Độc Sủng Xấu Phu

Chương 16: Béo chút dễ sinh




Tưởng Chấn mang đến hai ống trúc thịt rắn, nhưng cũng không lập tức đưa cho Triệu Kim Ca một ống trúc.



Hắn nếu cho Triệu Kim Ca một ống trúc, hai người mỗi người bưng lấy một ống trúc yên lặng ăn thịt rắn… Kia còn như thế nào phát triển cảm tình được nữa?



Cùng Triệu Kim Ca ở chỗ hôm qua bọn họ đã ngồi mà ngồi xuống, Tưởng Chấn mở ra một ống trúc, cầm ra một đôi đũa, gắp một khối thịt rắn đút cho Triệu Kim Ca.



Hôm nay Tưởng Chấn thắp nến, chung quanh càng tối, nhưng Triệu Kim Ca cố tình có thể rõ ràng cảm nhận được sự tồn tại của người bên cạnh.



“Thịt rắn này là ta nấu, ngươi nếm thử.” thanh âm Tưởng Chấn vang lên, cùng lúc đó, một khối thịt rắn được đưa tới bên miệng Triệu Kim Ca.



Thịt rắn tản ra hương vị phi thường mê người, nhưng chút mê người này Triệu Kim Ca vẫn có thể ngăn cản được, chỉ là nghĩ đến trước đó Hà Thu Sinh xin ngươi rắn kia nhưng Tưởng Chấn không cho, hiện tại lại lấy đến cho y ăn… Y đột nhiên khẩn cấp muốn nếm thử hương vị thịt rắn.



Triệu Kim Ca há miệng ăn khối thịt rắn kia, sau đó liền nhìn thấy Tưởng Chấn cũng ăn một khối.



Thịt rắn có chút dai, Triệu Kim Ca nhai một hồi, lại giơ tay đem xương lấy ra, làm xong lại cảm thấy có chút ngượng ngùng.



Hài tử nhà Triệu Đại Hộ ăn cơm, Triệu Đại Hộ đều không cho bọn họ dùng tay.



Tưởng Chấn ngược lại cũng không chú ý, nhìn thấy Triệu Kim Ca ăn xong, lại gắp một khối đút cho Triệu Kim Ca: “Ăn ngon chứ?”



“Ăn ngon.” Triệu Kim Ca nói, y cũng từng nếm qua rắn, nhưng vẫn chưa ăn qua thịt rắn ngon như vậy.



“Ngày mai ta lại đi bắt đến cho ngươi ăn.” Tưởng Chấn nghe thấy Triệu Kim Ca nói, cố ý đến gần bên tai Triệu Kim Ca nói.



Triệu Kim Ca chỉ cảm thấy có hơi nóng phun ở bên lỗ tai mình, khiến y tay chân đều có chút phát run, y lấy lại bình tĩnh, cuối cùng mới có khí lực đi nhai thịt rắn trong miệng mình, lại hỏi ra vấn đề y hoang mang rất lâu: “Trước đó Hà Thu Sinh xin ngươi ngươi rắn, ngươi vì sao không cho cậu ta?”



“Ngươi như thế nào biết Hà Thu Sinh xin rắn của ta?” Tưởng Chấn hỏi, trong lòng lại có chút buồn cười, hắn đã sớm dưỡng thành thói quen tùy thời tùy chỗ đều tra xét tình huống chung quanh, lúc ấy Triệu Kim Ca trốn ở sau cây, hắn tự nhiên cũng phát hiện, chung quy trên thế giới này, hắn quen thuộc nhất chính là Triệu Kim Ca.



Bất quá hắn cũng không muốn vạch trần, ngược lại hảo hảo biểu hiện một phen, đương nhiên, liền tính Triệu Kim Ca không có ở đó, hắn cũng vẫn sẽ hảo hảo biểu hiện, song nhi như vậy nhỏ gầy thật không phải khẩu vị của hắn.



“Ta… Ta nghe người ta nói.” Triệu Kim Ca cúi đầu, thời điểm nói chuyện đặc biệt không có khí thế.





Người này thật là không biết nói dối… Bất quá Tưởng Chấn thích như vậy: “Hà Thu Sinh kia không dễ nhìn bằng ngươi, càng không phải ai kia của ta, ta đương nhiên sẽ không đem rắn cho cậu ta… Về sau đồ vật của ta đều là của ngươi.”



Tưởng Chấn đang thể hiện trung tâm, Triệu Kim Ca lại cảm thấy hắn đang nói hưu nói vượn.



Người này thế nhưng nói bộ dạng Hà Thu Sinh không dễ nhìn bằng y… mắt hắn không có vấn đề gì đi? Bất quá câu sau ngược lại là lời thật.



Hà Thu Sinh làm thế nào đều sẽ không có khả năng coi trọng Tưởng Chấn, cũng không có khả năng trở thành gì nhỉ… ai kia của Tưởng Chấn, Tưởng Chấn biết chút này, cho nên không đem rắn cho cậu ta, ngược lại là rất bình thường.



Đổi thành y vất vả bắt thứ gì, nhi tử thi đậu tú tài kia của Triệu Đại Hộ há mồm xin y, y cũng không cho. Dù cho nhi tử Triệu Đại Hộ là nam nhân có bản lĩnh nhất thôn Hà Tây.




Nghĩ như vậy, Triệu Kim Ca cũng nghĩ thông không rối rắm nữa, y lại ăn mấy khối thịt rắn, liền nghĩ của mình cũng nên đưa cho Tưởng Chấn gì đó đó: “Ta biết bắt lươn, qua vài ngày nữa ta đi bắt lươn cho ngươi ăn.” Trước kia khi ca y chưa qua đời, nhà y có không cần lo lắng lương thực không đủ ăn, cha y thường sẽ dẫn bọn y đi tìm kiếm lươn cá chạch gì đó trở về ăn đỡ thèm.

Chỉ là làm những chuyện đó rất tốn thời gian, bọn họ cũng không thường làm như vậy, thường chỉ sáng sớm đứng trên đê sông di chuyển đã bắt được hai ba ngươi lươn.



Trước kia bọn họ có thời gian rỗi cũng có này tâm tình này, hiện tại lại không.



“Ngươi còn phải làm việc, đừng đi làm những chuện đó, ta đi bắt là được.” Tưởng Chấn nói.



“Ngươi biết hả?” Triệu Kim Ca hỏi, chuyện bắt lươn cũng phải có kỹ thuật.



“Chậm rãi học là được, ta trước đi đào kênh rồi lại nói.” Tưởng Chấn lại ăn một khối thịt rắn. Bên này phần lớn đều là ruộng nước, chắc vì người ở đây đều trồng lúa nước nên tất cả bờ ruộng đều là từng có mương.



Trong ruộng đều có cá chạch, trong mương cạnh ruộng tự nhiên cũng không thể thiếu những thứ đó, mà người bên này muốn từ trong mương bắt cá bắt cá chạch, bình thường sẽ chọn một đoạn mương, hai bên đều dùng bùn chặn lại, lại dùng gáo tát nước bên trong, sau đó cá tôm cá chạch thậm chí lươn trong đoạn mương này liền có thể tùy tiện bắt. Ngẫu nhiên thậm chí còn có thể nhìn thấy ba ba.



Chỉ là, những thứ hoang dại không bị ô nhiễm ở hiện đại rất đáng giá, đầu năm nay lại không đáng giá chút nào, cũng chỉ đổi khẩu vị mà thôi, có chút cá quá nhỏ, mang về nhà lại chỉ có thể cho vịt ăn.



Tưởng Chấn sớm đã có ý nghĩ này, chỉ là trước đó chưa kịp đi lộng.



“Ngươi thân thể còn chưa khỏe…”



“Thân thể ta rất tốt, ngươi muốn đến thử xem hay không?” Tưởng Chấn không nhịn được lại bắt đầu đùa giỡn Triệu Kim Ca.



Triệu Kim Ca lại không có nghe hiểu: “Thử gì đó?”



Tưởng Chấn nở nụ cười, thời điểm hắn cười hô hấp lại lần nữa dừng ở trên lỗ tai Triệu Kim Ca, lại khiến mặt Triệu Kim Ca đỏ lên, đồng thời càng nghĩ càng cảm thấy lời Tưởng Chấn nói trước đó có vấn đề.



Tưởng Chấn cùng Triệu Kim Ca ăn xong hai ống trúc thịt rắn kia, thời điểm rời đi, Tưởng Chấn xách giỏ tre của Triệu Kim Ca đi.



Triệu gia lương thực không nhiều, hiện tại là mùa xuân, càng là thời điểm thiếu lương. Trước kia y buổi tối đều là đói bụng ngủ, nhưng hôm nay trong bụng có thịt rắn, thời điểm y ngủ ngược lại phá lệ thỏa mãn.



Chỉ là y được ăn no nê, cha mẹ y lại đói bụng, này đến cùng khiến Triệu Kim Ca có chút áy náy.



Bởi vì áy náy, ngày hôm sau Triệu Kim Ca dậy sớm, liền từ trong nồi lấy cháo loãng không có bao nhiêu cháo uống, đem cháo đều lưu lại.



Cùng thời gian, Tưởng Chấn đang bận rộn vớt cháo trong nồi ăn, hận không thể từ trong nồi cháo vớt ra cơm khô luôn.



Lại nói tiếp, cháo ở cổ đại này, cùng cháo ở hiện đại dùng nồi áp suất nồi cơm điện thậm chí nồi om nấu ra hoàn toàn không giống nhau.



Nồi áp suất gì đó, có thể đem hạt gạo hoa màu tất cả đều nấu nhừ, nhưng nồi thiếc bình thường ở nhà nông muốn làm được chút này… Không chỉ phải nấu rất lâu, còn phải nấu trước nhất thời gian mới được.



Ai có công phu tốn nhiều thời gian như vậy đi hầm cháo? Hơn nữa như vậy cũng quá phí củi lửa… Cho nên, người Thôn Hà Tây nấu cháo, thường là trong một nồi nước cơm có rất nhiều hạt cơm nấu nở.



Trước kia Tưởng lão đại sẽ uống không bao nhiêu cháo loãng, hiện tại Tưởng Chấn chuyên môn vớt cháo đặc mà ăn.

Buổi sáng sau khi ăn xong, Tưởng Chấn liền đi đào kênh bắt cá, Tưởng lão thái lại tức giận đến hận không thể giết chết đại nhi tử này.



Chỉ là bà đến cùng cũng chỉ là một thôn phụ, chỉ dám mắng chửi người đánh người, giết người lại không có can đảm, huống chi một thôn phụ như bà, lại có bản sự gì có thể giết chết Tưởng Chấn?



Trước mắt thời tiết còn lạnh, hài tử trong thôn tuy rằng sẽ dùng chút túi lưới giỏ tre gì đó nghĩ biện pháp bắt cá, nhưng người làm như vậy đến cùng vẫn là số ít, cho nên mương trong thôn vẫn chưa bị tai họa nhiều, Tưởng Chấn sáng sớm thu hoạch cũng không tệ lắm.



Chỉ là trong mương cũng không có cá lớn, cơ bản đều là cá nhỏ cá chạch cỡ ngón tay, Tưởng Chấn bận rộn nửa ngày, cá lớn bắt được cũng bất quá là hai ngươi cá trích.




Cá trích nhỏ xương nhiều, nhưng chưng ăn hương vị cũng rất ngon, phi thường mềm, cá nhỏ khác… cá nhỏ như vậy, dùng dầu chiên toàn bộ ăn là ngon nhất, đáng tiếc đầu năm nay nhà nhà đều thiếu dầu, chưng ăn nhỏ vài giọt dầu đều luyến tiếc, ai bỏ được dùng dầu đi chiên cá nhỏ không đáng giá tiền?



Tưởng Chấn đem cá quá nhỏ ăn không ngon ném về mương nước, đem chỗ mình dùng bùn chặn lại một lần nữa đào ra, lại đem cá nhỏ tôm nhỏ đổ vào vỏ trúc đặt ở bên kênh đào, lúc này mới đi về nhà.



Chờ Tưởng lão thái làm cơm xong, Tưởng Chấn liền từ trong nồi bới hai chén cơm, lại đem hai trứng gà nhét vào trong ngực, nhưng đều không ăn, mà là mang theo thịt rắn hôm qua chưa ăn hết, cùng đi tìm Triệu Kim Ca.



Mang theo mấy ống trúc khi Tưởng Chấn đi đến bên kênh đào, Triệu Kim Ca đã chờ ở nơi đó.



Triệu Kim Ca cũng không phải làm ngồi chờ Tưởng Chấn, khi Tưởng Chấn đến y đang tại đốn củi, thân thể cường tráng theo động tác y triển lộ ở trước mặt Tưởng Chấn.



Kỳ thật trên người Triệu Kim Ca cũng không có bao nhiêu cơ thịt, ở dưới tình huống không có cách nào hấp thu vào đầy đủ anbumin, lại không được huấn luyện chuyên môn về tăng cơ, y khó có thể có được cơ thịt kiện mỹ.



Nhưng trên người y không có một chút thịt thừa, lại cất giấu lực lượng cường đại rõ ràng.



“Ngươi đến rồi.” Nhìn thấy Tưởng Chấn, Triệu Kim Ca lập tức đứng dậy, ánh mắt chặt chẽ dính ở trên người Tưởng Chấn.



Tưởng Chấn nhìn thấy ánh mắt kia của Triệu Kim Ca, liền ẩn ẩn có chút kích động, dứt khoát càng thêm làm càn nhìn qua, khiến Triệu Kim Ca vội vàng dời đi tầm mắt.



Tưởng Chấn đã rất nhiều lần tại dã ngoại tùy tiện ăn chút cơm nguội món ăn để nguội, trước kia khi làm nhiệm vụ không ít lần cùng chiến hữu của mình cắn lương khô, nhưng hắn chưa từng giống hôm nay cảm thấy hạnh phúc như vậy.



Tuy rằng đồ ăn hương vị một chút cũng không ngon, nhưng hắn vẫn cảm thấy đó là mỹ vị tuyệt đỉnh.



Triệu Kim Ca nguyên bản cũng không nghĩ ăn cơm trưa của Tưởng Chấn, tuy nói đồ Tưởng Chấn mang đến không ít, nhưng chính y bình thường uống cháo có thể uống bốn bát lớn… Tưởng Chấn tuyệt đối là ăn xong hai chén cơm.



Nhưng Tưởng Chấn sẽ có biện pháp để y ăn cơm.



Khi Triệu Kim Ca ăn cơm không muốn ăn trứng gà hắn phân cho, Tưởng Chấn đột nhiên nói: “Ngươi phải ăn nhiều một chút đem của mình dưỡng béo chút… Song nhi mông lớn dễ sinh.” Hắn nói, còn đánh giá mông Triệu Kim Ca một chút.



Lần này, mặt đen của Triệu Kim Ca đều đỏ lên.