Độc Sủng Xấu Phu

Chương 169: (phiên ngoại): Đăng cơ ( thượng )




Đại điển đăng cơ của Hoàng đế Hoa Quốc và nghi thức lên chức của Thủ tướng cùng diễn ra, được tổ chức…… Thực đơn sơ.



Tưởng Chấn không biết đại điển đăng cơ của Hoàng đế Đại Tề là như thế nào tổ chức, đối với hắn mà nói…… Hiện tại bọn họ không có quá nhiều tiền, nên làm đơn giản là được rồi.



Đương nhiên, khẳng định cần phải bao đảm an toàn.



Sau khi Tưởng Chấn đánh hạ Đông Dương, dưới chính sách dụ dỗ của hắn, đa số bá tánh đều không còn nghĩ tạo phản nữa, chỉ muốn cùng hắn an an ổn ổn sinh hoạt, nhưng vẫn như cũ có một nhóm người luôn phản kháng hắn.



Nhóm người này đa số là những hậu nhân của quý tộc được tiếp thu giáo dục Đông Dương hoặc thủ hạ của họ, cũng có người thân của những người Đông Dương đã bị Tưởng Chấn gϊếŧ chết trong chiến tranh, bọn họ đã thất bại, nhưng vẫn tiếp tục ẩn núp, nghĩ cách phục quốc…



Những người này cũng không tạo nên được sóng gió gì, lại qua vài thập niên, phỏng chừng cũng không còn tồn tại nữa, bất quá đối với tình hình hiện tại mà nói, Tưởng Chấn vẫn là phải đề phòng, tránh cho bọn họ lại chạy ra gây chuyện.



Vào ngày trước khi cử hành nghi thức, Tưởng Chấn cùng người trong nhà ăn một bữa cơm, sau đó liền ôm Triệu Kim Ca trở về phòng.



Hắn hiện giờ đã hơn bốn mươi tuổi, sinh hoạt mấy năm nay làm trên mặt hắn không thể tránh khỏi để lại những dấu vết của thời gian, thậm chí trên đầu đã hiện ra vài sợi tóc bạc, nhưng bởi vì hắn vẫn luôn chú ý thân thể của mình, chú ý rèn luyện nên dáng người còn rất tốt, tám khối cơ bụng vẫn đầy đủ, một khối cũng không thiếu.



Còn Triệu Kim Ca thì tám khối cơ bụng đã nhanh chóng biến thành một khối.



Mấy năm nay Tưởng Chấn vẫn luôn chinh chiến khắp nơi, Triệu Kim Ca lại ở phía sau cùng một vài nữ nhân và song nhi tọa trấn, xử lý các loại chính vụ…… Thật ra hắn cũng không ngừng rèn luyện, nhưng vẫn không đủ cường độ để hắn giữ được cơ bắp.



Bất quá, hắn bảo dưỡng bên ngoài, có thể so với Tưởng Chấn khá hơn nhiều.



Hắn tọa trấn phía sau, không cần phải dãi nắng dầm mưa, tuy nói hiện giờ vẫn không đủ điều kiện để hắn có thể hưởng thụ xa xỉ, nhưng ít ra không thiếu ăn thiếu mặc. Ở trên địa vị cao lâu ngày, còn giúp khí chất của hắn càng ngày càng tốt……



Triệu Kim Ca bây giờ, thoạt nhìn bất quá chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi.



Tưởng Chấn đối với bộ dáng này của Triệu Kim Ca, quả thực thích đến không được.



Triệu Kim Ca trước kia rất hợp với gu của hắn, hiện tại tóc Kim Ca Nhi đã cắt ngắn, mặc bộ quần áo mà hắn nhờ người làm dùm, bộ quần áo ngắn khác hoàn toàn với quần áo của Đại Tề, có chút giống với quân nhân…..



Tưởng Chấn mỗi lần nhìn thấy Triệu Kim Ca mặc quân áo chỉnh tề xử lý chính vụ, hắn liền muốn đem quần áo của Triệu Kim Ca cởi ra.



Chỉ tiếc, mấy năm nay vẫn luôn đánh giặc, hai người bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, số lần hắn cởi xuống quần áo của Triệu Kim Ca thực sự không được nhiều……



Đương nhiên, buổi tối hôm nay, hắn là có thể tận tình mà xả một hồi.



Tưởng Chấn không chút do dự đem quần áo của Triệu Kim Ca cởi ra, sau đó đè lên ……



Dưới lầu, Triệu Minh Châu, Triệu Thừa Dự còn có vợ chồng Triệu Phú Quý, sau khi ăn cơm xong đang ngồi ăn trái cầy.



Triệu Minh Châu hiện giờ đã mười lăm, lớn lên thành một thiếu nữ yêu kiều duyên dáng, tuy rằng có chút cao, da bởi vì thuyền xuyên đi ra ngoài mà có chút đen, nhưng lại tuyệt đối xinh đẹp, rốt cuộc mặc kệ là Triệu Kim Ca hay Tưởng Chấn đều trông rất không tồi.

Nếu so sánh thì Triệu Thừa Dự lớn lên liền có chút khó coi…… Đương nhiên, cũng không phải nói hắn lớn lên xấu, thật ra gần đây hắn đang trong giai đoạn phát triển chiều cao, vì thế nhìn cả người giống như một một cây gậy trúc……



Ước chừng là do cơ thể đang lớn, Triệu Thừa Dự nhìn thì gầy, nhưng lại ăn rất nhiều, lúc ăn cơm ăn còn nhiều hơn cả Tưởng Chấn thì không nói, ăn xong cơm rồi, hắn còn cầm một quả táo lớn, mồm to gặm, nhìn thấy Triệu Minh Châu cầm điểm tâm đi tới liền nhào qua……



“Thừa Dự, ngươi cũng ăn quá nhiều rồi……” Triệu Minh Châu cảm khái mà nhìn đệ đệ, sau đó có điểm mất mát phát hiện, đệ đệ của nàng thế nhưng đã cao bằng nàng rồi!



Nàng so với rất nhiều nam nhân đã cao hơn, đệ đệ nàng …… Phỏng chừng tương lai có thể chính là hạc trong bầy gà.


“Ăn được là tốt, ăn được là tốt.” Triệu Lưu thị vui rạo rực nói, đột nhiên lại nghĩ tới chuyện trước kia: “Haizz, lúc Triệu Kim Ca lớn như hai con, cả ngày ăn không đủ no, còn có cha của các con, khi đó nó vẫn luôn chịu đói, có một lần ta nhìn thấy, nó cầm một ít hạt giống đậu tằm còn dư lại, cũng không nấu mà liền để như vậy trực tiếp ăn……”



Hiện giờ đầu tóc của Triệu Lưu thị đã hoa râm, có lẽ vì đã lớn tuổi, nàng thực thích nhớ lại những chuyện đã qua, càng thích kể lại cho Triệu Minh Châu cùng Triệu Thừa Dự.



Triệu Minh Châu cùng Triệu Thừa Dự cũng rất thích nghe những chuyện lúc trước này, nghe xong lại cảm thấy may mắn.



Vận khí của bọn họ thực sự rất tốt, tuy rằng lúc trước cũng có mấy năm phải lang bạc, nhưng chưa bao giờ thiếu cái ăn cái mặc……, Cha mẹ họ chăm sóc họ rất tốt, cũng cho bọn họ đầy đủ yêu thương

Triệu Minh Châu nhớ đến cái ôm của Tưởng Chấn vào lần ăn cơm trước, còn có lời nói của Tưởng Chấn, khóe miệng nhịn không được nhếch lên: “Cha khẳng định là trước đây sống rất khổ cực, mới có thể phấn đấu nhiều như vậy! Để chúng ta sau này có thể trải qua cuộc sống tốt lành!”



Cha nàng lúc làm việc, chưa bao giờ tránh nàng, còn đem nàng theo bên người tự mình dạy dỗ, kiến thức của nàng không hề nghi ngờ là phi thường uyên bác, cũng biết rất rõ ràng trên thế giới này đa số mọi người là sinh sống như thế nào .



Nàng có một cuộc sống như hiện tại, đã là rất đáng quý trọng.



“Đúng vậy,” Triệu Lưu thị cười rộ lên, “Chúng ta đều đang có một cuộc sông rất tốt!” Đâu chỉ là ngày lành a…… Cuộc sống như bây giờ, bà trước kia nghĩ cũng không dám nghĩ.

Bà lớn lên từ một thôn nhỏ, là một thôn phụ không biết một chữ, thế nhưng hiện tại lại trở thành Hoàng Thái Hậu.



Triệu Lưu thị lúc này vẫn còn có cảm giác không chân thực.



Bị Triệu Kim Ca mang đi từ Hòa Hưng Phủ, sau đó lại biết bọn họ trở thành đào phạm, Triệu Lưu thị cùng Triệu Phú Quý là phi thường sợ hãi, khoảng thời gian đó vì quá lo sợ mà bà còn ngã bệnh.



May mắn, bọn họ thực nhanh liền dàn xếp an ổn sống tại Đông Dương.



Lúc mới vừa đến Đông Dương, bọn họ còn thiếu rất nhiều đồ vật, cuộc sống lại trở về giống như lúc còn ở thôn Hà Tây.




Cả nhà họ lại ở trong một căn nhà làm bằng đất, một đám người còn bắt đầu khai khẩn thổ địa…… Kết quả, lại chính bởi vì việc này mà bà cùng Triệu Phú Quý an tâm, từ từ an ổn sống.

Trở thành đào phạm cũng không sao, bọn họ còn có thể trồng trọt, không đến nỗi phải chết đói…… Triệu Lưu thị cùng Triệu Phú Quý cuối cùng lại là hứng thú bừng bừng mà làm việc.



Triệu Lưu thị cùng Triệu Phú Quý cũng chỉ sống như vậy một năm, sau đó thuộc hạ của Tưởng Chấn càng ngày càng nhiều, bọn họ lại dọn đến sống trong căn nhà lớn, Tưởng Chấn lại thường xuyên đi ra ngoài.



Bọn họ biết Tưởng Chấn là đang làm đại sự, nhưng ngay từ đầu cũng chỉ cho rằng Tưởng Chấn đang đoạt địa bàn với đám người Đông Dương mà thôi, kết quả……



Tưởng Chấn thế nhưng đoạt hết tất cả địa bàn của Đông Dương , không chỉ có như thế, còn muốn kiến quốc!



Về sau, nơi này liền không còn là Đông Dương nữa, mà là Hoa Quốc!



Mỗi lần hồi tưởng lại, Triệu Lưu thị đều cảm thấy thực thần kỳ.

“Thứ này ăn ngon thật, tỷ, có cần đem cho cha một ít hay không?” Lúc này, Triệu Thừa Dự đã ăn hơn phân nữa mâm điểm tâm.



“Triệu Thừa Dự ngươi cũng không sợ bụng bị căng bạo sao.” Triệu Minh Châu có chút bất đắc dĩ, lại nói: “Còn có, lúc này đem đồ ăn đưa cho cha, cha cũng sẽ không để ý tới.”



“Vì sao?” Triệu Thừa Dự có chút nghi hoặc, sau đó đột nhiên phản ứng lại, tức khắc cảm thấy xấu hổ.



Hắn thật khờ, cha hắn hiện tại khẳng định có “chuyện quan trọng” phải làm a! Lúc hắn còn nhỏ, không phải cha hắn thường lấy lý do này mà đuổi hắn ra khỏi phòng sao?



Tình cảm của cha mẹ hắn vẫn luôn rất tốt.



Vào hai năm trước, họ cũng đã đánh Đông Dương không sai biệt lắm, lúc ban đầu, có vài tướng lĩnh đã không còn muốn giữ lại thê tử của mình, nhưng cha bọn họ lại không có chút để ý tới những ý niệm không tốt đó.


Như vậy, thật sự rất tốt.



Triệu Thừa Dự hiện giờ đã đến trường học, hắn có một người bạn, cha của bạn hắn ở bên ngoài trộm nuôi nữ nhân, cha mẹ của hắn tình cảm tốt, bạn bè của hắn không biết có bao nhiêu hâm mộ hắn ……



Triệu Thừa Dự cùng Triệu Minh Châu đều rất cao hứng, ước gì Tưởng Chấn cùng Triệu Kim Ca tình cảm càng tốt hơn nữa, vợ chồng Triều Phú Quý nhìn ra suy nghĩ trong lòng của hai đứa nhỏ, không biết phải có biểu tình gì, lại cảm thấy có chút xấu hổ.



Người đồng lứa với họ, cũng sẽ không cho hài tử nhìn thấy này đó! Tưởng Chấn thì sao? Đôi khi ở nhà hôn Triệu Kim Ca, cũng không tránh đi hài tử!



Bất quá, bọn họ cũng cảm thấy như vậy khá tốt là được……



Ngày mai còn có rất nhiều việc cần hoàn thành, vợ chồng Triệu Phú Quý nhanh chóng đi ngủ, Triệu Minh Châu cùng Triệu Thừa Dự cũng đi ngủ rất sớm.


Nhưng đối với Tưởng Chấn, tối hôm nay ngủ rất trễ.



Vội vàng chuẩn bị việc đăng cơ, lại phải đi ra ngoài dọn dẹp sạch đám phản bội, hắn đã một tháng không cùng Triệu Kim Ca làm, đương nhiên muốn tìm biện pháp bù đắp lại cho mình.



Sáng sớm hôm sau, Tưởng Chấn thức dậy, tinh thần còn rất sáng lạn.



Rất nhiều nam nhân đến 40 tuổi, liền không được, nhưng hắn vẫn luôn rèn luyện, vẫn là rất lợi hại!



Tưởng Chấn thực tinh thần, nhưng Triệu Kim Ca lại có chút không chịu nổi.



Tuy rằng dáng người hắn không thay đổi, nhưng mấy năm nay vẫn rèn luyện rất ít.



“Nên rời giường rồi, bệ hạ của ta.” Tưởng Chấn hôm lên khóe miệng Triệu KimCa, nghĩ đến sau ngày hôm nay, Triệu Kim Ca sẽ chính thức trở thành Hoàng đế, hắn có chút vui sướng.

Áp đảo hoàng đế gì đó, thật là ngẫm lại liền cảm thấy rất tuyệt!



“Ngươi……” Triệu Kim Ca nghe được Tưởng Chấn xưng hô, mặt đỏ lên, hắn vẫn luôn cho rằng mình sẽ làm Hoàng Hậu, không nghĩ tới thế nhưng lại làm hoàng đế…… Tưởng Chấn kêu hắn bệ hạ, hắn…… Có thể kêu Tưởng Chấn là Hoàng Hậu sao?



Được rồi, hắn chỉ là suy nghĩ mà thôi.



Tưởng Chấn đưa ra suy nghĩ, bọn họ lại cùng nhau nghiên cứu mấy tháng chế độ quân chủ lập hiến, quyền lợi của Hoàng đế cũng không quá nhiều, không nhiều quyền bằng thủ tướng, hắn thật ra không bằng Tưởng Chấn.



Đương nhiên, hắn cũng không phải để ý cái này.



Tưởng Chấn vẫn luôn đối với hắn không rời không bỏ, có một đôi nhi nữ cùng trưởng thành, hắn đã rất mãn nguyện.



“Kim ca nhi, ta cho hoàng thất quyền lợi không lớn, nhưng đây cũng là vì tốt cho hậu nhân của chúng ta.” Tưởng Chấn lại hôn Triệu Kim Ca một ngụm, sau đó liền giải thích.

Hắn biết phương hướng phát triển của tương lai.



Làm một trung ương tập quyền Hoàng đế (mọi quyền hành đều nằm trong tay Hoàng đế), một ngày nào đó cũng sẽ bị lật đổ, hoàng thất nếu chỉ là một cái có ý nghĩa tượng trưng, chắc sẽ có thể vẫn luôn duy trì.



Lúc hắn còn sống kiếm nhiều một chút đất đai, kiếm nhiều một chút tài sản, không cần phải lo lắng sau này hậu nhân của mình sống không tốt ……



Đương nhiên, hắn đem giáo dục hài tử tốt là việc quan trọng nhất, giống như Triệu Minh Châu Triệu Thừa Dự, hắn tin tưởng bọn họ nhất định có thể xông ra một mảnh trời riêng cho mình.



__________________