Độc Sủng Xấu Phu

Chương 22: Tưởng gia thiếu tiền




Tưởng Chấn dùng dây thừng đem nửa người trên Dương Giang trói lại chặt chẽ, liền mang theo Dương Giang vào phòng bếp, trời đất bao la ăn cơm lớn nhất, náo loạn một trận như vậy hắn đã đói bụng.



Tưởng lão thái đã sớm làm xong cơm trưa, ước chừng là vì hôm nay Tưởng Thành Tường sẽ trở về, còn sẽ mang nha dịch trở về, bà làm rất phong phú.



Trong nồi thiếc lớn nấu một nồi cơm trắng thơm ngào ngạt, giá chưng bên trên còn chưng một chén thịt muối, một chén trứng chưng, một chén tỏi, bên cạnh còn có để đậu hủ nấu rau xanh.



Tưởng Chấn mấy ngày nay mỗi ngày đều ăn một quả trứng gà, buổi tối còn cùng Triệu Kim Ca ăn chút cá nhỏ tôm nhỏ, nhưng cũng đã vài ngày chưa ăn thịt, nhìn đến bát thịt muối cắt thành lát cắt đã hấp chín kia, ngửi được mùi thịt đập vào mặt, chỉ cảm thấy mình có thể đem một nồi cơm cùng thịt muối này ăn sạch.



Cầm đũa gắp một miến thịt muối nhét vào miệng, Tưởng Chấn lại lập tức cầm bát bới cơm.



Mấy con cá nhỏ tôm nhỏ kia khi nấu thiếu dầu thiếu muối, hương vị thật sự không được tốt lắm, hắn tuy rằng vì thân thể của mình suy nghĩ mỗi ngày ăn một ít, nhưng đã sớm ăn ngán, thịt muối này lại bất đồng…



Thịt muối, Tưởng Chấn ăn từng khối lớn, một hơi ăn hai chén cơm lớn mới lưu luyến không rời buông xuống bát đũa. Dạ dày Tưởng lão đại bởi vì hàng năm uống cháo đã sớm bị căng lớn, cho nên hắn kỳ thật còn có thể ăn thêm hai chén cơm lớn nữa, nhưng ăn nhiều sẽ ảnh hưởng hành động của hắn nên cũng phải nhịn.



Dù sao có nha dịch trong tay, hắn không cần lo lắng không có cơm ăn.



Khi Tưởng Chấn ăn cơm, bên ngoài sân Tưởng gia, người Tưởng gia đang cùng thôn trưởng và một số thôn dân khác thương lượng tiếp theo đến cùng phải làm thế nào.



Mọi người Bọn họ đều nhất chí cùng cảm thấy chuyện Tưởng Chấn bắt một nha dịch không thể để người bên ngoài biết, càng không thể đi báo quan —— nếu chọc giận Tưởng Chấn, Tưởng Chấn không chừng sẽ đem sự tình càng nháo càng lớn!



Nếu như vậy, bọn họ cũng chỉ có thể tận lực thỏa mãn yêu cầu của Tưởng Chấn.



“Bốn mươi lượng bạc a! Nhà chúng ta từ đâu ra bốn mươi lượng bạc, dù bán ta, cũng không đổi được nhiều tiền như vậy!” Tưởng lão thái ngồi dưới đất, khóc thiên thưởng địa, chính là không muốn ra tiền.



Cuộc sống của Tưởng gia không sai, của cải cũng tính nhiều, nhưng bốn mươi lượng bạc… Lúc này cũng thật lấy không ra.



Mấy tháng trước, nhà bọn họ vẫn là có sáu mươi lượng bạc, nhưng Tưởng Thành Tường thành thân cầm ba mươi lượng làm sính lễ, vì có thể làm cho thể diện lại tốn hai mươi lượng đặt mua các loại đồ vật, đến bây giờ, trên tay Tưởng lão thái tổng cộng cũng chỉ có bảy tám lượng bạc mà thôi.



“Chỗ ta còn có chút bạc, lát nữa ta liền đi lấy đến, chúng ta làm thế nào đều phải gom đủ tiền cho hắn.” Tưởng Thành Tường nói, Dương Giang còn ở trong tay Tưởng Chấn.



“Lão Tam, trên tay ngươi có bao nhiêu tiền?” Tưởng đồ tể hỏi.



“Trên tay ta không có bao nhiêu tiền, nhưng Thục Phân có, hẳn có thể lấy mười lượng đi.” Tưởng Thành Tường nói, tiền công gã ở trong huyện làm công không thấp, mỗi tháng đều có hai lượng bạc, nhưng hắn tổng cộng mới làm hai năm, tự nhiên tích trữ không được nhiều bạc, chút bạc kia, thời điểm cưới Chu Thục Phân đã nhập vào —— Chu gia nguyên bản muốn sính lễ là bốn mươi lượng, nhưng Tưởng lão thái chỉ chịu ra ba mươi lượng, gã chỉ có thể nhập vô mười lượng của mình.



Bất quá, gã không có tiền nhưng trên tay Chu Thục Phân lại có.



Tưởng đồ tể nhất thời khó chịu lên: “Bên ngươi có mười lượng bạc, nương ngươi nhị ca ngươi gom góp phỏng chừng cũng chỉ có mười lượng, chúng ta chỗ nào đi tìm bốn mươi lượng bạc?”





“Thứ sát ngàn đao kia, hắn hẳn muốn giết chết chúng ta! Nào có làm việc cho nhà mình còn muốn tiền công?” Tưởng lão thái nghe được Tưởng đồ tể đem vốn liếng lộ ra, khóc càng lợi hại, bà hoàn toàn không muốn lấy tiền ra.



Đổi thành trước kia, Tưởng Thành Tường lúc này khẳng định sẽ dỗ dành Tưởng lão thái, nhưng gã hôm nay hoàn toàn không có tâm tình này.



Hướng về phía người bên cạnh chắp tay, Tưởng Thành Tường nói: “Chư vị, bốn mươi lượng bạc nhà chúng ta thật sự lấy không ra, không biết có thể mượn chư vị chút đỉnh hay không?” gã trước mặt mọi người thương lượng chuyện này, chính là đánh chủ ý vay tiền người chung quanh.



Người trong thôn đều ở chỗ này, nhà này mượn chút nhà kia mượn chút, tổng có thể đem tiền gom đủ, về sau lại chậm rãi trả là được.



“Thành Tường a, ta cho ngươi mượn năm lượng bạc.” Thôn trưởng Tưởng Bình nói: “Ta cũng là người sắp xuống đất, trong nhà còn có mấy tiểu tử choai choai, nhiều hơn nữa ta lấy không ra.”



Nếu không phải thân là thôn trưởng, làm thế nào đều không thể để Tưởng lão đại giết nha dịch kia, Tưởng Bình ngay cả năm lượng bạc đều không bằng lòng lấy ra.




Rõ ràng là người Tưởng gia đối với Tưởng lão đại quá kém, mới đem Tưởng lão đại bức thành kẻ điên, làm thế nào còn muốn để bọn họ lấy tiền?



Tưởng Bình đã mở miệng, liền lại có mấy họ hàng Tưởng gia ít nhiều đáp ứng cho vay tiền, nhiều thì nguyện ý đưa hai ba lượng bạc, ít thì chỉ có thể lấy một lượng bạc ra.



Chỉ chốc lát sau, tính cả hai mươi lượng của Tưởng gia, cũng chỉ có ba mươi bảy ba mươi tám lượng.



Trong thôn quan hệ tốt với Tưởng gia nguyện ý cho vay tiền nhưng quan hệ bình thường lại không muốn —— Tưởng gia lần này mượn nhiều tiền như vậy, ai biết bọn họ bao lâu mới có thể trả?



Bất quá, không bằng lòng cho vay tiền, bọn họ ngược lại nguyện ý ở nơi khác bán ân huệ. Một thôn dân thường đến bến tàu bên kia làm công nhân tiện nói: “Tưởng lão Tam, nhà ta nghèo không có tiền, bất quá một đám khí lực ngược lại là có, nhà tranh tây thôn nát hoàn toàn không thể ở kia của các ngươi, nếu chuyển vào chỉ sợ sẽ phải một lần nữa phá tường, chuyện này ta thông thạo.”



“Cầm bạc còn muốn phòng ở, thứ hỗn trướng kia mặt thật lớn!” Tưởng lão thái lại nói.



Đất khối tây thôn kia không lớn cũng không phì nhiêu, bình thường đều tùy tiện trồng chút rau chút đậu, nhà tranh kia cũng sớm không thể ở, đối với Tưởng gia mà nói, hai thứ đó đều không đáng giá gì, nhưng cho dù như vậy, Tưởng lão thái cũng không bằng lòng đem nó cho Tưởng Chấn.



Tưởng đồ tể kỳ thật cũng luyến tiếc, nhưng ông thật sự sợ Tưởng Chấn… Thở dài, Tưởng đồ tể liền muốn dẫn người đến phía tây thôn xem xem, chỉ là còn không đợi ông mở miệng, liền nhìn thấy Tưởng Chấn kéo Dương Giang từ phòng bếp đi ra.



“Sớm biết rằng thứ hỗn trướng kia đáng giận như vậy, ta lúc trước liền nên đem hắn sinh ở trong bồn cầu, trực tiếp một chậu nước tạt xuống chết đuối hắn đi!” Tưởng lão thái không thấy được Tưởng Chấn, còn đang mắng: “Hắn như thế nào lại không đi chết đi, rõ ràng sống chỉ là một tai họa!”



“Ngươi đừng nói nữa!” Tưởng đồ tể quát Tưởng lão thái, lại có chút khẩn trương nhìn về phía Tưởng Chấn.



Tưởng Chấn lôi kéo Dương Giang, tựa tiếu phi tiếu nhìn người bên ngoài, mà Tưởng lão thái nhìn lên gặp hắn, liền phảng phất như bị người bóp chặt yết hầu, thanh âm ngưng bặt.



“Ta nhớ ra rồi, nhà cỏ nát kia thật sự rất nát, sửa lại rất tốn công, các ngươi vẫn là ở bên cạnh xây một căn mới cho ta là được, phải có hai gian phòng hướng về phía nam, bếp nồi thiếc đều không thể thiếu, phía bắc còn phải xây cái nhà xí…” Tưởng Chấn ra một đống yêu cầu, cuối cùng lại nói: “Các ngươi tốt nhất đừng nghĩ ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, các ngươi nếu làm không tốt, không chừng vị trên người Quan gia này liền sẽ bị ta xén mấy khối thịt.”




Nói xong, Tưởng Chấn còn cầm đao ở trên mặt Dương Giang khoa tay múa chân vài cái.



Dương Giang trước đó đã bị Tưởng Chấn gạch lên mặt, làm máu chảy đầy mặt, lúc này thoạt nhìn vô cùng thê thảm, cũng lầm người khác tin tưởng không nghi ngờ lời Tưởng Chấn nói.



Sát tinh này, hắn thật dám xuống tay xén thịt người!



“Đại ca chúng ta nhất định đem phòng xây tốt cho ngươi, ngươi có chuyện hảo hảo nói đừng xúc động…” Tưởng Thành Tường vội vàng nói, gã lúc này thật rất rất hối hận, nếu sớm biết rằng đại ca gã là một người như vậy, gã nhất định không đi đắc tội hắn.



“Muốn lão tử hảo hảo nói chuyện, kia liền nhanh đi làm việc đi!” Tưởng Chấn lạnh lùng nói: “Đúng rồi, hộ tịch của lão tử cũng tách ra cho lão tử, lão tử lại không muốn dính quan hệ với bọn người các ngươi!”



Nhìn thấy bộ dáng Tưởng Chấn hung hãn, Tưởng Thành Tường theo bản năng lui lại mấy bước.



Tưởng Chấn nhìn bộ dáng túng quẫn của gã tâm tình rất tốt, không nghĩ vừa nhấc mắt, lại nhìn thấy Triệu Kim Ca ở trong đám người bên ngoài nhìn mình.



Tưởng Chấn: “…”



Hắn hiện tại đi nói cho Kim ca nhi của hắn, nói hắn kỳ thật là một người rất nói lý, còn kịp chứ?



Tưởng Chấn có chút lo lắng, nhưng rất nhanh, trái tim lại rớt xuống —— Triệu Kim Ca nhìn hắn cả đôi mắt đều là lo lắng, nhưng không có cảm xúc chán ghét linh tinh.



Hắn liền biết Kim ca nhi của hắn rất thích hắn, khẳng định sẽ không chán ghét hắn.



Tưởng Chấn có chút muốn cười, khụ hai tiếng mới không khiến mình cười thật. Hắn đến cùng không có lộ ra biểu tình hung thần ác sát hù dọa người nữa, mà đẩy Dương Giang bị trói vào phòng Tưởng lão Tam, lại nói người với ngoài phòng: “Ta trước ngủ một hồi, các ngươi tốt nhất chuyện làm xong nhanh lên cho ta!”




Nói, Tưởng Chấn liền “Phanh” một tiếng đóng lại cửa phòng.



Triệu Kim Ca nhìn kia của phòng đóng chặt kia, càng lo lắng, gia hỏa Tưởng Chấn kia thế nhưng thật sự động thủ với nha dịch, hắn sẽ không có việc gì đi?



Triệu Kim Ca hôm nay nguyên bản như thường ngày đến nhà Triệu Đại Hộ làm việc, không nghĩ tới mới làm nửa chừng, đột nhiên nghe nói Tưởng gia xảy ra chuyện.



Tưởng gia xảy ra chuyện? Tưởng Chấn sẽ không có việc gì chứ? Nghĩ đến Tưởng Chấn trước kia dù cho không đến nói chuyện cùng mình, cũng sẽ đến trước mặt mình lắc lư vài vòng, đến giữa trưa càng sẽ đến kêu mình ăn cơm nhưng hôm nay ngay cả cái bóng đều không lộ qua, Triệu Kim Ca không khỏi nóng lòng.



Không có tâm tư làm việc nữa, y cùng nhà Triệu Đại Hộ thông báo một tiếng, liền trở về thôn, sau đó liền nhìn thấy cửa nhà Tưởng gia vây quanh rất nhiều người.



Còn không đợi y hỏi thăm ra được cái gì, Triệu Kim Ca liền nhìn thấy Tưởng Chấn mang theo một nha dịch từ trong nhà chính đi ra, nha dịch kia còn có bộ dáng chịu đủ hành hạ…




Này đến cùng là chuyện như thế nào?



Triệu Kim Ca mắt thấy Tưởng Chấn vào phòng Tưởng lão Tam, lôi kéo một Song nhi đến xem náo nhiệt hỏi thăm.



“Hình như là Tưởng lão Tam mang theo một nha dịch trở về, muốn bắt Tưởng lão đại ngồi tù, kết quả Tưởng lão đại trái lại bắt được nha dịch kia.” Song nhi kia có chút không được tự nhiên tránh khỏi tay Triệu Kim Ca nhìn như nam nhân kia, lại thở dài: “Hiện tại làm sao mới được đây? Thôn chúng ta thế nhưng lại có người đánh nha dịch, ngươi nói về sau kia mấy nha dịch đến chúng ta thôn thu thuế, có thể hay không thu thêm rất nhiều?”



“Tưởng lão đại này cũng quá phận, đánh cha mẹ cùng huynh đệ của mình không nói, thế nhưng còn đánh nha dịch!” Bên cạnh có người nói chen vào.



“Đúng đó, người này cũng quá! Ta xem Tưởng lão thái cũng không nói sai, hắn xác thực không phải thứ tốt, khó trách Tưởng lão Tam muốn tìm nha dịch tới bắt hắn.” Lại có người nói.



“Các ngươi nhỏ giọng chút, đừng để cho sát tinh kia nghe được!” Có người nhát gan nói.



Mọi người cùng nhau im miệng, bọn họ hiện tại, không một ai không sợ Tưởng Chấn.



Người trong thôn đều đang lo lắng đắc tội người trong nha môn, bọn họ sẽ gặp phiền toái, nhưng Triệu Kim Ca nghe được bọn họ nói, lo lắng lại là Tưởng Chấn, lại chán ghét Tưởng lão Tam không chịu được.



Hiện tại y phải làm thế nào đây? Nên đến chỗ Tưởng Chấn xem thử hay không? Giúp đỡ hắn một chút?



“Kim ca nhi, ngươi như thế nào ở trong này? Mau cùng ta về nhà đi.” Triệu Lưu thị cũng đến xem náo nhiệt, không nghĩ tới thế nhưng ở trong này thấy được nhi tử của mình, bà vài bước tiến lên giữ chặt tay Triệu Kim Ca, nhân tiện nói: “Tưởng lão đại điên rồi, ngay cả nha dịch cũng đánh, chúng ta vẫn là nhanh trở về miễn cho chọc đến phiền toái.”



Triệu Kim Ca nhìn đến bộ dáng thân thể gầy yếu của mẹ mình run lên, thu hồi bước chân đi về phía Tưởng Chấn lại.



“Kim ca nhi, ngươi về sau cũng đừng lại qua lại với Tưởng lão đại kia nữa, cũng đừng lấy cá của hắn, sát tinh như vậy, chúng ta đắc tội không nổi.” Triệu Lưu thị lôi kéo nhi tử đi về nhà, sau khi đi một đoạn đường, liền nói với nhi tử của mình.



Nhi tử của mình đoạn thời gian này cùng Tưởng lão đại rất thuyền qua lại, về sau cũng không thể như vậy nữa.



“Mẹ, hắn không phải người xấu đâu.” Triệu Kim Ca nhịn không được vì Tưởng Chấn biện giải.



“Mẹ hôm nay đã thấy được, hắn đối với cha ruột của mình đều có thể hạ sát thủ… Như vậy người nhà chúng ta không thể trêu vào, vẫn là xa chút mới tốt.” Triệu Lưu thị lại nói: “Hơn nữa… Hiện tại người trong thôn đều không thích hắn.” Bọn họ cũng không thể cùng người trong thôn đối nghịch.



Triệu Kim Ca giật giật môi, trầm mặc.



Vì cha mẹ suy nghĩ, y khẳng định không thể ban ngày ban mặt đi tìm Tưởng Chấn, không bằng… Buổi tối qua xem xem?