Độc Sủng Thiên Kim Nô

Chương 8




Ngọc Ly ở trong phủ ThịnhHạo một hồi lâu, mới lưu luyến không rời chuẩn bị trở về Đoan Quận Vương phủ,miễn cho bị A Mã nàng phát hiện nàng đi ra ngoài lâu như vậy, sẽ hoài nghi nàngrốt cuộc đi nơi nào, như vậy sẽ phiền toái.

Thịnh Hạo đưa nàng tới cửa, cùng nàng khó khăn chia lìa, nếu không phải là tựmình đưa nàng trở về sẽ trở thành rêu rao quá mức, hắn thật muốn cùng nàng đangquay về Đoan Quận Vương phủ, “Ngọc Ly, trên đường cẩn thận một chút.”

“Đừng lo lắng, ta tới cũng không có chuyện gì, trở về đương nhiên không thànhvấn đề.” Ngọc Ly khẽ cười, chỉ cảm thấy lo lắng của hắn quá nhiều.

“Tóm lại, nàng để ý một chút là được.”

“Đã biết.”

Ngọc Ly ngồi trên xe ngựa rời khỏi phủ bối lặc, sau khi hứa tâm ý với ThịnhHạo, nàng đã cảm thấy nỗi lòng vốn trầm trọng của mình, nhất thời thoải mái anổn không ít, không hề phiền não.

Tựa như Ngọc Hô nói, chuyện yêu, vốn chính là ích kỷ, nàng chỉ có thể cầm chặtngười nàng muốn, cố gắng đối mặt tất cả cửa ải khó khăn, thẳng đến hai ngườirốt cục có thể quang minh chánh đại ở cùng nhau mới thôi.

Nàng sẽ không buông tay, cho dù hoàng thượng cùng Bác Tuyên cản trở ở phía trước,nàng cùng Thịnh Hạo vẫn là cầm thật chặc tay của nhau, tuyệt không dễ dàngbuông ra!

Nhưng mà vốn xe ngựa đi lại thong thả, giờ phút này lại truyền đến một trậnmãnh liệt lay động, tiếp theo đột nhiên ngừng lại, dọa Ngọc Ly nhảy dựng, ngaysau đó, nàng liền nghe được thị vệ đi theo tựa hồ rùm beng cùng người nào.

“Các ngươi là ai? Tại sao muốn cố ý ngăn cản đường của chúng ta?”

“Các ngươi muốn làm gì? Chớ tới gần... A ──”

Xe ngựa lại lay động kịch liệt một trận, người đánh xe giống như bị người nào cứngrắn kéo xuống, Ngọc Ly kinh hồn táng đảm ngồi ở bên trong xe ngựa, hai tay khẩntrương nắm chặt váy, hoàn toàn không dám nhìn bên ngoài rốt cuộc xảy ra chuyệngì.

Có người cướp xe ngựa? Vì sao? Là nhằm vào nàng? Nàng vừa rồi không có đắc tộibất luận kẻ nào...

Nguyên bản xe ngựa đình chỉ lại nữa động lại lần, ngay sau đó một nam tử xa lạđột nhiên xâm nhập bên trong xe, lấy đao ngắn ra đặt tại trên cổ Ngọc Ly, nàngsợ tới mức hoàn toàn không dám động.

“Yên lặng chút, đừng nghĩ giãy dụa, bằng không đừng trách ta nhất thời nhỡ taycạo sờn khuôn mặt nhỏ nhắn của ngươi.”

“Các ngươi... Rốt cuộc là ai?” Ngọc Ly vạn phần khẩn trương trừng mắt nhìn hắn,chỉ sợ hắn thật sự gây bất lợi đối với nàng, “Ta căn bản là không biết cácngươi.”

“Ngươi đương nhiên không biết chúng ta, chỉ cần chúng ta quen ngươi là tốtrồi.” Nam nhân lạnh lùng cười, “Yên tâm, ngươi tạm thời vẫn không có bất kỳchuyện gì, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn không phản kháng, chúng ta cũng sẽ khôngthương tổn ngươi.”

Bọn họ ở bên ngoài Đoan Quận Vương phủ mai phục thật nhiều ngày, mới đợi đượccơ hội tuyệt hảo này, phát hiện Ngọc Ly cách cách chỉ mang số ít tùy tùng cùngthị vệ xuất môn, thích hợp nhất bọn họ hành động.

Chỉ cần bắt được Ngọc Ly cách cách, kế hoạch của bọn họ liền thành công một nửa,hành động kế tiếp khẳng định cũng sẽ thuận lợi tiến hành!

***

Đoan Quận Vương vừa nhận được tin tức Ngọc Ly bị bắt đi, liền vội vội vàng chạyvề Đoan Quận Vương phủ, không rõ làm sao có thể xảy ra loại chuyện này.

“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Vì sao đang êm đẹp, Ngọc Ly lại bị bắt đi?”

Trong đại sảnh, đối mặt Đoan Quận Vương đang cơn thịnh nộ, tùy tùng trốn vềđược chỉ có thể quỳ trên mặt đất, khẩn trương trả lời, “Các nô tài cũng khôngbiết, lại đột nhiên xuất hiện một đám người ngăn lại xe ngựa, ùa lên, không nóihai lời kéo chúng ta xuống, thị vệ đi theo đều bị đánh bất tỉnh, đám người kialiền đánh xe ngựa rời đi rất nhanh.”

“Ngọc Ly tại sao phải ra ngoài? Nàng đi nơi nào?”

“Cách cách đến phủ bối lặc Thịnh Hạo.” Tùy tùng không dám có điều giấu diếm.

“Nàng đi tìm Thịnh Hạo bối lặc?” Đoan Quận Vương gắt gao nhăn lại lông mày, lậptức phân phó người bên cạnh, “Nhanh đi mời Thịnh Hạo bối lặc đến phủ mộtchuyến!”

“Tuân mệnh!”

Đoan Quận Vương phủ của bọn họ ngày thường không kết oán cùng người nào, chonên Đoan Quận Vương không thể không đoán như vậy, Ngọc Ly nói không chừng làcuốn vào ân oán có liên quan với Thịnh Hạo, cho nên mới bị bắt đi.

Không bao lâu, Thịnh Hạo liền khẩn trương đến Đoan Quận Vương Phủ, đối chuyệnNgọc Ly bị bắt đi cảm thấy không dám tin, “Đoan Quận Vương, tại hạ thật sựkhông nghĩ ra được, mình rốt cuộc kết oán cùng ai, làm cho đối phương thế nàocũng phải bắt Ngọc Ly đi.”

Hắn cực kỳ ảo não, sớm biết như thế, vừa rồi hắn nên kiên trì tự mình đưa nàngtrở về, cho dù gặp bất trắc, có hắn ở đó đối phương cũng không dễ dàng thànhcông.

“Vậy tại sao Ngọc Ly trên đường từ chỗ ngươi trở về liền bị cướp? Nếu nàngkhông đi tìm ngươi, có lẽ chuyện này cũng không xảy ra!” Đoan Quận Vương phẫnnộ chất vấn.

“Ta cũng không biết vì sao nàng lại...”

“Vương gia!” Lúc này một gã người hầu vội vàng xâm nhập đại sảnh, “ Bác Tuyênbối lặc cầu kiến, nói là có chuyện cực kỳ khẩn cấp.”

Đoan Quận Vương đang lo lắng đến hành tung của nữ nhi, không nghĩ tới Bác Tuyênlại xía vào lúc này, làm cho ông cảm thấy tâm phiền ý loạn, nhưng vẫn không mấtlễ phân phó, “Để cho hắn tiến vào.”

“Vâng!”

Không bao lâu, Bác Tuyên liền vào đến đại sảnh, hắn không nghĩ tới Thịnh Hạo đãở đây, nhưng tình huống khẩn cấp, hắn cũng không để tâm nghĩ nhiều, nhanh chóngkhom người nói xin lỗi với Đoan Quận Vương, “Đoan Quận Vương, là ta đã gâyphiền phức cho Ngọc Ly, xin Đoan Quận Vương thứ lỗi.”

Đoan Quận Vương kinh ngạc nhìn hắn, “Chẳng lẽ Ngọc Ly bị bắt đi có liên quanvới ngươi?!”

“Đúng vậy, là ta liên lụy tới nàng.”

Vừa rồi hắn thu được một phong thơ, là người Thiên Địa hội có liên quan với chaxứ gửi tới, sở dĩ chuyện này cùng Thiên Địa hội có quan hệ, là vì lần trướcNgọc Ly giúp hắn từ trong thư tiếng nước ngoài, tìm ra ám hiệu cha xứ và ThiênĐịa hội mưu đồ bí mật tập kích quan lớn, làm cho hắn thuận lợi ngăn cản hànhđộng của Thiên Địa hội.

Ở trong hành động đó, người Thiên Địa hội bỏ chạy, nhưng cha xứ lại lạc vàotrong tay hắn, trước mắt đang bị gi­am giữ ở trong đại lao, mà vấn đề giữa NgọcLy cùng hắn và Thịnh Hạo, gần đây ồn ào huyên náo, không chỉ người trong cungđang đàm luận, dân chúng bình dân cũng làm cho trở thành tin đồn thú vị, nhómngười Thiên Điạ hội chạy trốn lần trước liền thừa cơ quyết định, tính bắt điNgọc Ly làm con tin uy hiếp hắn.

Trong thư nói hiện tại Ngọc Ly đang ở trong tay bọn họ, nếu hắn hi vọng nàng cóthể bình yên vô sự, sáng sớm ngày mai một mình mang theo cha xứ bị nhốt đến địađiểm bọn họ chỉ định để trao đổi người, nếu bị bọn họ phát hiện hắn còn mangtheo thị vệ khác, bọn họ sẽ không cam đoan Ngọc Ly có thể không bị thương màcòn sống trở về.

Đoan Quận Vương nghe xong giải thích của Bác Tuyên, trên khuôn mặt già nuakhông thể che hết lo lắng, không nghĩ tới nữ nhi lại là bị Thiên Địa hội cướpđi, “Hiện tại ngươi tính làm như thế nào?”

“Ta sẽ dẫn cha xứ đến chỗ hẹn, vô luận như thế nào nhất định sẽ nghĩ biện phápcứu Ngọc Ly an toàn trở ra.” Đây là trách nhiệm của hắn, cho dù có phải buôngtha cho cha xứ, hắn cũng không được lựa chọn, quan trọng nhất là có thể bình ancứu Ngọc Ly ra.

“Cho ta cùng đi.” Thần sắc Thịnh Hạo ngưng trọng nói, “Kẻ địch ở trong tối,chúng ta ở ngoài sáng, không biết bọn họ đùa giỡn hoa chiêu gì, thật nhiềungười âm thầm hỗ trợ, phần thắng thuận lợi cứu ra Ngọc Ly mới lớn.”

Đoan Quận Vương gật gật đầu, “Bọn họ muốn một mình ngươi mang cha xứ đến chỗhẹn, khẳng định không đơn giản bỏ qua ngươi cùng Ngọc Ly như vậy, chúng takhông thể không phòng, miễn cho đến lúc đó tiền mất tật mang.”

Bác Tuyên cũng biết đối phương chắc chắn sẽ không khinh địch buông tha hắn nhưvậy, dù sao hắn trải qua thời gi­an dài truy kích và tiêu diệt Thiên Địa hội,sớm là cái đinh trong mắt mà bọn họ không thể không bỏ.

Tình huống bây giờ khẩn cấp, hắn chỉ có thể tạm thời buông hiềm khích cùngThịnh Hạo, trước cứu Ngọc Ly trở về đến nói sau, miễn cho hối hận không kịp!

***

Sau khi Ngọc Ly bị Thiên Địa hội cướp đi, đã bị vứt vào trong một gian trạchviện bên ngoài kinh thành, nàng bị gi­am trong một gi­an phòng tại hậu viện,hai tay bị trói cột vào phía sau, hai chân cũng bị trói chặt, căn bản không thểđộng đậy.

Nàng thực sợ hãi tình cảnh của chính mình, nhưng nàng càng vội vã muốn chạy đi,bởi vì nàng mơ hồ nghe được người Thiên Địa hội canh giữ ở trước phòng nói muốncho Bác Tuyên chết ở chỗ này, không có cơ hội còn sống đi trở về!

Nàng là con mồi, chỉ cần Bác Tuyên thật sự vì cứu nàng mà đến, rất có thể xảyra chuyện ngoài ý muốn, bị mưu kế của bọn họ hại chết.

Nhưng nàng không chỉ không thể động đậy, còn có người Nghiêm gia trông coi,nàng ngay cả nửa điểm công phu phòng thân đều không có, căn bản là không có khảnăng có thể chạy thoát được.

Mắt thấy sắc trời bên ngoài càng ngày càng mờ, nàng chỉ có thể bó tay hết cáchchờ đợi, không nghĩ tới chính mình lại bị liên lụy vào, A Mã, muội muội củanàng nhất định cực kỳ lo lắng, khẳng định sẽ lo lắng.

Nàng còn có mạng sống trở về sao? Nàng nhớ Thịnh Hạo, hai người bọn họ thật vấtvả mới hứa chung thân với nhau, nàng không cam lòng cứ như vậy chết tại nơiđây, vô duyên lại tiếp tục cùng một chỗ với Thịnh Hạo.

Không được, nàng tuyệt không thể chết, nàng nhất định phải nghĩ biện pháp cònsống trở về, nàng không nên nhanh như vậy liền bỏ cuộc...

Nhưng ngoài cửa có người trông cả một đêm, Ngọc Ly căn bản không có nửa điểm cơhội chạy thoát, mắt thấy sắc trời ngoài cửa sổ lại sáng lên lần nữa, đã là mộtđêm đi qua.

Sau hừng đông, người của Thiên Địa hội bên ngoài tựa hồ bắt đầu có hành động,như là đề phòng những thứ gì, tràn ngập một cỗ không khí khẩn trương, làm hạiNgọc Ly cũng khẩn trương lên theo.

Không phải là Bác Tuyên đến đây chứ? Nàng thực hận chính mình không có biệnpháp cho Bác Tuyên ám hiệu gì, bảo hắn phải đề phòng cẩn thận, nàng thật sựkhông hy vọng hắn bởi vì nàng, mà trúng mưu kế của Thiên Địa hội.

Đột nhiên trong lúc đó, ngoài cửa phòng có xôn xao nhỏ kỳ quái, người Thiên Địahội vốn canh giữ ở trước cửa phòng lại ngã xuống, một thân ảnh nhanh chóng đẩycửa ra xông vào, hại Ngọc Ly hoảng sợ.

“Là ai?” Người nọ che mặt mà vào, nàng căn bản thấy không rõ khuôn mặt của hắn,tim đạp thật nhanh, chỉ sợ là người gây bất lợi đối với nàng.

“Ngọc Ly!”

“Hạo?” Nàng nhận ra thanh âm của Thịnh Hạo, dung nhan nguyên bản khẩn trươngtrước mặt rốt cục dạng lên một chút vui sướng, “Thật là chàng sao?”

Hắn tới cứu nàng? Nàng căn bản không dám hy vọng xa vời, chỉ sợ kỳ vọng quálớn, ngay sau đó thất vọng đến sẽ lớn hơn nữa.

Thịnh Hạo ngồi xổm người xuống, động tác nhanh nhẹn cởi bỏ dây thừng trên chân,trên tay Ngọc Ly, từ đầu đến chân kiểm tra một phen, xác nhận nàng không có bịthương, mới kích động gắt gao ôm nàng vào trong lòng, lo lắng nguyên bản rốtcục có thể buông thật mạnh, “Cám ơn trời đất, cũng may nàng không có việc gì.”

Đêm lo lắng chờ đợi này cực kỳ gi­an nan, hắn lo lắng nếu mình chậm mộtbước, nàng sẽ bị thương tổn khó có thể vãn hồi, may mắn nàng còn bình yên vôsự.

Ngọc Ly vui vẻ ôm chặt hắn, khẩn trương bất an rất nhanh được ấm áp của hắn baophủ, “Sao chàng lại đến? Mục tiêu của bọn họ không phải Bác Tuyên ca sao?”

“Bác Tuyên đang ở trước trạch viện bỏ hoang đàm phán với người của Thiên Địahội, dẫn dắt rời đi lực chú ý của bọn họ, ta liền nhân cơ hội vụng trộm lẻn vàotrong viện, lợi dụng lúc này, cứu nàng ra trước.”

Đây là biện pháp hắn và Bác Tuyên thảo luận, Bác Tuyên mang theo cha xứ ở phíatrước khống chế hành động của người Thiên Địa hội, mà hắn thì thần không biếtquỷ không hay lẻn vào hậu viện, cứu Ngọc Ly đi trước, chỉ cần nàng an toàn rờiđi, sau khi uy hiếp biến mất, bọn họ sẽ không sợ người Thiên Địa hội lại ra mưukế gì.

Lúc hắn ẩn vào phát hiện có không ít người của Thiên Địa hội núp vào trongtrạch viện, như là không thể không đưa Bác Tuyên vào chỗ chết, mặt khác hắn đãở mấy chỗ phát hiện thuốc nổ được cất kỹ, nơi này cực kỳ nguy hiểm, không nên ởlâu, cho nên hắn phải nhanh chóng mang Ngọc Ly đi ra ngoài mới được.

Thịnh Hạo lập tức kéo Ngọc Ly, cầm chặt tay nàng, ôn nhu trấn an nàng, “NgọcLy, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ mang nàng ra khỏi cỗ này.”

“Vâng.” Ngọc Ly gật gật đầu, hoàn toàn tin tưởng hắn, không chút do dự gi­aophó bản thân mình cho hắn.

Thịnh Hạo mang theo nàng rời phòng, vốn định men theo con đường vừa rồi ẩn vàolặng lẽ rời đi, không nghĩ tới vừa mới đi lên hành lang, đã bị người Thiên Địahội phát hiện hành tung của bọn họ, lớn tiếng kinh hô.

“Có người xâm nhập cướp con tin đi rồi!”

“Mau, ngăn bọn họ lại, tuyệt đối không thể để cho bọn họ rời đi!”

Vài người Thiên Địa hội đồng thời nhằm phía Thịnh Hạo, lộ ra đao dài, khôngchút lựa chọn bổ về phía hắn, Thịnh Hạo cũng lập tức rút đao đánh trả, gắt gaoche chắn Ngọc Ly ở sau người, không cho bất luận kẻ nào có cơ hội thương tổnđược một phân một hào của nàng.

“Các ngươi, dù ai cũng đừng nghĩ ngăn được ta lại!” Thịnh Hạo khí thế kinhngười rống giận, một mặt là muốn làm suy yếu khí thế người của Thiên Địa hội,về phương diện khác cũng cố ý để Bác Tuyên ở trước trạch viện bỏ hoang, biếtbọn họ xảy ra chuyện, muốn hắn xem chuyện làm việc.

Thịnh Hạo tàn nhẫn vung đao dài, không để bất luận kẻ nào tới gần hắn, nhấtthời trong lúc đó, chân của hắn vừa đá gục vài người Thiên Địa hội, máu nồngđầy đất, cho dù càng ngày càng có nhiều người Thiên Địa hội xuất hiện tập kíchhắn, hắn không hề suy yếu, nhất nhất đánh trả, mỗi một đao đều dùng hết mườiphần hơi sức, làm cho bọn họ không thể chống đỡ được.

Hắn có ý chiến đấu mãnh liệt, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, hắn phải bảovệ Ngọc Ly an toàn rời đi, cho nên chỉ cần người gây trở ngại cho hắn, hắn đềukhông lưu tình chút nào bỏ đi, ai cũng đừng nghĩ ngăn cản hắn!

“Thịnh Hạo, Ngọc Ly!”

Lúc này Bác Tuyên cũng mang theo số ít hộ vệ tinh anh xông vào, hắn vừa ngheđến Thịnh Hạo rống giận, liền biết tình huống khác thường, lập tức thay đổi kếhoạch, làm cho bọn hộ vệ mai phục tại chỗ tối cùng hắn cùng nhau sát nhập đánhvào, chính thức tuyên chiến với người Thiên Địa hội.

Bác Tuyên thật vất vả mới đến gần bên người Thịnh Hạo, lo lắng hỏi han của bọnhọ, “Các ngươi vẫn khỏe chứ?”

Thịnh Hạo vội vàng đẩy Ngọc Ly vào trong lòng Bác Tuyên, “Ngươi trước mang NgọcLy đi ra ngoài, ta ra sau, bọn họ thả thuốc nổ ở trong toà trạch viện này, rấtcó thể tùy lúc sẽ cho nổ!”

Bác Tuyên đi vào trong trạch viện, thật ra là rất đúng với ý của bọn ngườiThiên Địa Hội, để cho bọn chúng có cơ hội giết chết hắn, cho nên Thịnh Hạo mớinhanh chóng thúc giục Bác Tuyên rời đi, chỉ sợ không đi nữa, tình huống kế tiếpsẽ càng nguy hiểm.

Bác Tuyên rõ ràng biết tính nghiêm trọng của sự việc, lập tức không chút lựachọn lập tức mang theo Ngọc Ly rút lui, lưu lại Thịnh Hạo.

“Hạo!” Ngọc Ly bị mang đi kinh ngạc liều mình quay đầu nhìn Thịnh Hạo, lo lắnghắn gặp nguy hiểm gì, “Hạo ──”

“Ngọc Ly, mau đi cùng Bác Tuyên!” Thịnh Hạo bỏ qua tạp âm lớn tiếng thúc giục.

“Ngọc Ly, mau!” Bác Tuyên không cho nàng có cơ hội chần chờ, nắm chặt tay nàng,dưới sự bảo vệ của những hộ vệ khác, nhanh chóng rút lui khỏi.

Trong đó một gã Thiên Địa hội thấy Bác Tuyên lập tức sẽ lao ra trạch viện bỏhoang, nhanh châm ngòi nổ hỏa dược, cho dù phải đồng quy vu tận (chết chung)cũng không tiếc, tóm lại bọn họ tuyệt không thể để cho Bác Tuyên thuận lợi bỏchạy!

“Ầm ầm ──” thuốc nổ được châm ngòi cho nổ tung, một tiếng tiếp theo một tiếng,ngay sau đó khí không trong trạch viện bắt đầu khơi lên một ngọn lửa lại mộtngọn lửa, trở nên rất nguy hiểm, người Thiên Địa hội còn đang trong trạch việncùng Thịnh Hạo và một bộ phận hộ vệ đánh nhau dữ dội, không để ý uy lực nổ mạnhcủa thuốc nổ, cũng không trông nom thế lửa sắp lan tràn ra, tất cả mọi ngườigiống như không muốn sống.

Ngọc Ly bị Bác Tuyên lôi ra khỏi trạch viện bỏ hoang, thuận lợi thoát đi hiểmcảnh, nhưng nàng vẫn kinh hồn táng đảm nhìn trạch viện bỏ hoang rất nhanh lâmvào trong biển lửa, mà Thịnh Hạo lại còn ở bên trong chưa có đi ra, tùy thờicũng có thể bị chết trong biển lửa.

Tại sao phải như vậy? Nàng thoát ly hiểm cảnh rồi, lại đổi hắn không thể thoátthân, nàng không cần như vậy, nàng muốn cùng một chỗ với Thịnh Hạo!

“Hạo ──”

Ngọc Ly đột nhiên ra sức bỏ tay Bác Tuyên ra, liều lĩnh xâm nhập trong trạchviện thế lửa đang nổi lên, Bác Tuyên kinh ngạc sợ hãi kêu ra tiếng, không nghĩtới nàng cư nhiên sẽ làm ra loại việc nguy hiểm này, “Ngọc Ly, mau trở lại ──”

Nàng không nghe được Bác Tuyên kêu to, nàng một lòng chỉ nghĩ xông vào trongđám cháy, trở lại bên người Thịnh Hạo, bất kể là sống là chết, nàng không muốntách ra với hắn, nàng thề sống chết cùng nhau!

Đừng bỏ nàng một thân một mình rời đi, nàng cũng sắp đến đây, cũng sắp...

***

Ngọc Ly liều lĩnh nhảy vào trong đám cháy, trong không khí lộ khói nóng rực khónhịn, bất quá vẫn không ngăn cản được bước chân của nàng, nàng làm sao cũngphải tìm được Thịnh Hạo.

“Hạo ──”

Nàng không cần hắn vì cứu nàng mà hy sinh chính mình, nàng sẽ thống khổ hối hậncả đời, nếu quả thật trốn không thoát, nàng tình nguyện chôn thân biển lửa vớihắn, hắn đến đâu, nàng theo đến đó, hai người không bao giờ phải tách ra nữa.

Nàng men theo đường vừa rồi thoát đi trở về, rốt cục ở trong đại sảnh rộng lớnnghe được tiếng vang chém giết, nàng vội vàng nhảy vào đại sảnh, chỉ thấy ThịnhHạo còn đang đánh nhau với người Thiên Địa hội còn lại, căn bản mặc kệ thế lửathiêu đốt trong đại sảnh.

Thịnh Hạo đang đấu với hai gã Thiên Địa hội trước mặt, phía sau đã có một gãThiên Địa hội khác đột nhiên xuất hiện, muốn đánh lén hắn, nàng không biết làmsao nổi bật dũng khí, nhặt đao nhuốm máu rơi trên mặt đất lên, một tiếng trốngtrong đầu làm tinh thần hăng hái thêm nhằm phía trước, đâm về phía tên đánhlén.

“AAA ──”

Người đánh lén không dự đoán được Ngọc Ly cư nhiên lại đột nhiên xuất hiện, bịnàng một đao đâm trúng bụng, nhất thời ngã xuống đất không dậy nổi, nàng vừakhẩn trương lại sợ hãi, không nghĩ tới mình thật sự giết người, hơn nữa xuốngtay không chút do dự.

Thịnh Hạo đang bận đánh hai gã Thiên Địa hội trước mắt, mới giật mình Ngọc Lycư nhiên đã trở lại, hắn không có vui sướng gì, tất cả đều là kinh ngạc.

“Ngọc Ly, nàng trở lại làm gì, mau đi ra!” Nàng phục hồi tinh thần lại, kiênđịnh trả lời hắn, “Trừ phi chàng theo ta cùng ra, bằng không ta chết cũng khôngđi!”

“Nàng ──” hắn kinh ngạc nhìn nàng, lập tức ngắm đến cây cột trên đỉnh đầu nàngsắp sụp đổ xuống, nhanh chóng ra sức đánh về phía nàng, “Cẩn thận!”

“A ──”

Ngọc Ly bị Thịnh Hạo đẩy ngã trên mặt đất, gắt gao che dưới thân thể, nàng cònkhông hiểu được chuyện gì xảy ra, chỉ thấy cây cột không bao lâu liền ngãxuống, thật mạnh đặt ở trên lưng Thịnh Hạo, làm cho hắn kêu rên một tiếng.

Cây cột còn mang theo mấy phần lửa, phỏng lưng của hắn, hắn thử dùng lực muốnđẩy cây cột trên lưng ra, lại lực bất tòng tâm, chỉ có thể miễn cưỡng duy trìhiện trạng.

“Hạo!” Nàng xem đến cây cột đặt ở trên lưng hắn, kinh hãi hốc mắt hiện nướcmắt, “Chàng có sao không?”

“Đừng lo lắng, không có chuyện gì.” Hắn liều mạng chống đỡ, tuyệt không chophép mình buông tha cho, “Chỉ cần có ta ở đây, nàng sẽ không có việc gì.”

“Hạo...” Nàng sợ hắn sẽ có việc gì trước, cây cột nặng như vậy, hắn lại liềuchết chống, nàng chỉ nhìn đã cảm thấy đau lòng vạn phần.

Thịnh Hạo cố nén đau đớn trên lưng, nghĩ nên dùng phương pháp gì khiến nàng rờiđi, hắn biết mình không chống được bao lâu, còn tiếp như vậy, chỉ sợ nàng sẽchết ở trong này với hắn.

“Ngọc Ly!” May mắn lúc này Bác Tuyên mang theo hộ vệ mạo hiểm nhảy vào giữa đámcháy, rất nhanh sẽ đến đại sảnh, hắn nhìn đến hai người bị đặt ở dưới cây cột,lập tức hạ lệnh, Mau, mau dời cây cột!”

“Dạ!”

Bọn hộ vệ hợp lực đẩy cây cột nặng nề qua một bên, Thịnh Hạo cũng rốt cục cóthể buông lỏng một hơi, Bác Tuyên nhìn đến vết thương vô cùng thê thảm trênlưng Thịnh Hạo, hơi hơi nhăn lại lông mày, cực kỳ lo lắng, không biết hắn còncó thể chống bao lâu.

Bọn hộ vệ nâng Thịnh Hạo và Ngọc Ly từ trên mặt đất dậy, Ngọc Ly vội vã muốnnhìn lưng Thịnh Hạo thế nào, lại bị hắn một phát bắt được cánh tay của nàng,không cho nàng vây quanh phía sau hắn, “Chúng ta mau đi ra đi.”

“Nhưng lưng của chàng...”

“Ta không có gì trở ngại, đi ra ngoài trước mới quan trọng.”

“Đúng vậy, Ngọc Ly, chúng ta đi ra, an toàn trước mới quan trọng.” Bác Tuyêncũng không hi vọng Ngọc Ly nhìn đến vết thuong của Thịnh Hạo, sợ nàng bị sợ,liền vội vàng giúp Thịnh Hạo che dấu.

Ngọc Ly đành phải nghe lời bọn họ nói…, trước đi theo bọn họ rời đi đám cháy,chuyện khác, chờ sau khi bình an lại nói đi.

Đoàn người nhanh chóng thoát khỏi trạch viện bỏ hoang sắp bị lửa lớn cắn nuốt,đợi cho thuận lợi thoát ly hiểm cảnh, mọi người đứng ở ngoài trạch viện bỏhoang, nhìn trạch viện bỏ hoang hừng hực thiêu đốt, lòng Ngọc Ly còn sợ hãi,còn kém một chút như thế, nàng v à Thịnh Hạo có lẽ thật sự sẽ mạngchôn biển lửa, rốt cuộc không thể còn sống đi ra.

May mắn không có việc gì rồi, nàng rốt cục có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi...

Sau khi Thịnh Hạo xác định tất cả mọi người thoát ly hiểm cảnh, cả người độtnhiên thả lỏng, ý thức nguyên bản cường chống lập tức trở nên tán hết, sắc mặthắn trắng bệch, đột nhiên nôn ra một ngụm máu tươi, hơi sức dùng hết quỳ rạpxuống đất, ngất đi.

“Hạo!” Ngọc Ly kinh hãi ngồi xổm người xuống ôm lấy hắn, mới phát hiện trênlưng hắn có vết bỏng, quả thực vô cùng thê thảm, hơn nữa hắn nôn ra máu, nộithương khẳng định có chút nghiêm trọng.

Trời ạ! Bọn họ thật vất vả mới trốn thoát từ đám cháy, không nghĩ tới hắn vẫnnhư cũ khó thoát khỏi kiếp nạn, không biết còn chống đỡ được không, khiến chobọn họ phải nhanh chóng đưa hắn về cho đại phu trị liệu.

“Hạo, chàng đừng dọa ta nha...” Ngọc Ly vừa khóc vừa lau đi máu đen ở khóemiệng hắn, sợ hãi run run nói với Bác Tuyên: “Bác Tuyên ca, mau dẫn Hạo trở vềtìm đại phu đi!”

Bác Tuyên lập tức phân phó hộ vệ, cũng rất lo lắng Thịnh Hạo sẽ chống đỡ khôngđược, “Nhanh chóng hỗ trợ nâng Thịnh Hạo bối lặc dậy, chúng ta mau chóng đưahắn trở về!”

“Dạ!”

Thịnh Hạo ý thức mơ hồ không ngừng nghe được thanh âm Ngọc Ly khóc kêu, hắnluyến tiếc nàng khổ sở, liền dùng một tia hơi sức cuối cùng còn lại, ra sức hơihơi mở hai tròng mắt, suy yếu an ủi, “Ngọc Ly... Đừng lo lắng, ta không có việcgì...”

“Là chàng tự mình đáp ứng ta, cho nên chàng nhất định không thể có việc gì,nhất định phải chống đỡ tiếp, được không?” Nàng cầm thật chặc tay hắn, chỉ sợhắn chỉ là đang an ủi nàng, lừa nàng, nàng làm sao cũng phải đòi một lời hứahẹn, muốn hắn cố gắng chống đỡ tiếp.

“Ta đáp ứng nàng...” Hắn cũng không biết mình rốt cuộc có thể làm được haykhông, nhưng vì để cho nàng an tâm, hắn vẫn phải nói như vậy, có thể trấn annàng bao lâu tính bao lâu.

Hắn thế nào cũng không sao, chỉ cần nàng không có việc gì là tốt rồi...