì tốt hơn, hiện tại chuyện chủ yếu nên làm chính là san bằng đất.



Hiện tại bất quá mới bốn tháng nông lịch, thời tiết lại đã nóng lên, Tưởng Chấn chỉ mới một lúc đã liền nhịn không được cởi quần áo ở trần.



Nam nhân cởi trần rất bình thường, huống chi ở đây bình thường còn không có ai đến…



“Ai?” Tưởng Chấn đang nghĩ tới ở đây bình thường không có ai đến, liền nghe thấy phía sau truyền đến thanh âm sột soạt, lập tức quay đầu lại.



“Là… Là ta.” Hà Thu Sinh từ trong bụi cây chui ra.



Vài ngày không gặp, Hà Thu Sinh nhìn như tiều tụy rất nhiều, y có điểm không dám nhìn Tưởng Chấn, cúi thấp đầu của mình.



“Ngươi có chuyện gì?” Tưởng Chấn khẽ nhíu mày.



“Ta…” Hà Thu Sinh cắn răng, nói không ra lời.



Hà Thu Sinh sẽ đến nơi này, là do cha nương bức.



Y từ nhỏ chưa từng chịu ủy khuất, tuy rằng trước đó Tưởng Chấn cứu y làm y có hảo cảm với Tưởng Chấn, nhưng Tưởng Chấn hờ hững với y, y cũng liền không bằng lòng mặt nóng dán mông lạnh, nhưng cha nương y lại không nghĩ như vậy.



Tưởng Chấn tuy rằng đem Lưu Hắc Đầu đánh đi, nhưng sau đó khi Lưu Hắc Đầu nói muốn Hà gia trả nợ, hắn lại không giúp giải quyết chuyện này, cũng chính là nói… Lưu Hắc Đầu, còn sẽ đến đòi Hà phụ trả bạc!



Trước đó tuy rằng thiếu bạc, nhưng có Hà Thu Sinh, liền tính không có tiền, cũng có thể đem Hà Thu Sinh đưa đi gán nợ, nhưng hiện tại Tưởng Chấn ra mặt, Lưu Hắc Đầu không cần Hà Thu Sinh, ngược lại đòi ông trả nợ… ông nơi nào có tiền mà lấy ra?



Hà phụ sợ Lưu Hắc Đầu đến tìm mình phiền toái, liền bảo Hà Thu Sinh đi tìm Tưởng Chấn, để Tưởng Chấn hỗ trợ.



Tưởng Chấn đánh thắng được Lưu Hắc Đầu, bảo Lưu Hắc Đầu không đòi nợ ông chắc chắn sẽ được không phải sao?



Phải biết rằng, sau khi ông mượn tiền Lưu Hắc Đầu, liền thua sạch ở sòng bạc của Lưu Hắc Đầu ở Lưu gia thôn, mà cùng ông đánh bạc, hảo chút đều là người của Lưu Hắc Đầu, cũng chính là nói… ba mươi lượng bạc đó, kỳ thật đều vào trong tay Lưu Hắc Đầu.



Tưởng Chấn chỉ cần đi nói một tiếng, nhất định có thể trừ hết nợ nần của ông!



Hà phụ có ý niệm như vậy, nhưng bản thân không dám đi tìm Tưởng Chấn, lại để cho Hà Thu Sinh đi. Sau khi biết được Tưởng Chấn mua đất, trên tay có tiền, lại càng bảo Hà Thu Sinh phải nắm chắc Tưởng Chấn, tốt nhất đá Triệu Kim Ca đi, để y gả cho Tưởng Chấn, như vậy nhà bọn họ liền cái gì cũng không cần lo nữa.



Hà Thu Sinh cảm thấy lúng túng cực, cố tình Hà mẫu cũng tán đồng.



Nương Hà Thu Sinh, là một nữ nhân rất nhu nhược, cũng rất tốt, bà đối với ba đứa con phi thường tốt, đồng thời, đối với chồng mình cũng rất tốt, luôn lấy coi chồng như trời.



Hiện tại chồng chọc Lưu Hắc Đầu, người trong nhà bọn họ không giải quyết được chuyện này, bà cũng chỉ đem hi vọng ký thác ở trên người Hà Thu Sinh, để Hà Thu Sinh đi cầu Tưởng Chấn.



Tưởng Chấn nếu cứu Hà Thu Sinh, tóm lại cũng sẽ có hảo cảm với Hà Thu Sinh, hắn cùng Triệu Kim Ca thành thân, phỏng chừng chỉ là vì Triệu Kim Ca cứu hắn…



Hà mẫu ngược lại cũng không bảo Hà Thu Sinh đá Triệu Kim Ca đi, nhưng bà cảm thấy làm nhỏ cho Tưởng Chấn, khẳng định tốt hơn so với làm nhỏ cho Lưu Hắc Đầu, ít nhất Tưởng Chấn sẽ không đem tiểu thiếp tra tấn đến chết.



Hà Thu Sinh có thể cự tuyệt cha, nhưng cự tuyệt không được nương khóc cầu, đến cùng vẫn tìm tới.