Độc Sủng Thiên Kim Nô

Chương 6




Đổng Trinh Hoa không biếtmình ngủ mê bao lâu, khi nàng mở hai mắt ra lần nữa thì sắc trời đã tối, trongphòng thắp lên ngọn đèn, ánh đèn mờ nhạt hơi hơi lay động.

Nàng ngồi dậy, vẫn nhìn phòng xa lạ, trong khoảng thời gi­an ngắn còn nhớ khôngnổi rốt cuộc chuyện gì xảy ra, chờ thanh tỉnh một chút mới nghĩ đến, nàng bịNgọc Hô đẩy vào hồ, tiếp theo ấn tượng gì cũng không có.

“Nơi này là chỗ nào? Chẳng lẽ ta còn ở Đoan Quận Vương phủ?”

Nàng mê man đã bao lâu? Nếu không nhanh đi về, Thịnh Hạo sẽ lo lắng, không nênkhông nên, nàng lập tức rời đi mới được.

Đổng Trinh Hoa đang muốn xuống giường, lại đột nhiên truyền đến thanh âm cóngười mở cửa vào, ngay sau đó Ngọc Hô mang theo nô tỳ từ ngoài đi vào trongphòng, nhìn thấy Đổng Trinh Hoa đã tỉnh, vui sướng lập tức tươi cười.

“Tỷ tỷ, cám ơn trời đất, tỷ rốt cục tỉnh!”

Sau khi nàng và A Mã mời Thịnh Hạo về, không cho hắn mang tỷ tỷ đi, bọn họ vẫnđang đợi nàng tỉnh lại, cứ như vậy đợi cho đến đêm, thật vất vả nàng mới thanhtỉnh.

“Tỷ tỷ?” Đổng Trinh Hoa vẻ mặt kinh ngạc trừng mắt nhìn nàng, “Cách cách, takhông có thân phận làm tỷ tỷ của ngươi, ngươi kêu ta như vậy, sẽ làm ta giảmthọ.”

“Không, tỷ tỷ thật là tỷ của ta...” Đổng Trinh Hoa căn bản là không để tâm nghexem nàng ta còn muốn nói nhiều cái gì, “Thật ngại, ta phải trở về phủ bối lặcrồi, xin cho ta rời đi.”

“Không, tỷ không thể rời đi Đoan Quận Vương phủ!”

“Vì sao?”

“Ta đã nói rồi, tỷ là tỷ tỷ của ta nha.” Ngọc Hô cầm chặt lấy tay nàng, khôngcho nàng đi, “Ta không biết tại sao tỷ đối chúng ta không có bất kỳ ấn tượnggì, nhưng trên người tỷ có thật nhiều đặc thù giống như tỷ tỷ, cho nên tỷ nhấtđịnh là tỷ tỷ của ta.”

Ngọc Hô vội vàng vạch ra tất cả đặc thù nàng giống với Ngọc Ly, cố gắng muốnkhiến nàng tin tưởng nàng chính là Ngọc Ly, nhưng Đổng Trinh Hoa càng nghe lạicàng kinh ngạc, không hiểu trên đời này làm sao có thể có nhiều trùng hợp đềuxảy ra ở trên người nàng và Ngọc Ly như vậy, quả thực chính là không thể tintới cực điểm.

“Các ngươi không phải bởi vì gương mặt này của ta, liền định đâm lao phải theolao, gạt ta là trên người có vài điểm giống Ngọc Ly cách cách, dẫn ta mắc mưuđấy chứ?”

“Không, ta nói thật, cũng không có lừa tỷ, bằng không tỷ nói, vết thương trêncánh tay trái tỷ là thế nào mà có?”

“Ách?” Đổng Trinh Hoa kinh ngạc sửng sốt, “Ta không ấn tượng...”

Nàng biết trên cánh tay mình có sẹo, nhưng nàng lại tìm không ra bất cứ trí nhớgì có liên quan với vết sẹo này trong đầu, giống như vết sẹo là không căn cứxuất hiện.

Ngọc Hô tiếp tục truy vấn: “Chẳng lẽ tỷ thật sự một chút ấn tượng đối với tacũng không có, thậm chí đối với Đoan Quận Vương phủ tỷ đã ở mười lăm năm cũngkhông có một chút cảm giác quen thuộc gì?”

“Ta thật không có ấn tượng gì, ta cũng không cho rằng chính mình nên có cảmgiác quen thuộc đối với tất cả nơi này.” Đổng Trinh Hoa chỉ cảm thấy khó hiểu,“Huống hồ các ngươi cũng nói, Ngọc Ly cách cách đã sớm chết rồi, làm sao có thểchết mà sống lại đây?”

Ngọc Hô cảm thấy rất giận, không biết nên làm như thế nào mới có thể để chonàng tin tưởng, “Chúng ta cũng không hiểu vì sao, tuy rằng năm năm trước tỷ tỷxác thực rơi vào cát lún, bị cát lún nuốt mất...”

“Cái gì?! Ngọc Ly cách cách cũng là rơi vào cát lún?”

Đột nhiên trong lúc đó, một loại cảm giác đau đớn kỳ quái lủi qua chỗ sâu trongóc Đổng Trinh Hoa, giống như có hình ảnh gì chợt lóe lên ở trước mắt, đầu củanàng nháy mắt bốc lên một cỗ trướng đau, càng ngày càng đau, càng ngày càngđau, như là có đồ vật gì đó muốn ở nổ tung trong đầu của nàng.

Hạo ca ca, cứu ta!

Ngọc Ly ──

Là ai ở trong đầu của nàng nói chuyện? Nàng đau đớn ôm lấy đầu, nhíu chặt haihàng lông mày, càng ngày càng nhiều hình ảnh kỳ quái và hỗn loạn lần lượt thayđổi xuất hiện, nàng hoàn toàn không rõ ràng lắm rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Cha, mẹ, con làm sao vậy?

Không có việc gì, Trinh Hoa, tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại là tốt rồi...

Đúng nha, nàng kêu Đổng Trinh Hoa, ba mẹ của nàng đều ở thế kỷ hai mươi mốt,làm sao có thể sẽ là Đoan Quận Vương gì ở Thanh triều, ba mẹ của nàng chỉ cómột nữ nhi là nàng, nàng mới không có cô muội muội Ngọc Hô này.

Tỷ tỷ, đợi ta với!

Tiểu Hô, ngươi đi nhanh một chút!

Kỳ quái, vì sao trong đầu của nàng sẽ xuất hiện Ngọc Hô trước đây, thậm chí làThịnh Hạo, Bác Tuyên tuổi nhỏ hơn chút, nàng tựa hồ nhìn thấy cảnh tượng bốnngười bọn họ vui vẻ du lịch, giống như thật sự từng xảy ra?

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Không được, đầu nàng đau quá, nàng sắp chịu khôngnổi rồi, nhanh chóng đình chỉ...

“Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?” Ngọc Hô lo lắng nhìn nàng tựa hồ đau đến sắp bất tỉnh,lại bó tay vô sách, “Có đau lắm không? Bằng không ta nhanh chóng phái người đigọi đại phu...”

“Đủ rồi, ta không muốn nhìn nữa, ngừng lại đi!” Nàng đau đớn khó nhịn rên rỉ ratiếng, trong đầu vẫn hiện lên nhiều hình ảnh lắm, khiến nàng hoàn toàn khôngthể gánh vác.

Ngọc Ly...

Trinh Hoa...

Đầu đau tới cực điểm, mắt Đổng Trinh Hoa nhắm lại, lại ngất đi lần nữa, nhưnghình ảnh vẫn không ngừng hiện lên trong đầu, hoàn toàn không chịu buông thanàng.

“Tỷ tỷ ──”

Nàng rốt cuộc là ai? Rốt cuộc người nào là nàng? Giờ này khắc này nàng... Mêhoặc...

***

Trí nhớ bị cố ý che dấu, ở một khắc này như suối tuôn từ ở chỗ sâu trong ócmãnh liệt xuất hiện, nàng không muốn xem, lại bị buộc phải xem, trốn tránhkhông được...

“Ngọc Ly ──”

Nàng vùi ở giữa cát lún, nhìn Thịnh Hạo bị khống chế trên mặt đất, muốn tới gầnlại không gần được, nàng cố gắng vươn tay, lại không chạm được đến hắn, haingười chỉ có thể cách xa nhau, gặp phải vận mệnh chia cách.

Nàng thật sự phải chết ởtrong cát lún? Không, nàng muốn ở bên cạnh Hạo ca ca, nàng không muốn chết...

Cát lún che mất nàng, ý thức của nàng ở giờ phút này bị gián đoạn, lâm vàotrong một mảnh hắc ám, không biết mất đi ý thức bao lâu, khi nàng tỉnh lại lầnnữa, mới phát hiện chính mình cư nhiên không chết, ngược lại đi vào một chỗ cựckỳ kỳ quái.

Nàng từ trên giường đứng dậy, nhìn phòng quái dị xa lạ, cửa sổ là mặt trongsuốt nàng chưa từng thấy, phóng mặt nhìn lại, bên ngoài có thật nhiều hòm kỳquái đi qua, đi lại rất nhanh, một cái nhà cao lớn kỳ quái đứng vững, hoàn toànkhông giống với thế giới nàng biết.

Nơi này rốt cuộc là đâu? Nàng đi vào điạ phương kỳ quái gì?

“Cháu đã tỉnh?” Một phụ nữ trung niên giờ phút này mở cửa đi vào trong phòng,vui sướng nhìn nàng, “Bác sĩ nói cháu chỉ là mất nước té xỉu, chỉ cần nghỉ ngơithật tốt, rất nhanh sẽ không có chuyện gì.”

Nàng nhìn người phụ nữ trung niên một thân trang phục kỳ lạ, hoang mang hỏi:“Tại sao tôi lại ở chỗ này?”

“Cháu té xỉu ở trên đường, được bác và chồng bác phát hiện, chúng ta liền tạmthời mang cháu về trước.”

“Tôi... Té xỉu ở trên đường?” Nàng khó hiểu nhăn lại lông mày, nàng không phảilà bị cát lún nuốt mất rồi sao? Kết quả nàng chẳng những không có chết, lại đitới địa phương kỳ quái này.

“Cháu tên là gì? Nhà ở ở nơi nào? Chúng tôi sẽ đưa cháu trở về.”

“Tôi là Ngọc Ly cách cách ở Đoan Quận Vương phủ, tôi ở tại Đoan Quận Vương phủkinh thành, nhưng tôi không muốn quay về kinh, tôi không muốn gả cho Bác Tuyênca, tôi muốn đi Tây Vực tìm Hạo ca ca...”

“Đoan Quận Vương phủ? Ngọc ly cách cách?” Mặt người phụ nữ trung niên lộ vẻkinh ngạc, xoay người đi ra khỏi phòng bệnh, “Ông xã, ông mau tới đây...” Mộtngười đàn ông trung niên vừa nghe đến tiếng gọi, vội vàng đi đến, hỏi nàng rấtnhiều vấn đề, nàng rõ ràng đều trả lời từng cái theo tình hình thực tế, lại chỉđổi lấy biểu tình càng ngày càng kinh ngạc của bọn họ.

Bọn họ nói, bây giờ là thế kỷ hai mươi mốt, Thanh triều sớm diệt vong, ĐoanQuận Vương phủ, kinh thành, hiện tại đã không còn những thứ này.

Nàng kinh ngạc nghe bọn họ giải thích, hoàn toàn không thể tin chính mình nhưthế nào gặp được chuyện kỳ quái như thế, nàng mới không tin chuyện ma quỷ Thanhtriều đã diệt vong, nàng chỉ muốn rời khỏi đây, nhưng bọn họ không để nàng đi,nói lo lắng cho tình trạng tinh thần của nàng, hi vọng nàng có thể tiếp tục lưulại tĩnh dưỡng một lát.

Nàng bị bọn họ giữ lại, ngoài phòng ở ra, chỗ nào cũng không thể đi, thật vấtvả để nàng tìm được cơ hội chạy trốn, lại bị cảnh tượng hoàn toàn xa lạ bênngoài làm cho sợ hãi, hoàn toàn không thể thích ứng.

Không qua bao lâu, đôi vợ chồng trung niên tìm được nàng, mang nàng về, nàngbởi vì đã bị đả kích quá lớn, không thể đối mặt chuyển biến thật lớn thình lìnhxảy ra, dứt khoát nhốt chính mình trong phòng, thậm chí cự tuyệt tiếp nhận bọnhọ tới gần.

Nàng núp ở một góc giường, ôm chặt lấy hai đầu gối, không ngừng chảy nước mắt,nàng muốn trở lại bên cạnh Thịnh Hạo, nàng không muốn ở lại địa phương hoàntoàn xa lạ này....

“Ông thật sự muốn làm như vậy? Kế hoạch lấy lại trí nhớ kia không phải còn đangở trong giai đoạn thử nghiệm, không biết có thể thành công hay không?”

Trong lúc hoảng hốt, nàng tựa hồ nghe được đôi vợ chồng này tranh luận ở ngoàiphòng của nàng, nàng nghe không hiểu bọn họ rốt cuộc đang ầm ỹ những thứ gì,chỉ là mờ mịt tiếp tục ở trong phòng, không có bất kỳ phản ứng nào.

“Nhưng hiện tại con bé ở tình huống này, cực đoan bài xích tất cả sự tình, hoàntoàn không thể thích ứng, cứ tiếp tục như thế, tinh thần của con bé có thể bịhỏng mất, chẳng bằng cho con bé đi thử, nếu quả thật thành công, con bé giốngnhư là trọng sinh, có thể thuận lợi thích ứng xã hội này, sẽ không xuất hiệnbài xích hoặc ngăn cách gì nữa.”

“Nhưng kế hoạch này có chút mạo hiểm...”

“Bà không hy vọng có thể giữ con bé lại, trở thành con gái của mình để chăm sócsao? Vậy bà phải mạo hiểm như vậy, chỉ cần thành công, con bé sẽ biến thành congái của chúng ta, thích ứng trên sinh hoạt cũng không có vấn đề gì...”

Hai người lại tranh chấp hồi lâu ở ngoài cửa phòng, cuối cùng, người phụ nữtrung niên mềm hoá, thỏa hiệp rồi, hai người bọn họ mới cùng nhau đi vào trongphòng của nàng.

Nàng mở to mắt trống rỗng, mờ mịt nhìn bọn họ, dùng tiếng nói suy yếu hỏi: “Haingười muốn tôi làm cái gì?”

Người đàn ông trung niên mỉm cười hòa ái, ý đồ tới gần nàng, “Tin tưởng bác,chúng tôi tuyệt đối sẽ không tổn thương cháu.”

“Đừng tới đây!” Một đôi tay nhỏ bé của nàng liều mình vung loạn trên khôngtrung, hoàn toàn không tín nhiệm bất luận kẻ nào, “Cút ngay, tất cả đều cútngay, đừng đụng vào tôi ──”

“Cháu bình tĩnh, chúng tôi thật sự sẽ không hại cháu!” Người đàn ông lấy rakhăn tay sớm dự bị tốt, đè vào miệng và mũi của nàng, hương vị gay mũi trênkhăn tay khiến nàng thống khổ giãy dụa, không bao lâu, ý thức của nàng dần dầntan rã, toàn thân xụi lơ vô lực chống cự, rất nhanh ngất đi.

Sau đó, nàng phần lớn là trong tình trạng hôn mê, ngẫu nhiên vài lần ngắn ngủitỉnh lại, chỉ thấy chính mình nằm ở trong một gian phòng màu trắng, rất nhiềungười xa lạ mặc áo bào màu trắng ở trên đầu nàng, trên mặt mang thứ kỳ quái,nàng muốn giãy dụa, lại toàn thân vô lực, chỉ có thể một lần lại một lần mê manđi.

Nàng không biết mình ởtrong phòng màu trắng bao lâu, chỉ biết một lần cuối cùng mình từ đang ngủ mêman tỉnh lại thì đã ở trong phòng trước kia (phòng mà chị ấy ở khi vừa tỉnh),đôi vợ chồng thì khẩn trương đợi ở bên giường, tựa hồ đã đợi nàng tỉnh lại thậtlâu.

Nàng mở to hai mắt mệt mỏi, không hiểu hai người bọn họ vì sao thoạt nhìn cóchút khẩn trương, thực tự nhiên hô: “Cha, mẹ, con làm sao vậy?”

Bọn họ nhất thời tươi cười vui mừng, ôn nhu trấn an nàng, “Không có việc gì,Trinh Hoa, tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại là tốt rồi...”

Giờ này khắc này, nàng rốt cục nhớ tới tất cả, bọn họ xây dựng trí nhớ của nàngmột lần nữa, mang tri thức thông thường mà đứa nhỏ mười lăm tuổi thế kỷ haimươi mốt nên có, tất cả đều cài đặt vào trong đầu của nàng, khiến cho nàng saukhi tỉnh lại, liền có thể giống như người bình thường, để dung nhập cuộc sốngthế kỷ hai mươi mốt, không có chút không thích ứng.

Mà bọn họ cũng mang trí nhớ của “Đổng Trinh Hoa” đã hư cấu ra, che dấu trí nhớnguyên bản của nàng, khiến nàng vừa tỉnh dậy liền cho là mình là Đổng TrinhHoa, là con gái của bọn họ, không có bất kỳ nghi ngờ.

Nguyên lai là như vậy, nguyên lai từ lúc vừa mới bắt đầu vốn không có “ĐổngTrinh Hoa” tồn tại, nguyên lai nàng... Căn bản chính là Ngọc Ly!

Sau khi nàng bị cát lún cũng chưa chết, ngược lại ngoài ý muốn xuyên qua thờikhông đi vào thế kỷ hai mươi mốt, bị cha mẹ ở thế kỷ hai mươi mốt của nàng nhặtđược, sau lợi dụng thân phận Đổng Trinh Hoa để tồn tại, lên cấp 3, học đại học,ở thế kỷ hai mươi mốt sinh sống năm năm, mới bởi vì tự mình đến Tân Cương dulịch, lại lần nữa lâm vào cát lún, xuyên qua thời không, lại một lần nữa trởlại thế giới chân chính thuộc về nàng.

Khó trách cha mẹ của nàng vừa nghe đến nàng muốn đi Tân Cương, lại lộ ra biểutình kỳ quái như vậy, nguyên lai đây là chân tướng của tất cả sự thật...

Ngọc Ly lệ rơi đầy mặt chậm rãi thức tỉnh, cả người vẫn còn kinh ngạc, thật lâukhông thể bình phục cảm xúc, hiện tại nàng đã hoàn toàn khôi phục trí nhớ, biếttất cả chân tướng, không còn có gì hoang mang.

Nàng chính là Ngọc Ly, địa phương mà nàng nên trở về, căn bản không phải thế kỷhai mươi mốt, mà là Thanh triều, nơi này mới chân chính là nhà của nàng, ngườinhà của nàng, tất cả mọi người nàng yêu ở trong này nha...

“Tỷ tỷ, thật tốt quá, ngươi rốt cục tỉnh...”

“Ngọc Ly...”

Nàng nhìn A Mã và muội muội vẫn canh giữ ở bên giường, nước mắt lại ngăn khôngđược mà chảy xuống, “ A mã, Tiểu Hô...”

Đoan Quận Vương cùng Ngọc Hô vui sướng cười lên, bọn họ rôta cuộc cũng đợi đượcđến lúc nàng khôi phục bình thường, nhận ra bọn họ, nàng thật là Ngọc Ly củabọn họ.

Mất tích năm năm, Ngọc Ly đã trở lại, nàng nhất định trở lại chỗ này, một lầnnữa đối mặt với quan hệ tam giác giữa nàng, Thịnh Hạo và Bác Tuyên.

Kế tiếp sẽ như thế nào, nàng cũng không biết, chỉ có thể đi từng bước, tínhtừng bước...

***

Từ sau khi “Đổng Trinh Hoa” bị Đoan Quận Vương giữ lại, không cho Thịnh Hạomang đi, mỗi ngày Thịnh Hạo đều đi vào Đoan Quận Vương phủ cầu kiến, tuy nhiêncũng bị Đoan Quận Vương từ chối, hắn vẫn là chưa từ bỏ ý định tiếp tục cầukiến, thế nào cũng phải nhìn thấy “Đổng Trinh Hoa” mới được.

Chỉ cần nàng nói nàng không phải Ngọc Ly, nàng muốn trở về với hắn, hắn sẽ liềulĩnh mang nàng đi xa khỏi Đoan Quận Vương phủ, mặc kệ làm như vậy có thể sẽ đắctội Đoan Quận Vương, hắn đều không thèm quan tâm!

Hắn chỉ hy vọng nàng có thể trở về đến bên cạnh hắn, mặc kệ phải trả giá lớnthế nào đều được!

Sau khi Ngọc Ly thức tỉnh, bởi vì nàng trải qua rất nhiều điều kỳ lạ, đã bịrung động quá mạnh, cảm xúc còn cực kỳ không ổn định, cho nên Đoan Quận Vươngkhông cho bất luận kẻ nào gặp nàng, cũng tạm thời phong tỏa tin tức Ngọc Ly trởlại Đoan Quận Vương phủ một lần nữa, miễn cho ảnh hưởng nàng tĩnh dưỡng.

Nàng không có nói cho bất luận kẻ nào chuyện mình từng đã đến thế kỷ hai mươimốt, nàng nghĩ, cho dù nói cũng sẽ không có người tin tưởng, cho nên đừng nói,để điều bí mật này chôn dấu dưới đáy lòng, coi như nắm giấc mộng đi.

Nhưng đến ngày Thứ năm, chuyện Đoan Quận Vương tìm về Ngọc Ly cách cách vẫntruyền ra ngoài, mọi người ai cũng kinh ngạc, cảm thấy sau khi Ngọc Ly rơixuống cát lún rất không có khả năng còn sống, nhưng Đoan Quận Vương với lời thềson sắt vẫn tin tưởng mình đã tìm được nữ nhi trở về rồi, những người khác cũngkhông còn nói gì.

Nhưng tin tức càng đồn, Thịnh Hạo thì càng kiên quyết muốn gặp Đoan Quận Vương,chỉ sợ Đoan Quận Vương dùng thủ đoạn bắt buộc gì, ép “Đổng Trinh Hoa” thừa nhậnthân phận cách cách này.

“Thịnh Hạo bối lặc, Vương gia chúng ta bây giờ không có ở bên trong phủ, thậtsự không thể gặp ngài.”

Trong đại sảnh, Nghiêm tổng quản Đoan Quận Vương phủ dám chối từ Thịnh Hạo, dựatheo chỉ thị của Đoan Quận Vương, tạm thời không thể để cho Thịnh Hạo có cơ hộinhìn thấy Ngọc Ly.

“Vương gia các ngươi thật không trong phủ? Tốt lắm, ta sẽ ở đây đợi cho Vươnggia các ngươi hồi phủ mới thôi!” Hôm nay Thịnh Hạo quyết định, thế nào cũngphải làm rõ chuyện này mới được.

Bên ngoài đã lưu truyền chuyện Đổng Trinh Hoa là Ngọc Ly, nếu không nhanh chóngngăn cản loại lời đồn đãi này tiếp tục lan tràn, chỉ sợ Đổng Trinh Hoa thậtphải gánh thân phận Ngọc Ly cả đời.

“Bối lặc gia, hay là như vậy ngài vẫn là tạm thời trở về đi, chờ Vương giachúng ta hồi phủ, tiểu nhân lại phái người đi thông báo bối lặc gia một tiếng,như vậy có được không?”

“Chỉ sợ ta đây trở về, vĩnh viễn đợi không được thông báo của quý phủ.” ThịnhHạo không hề vô nghĩa với Nghiêm tổng quản, trực tiếp muốn xông vào phủ, “Tamuốn gặp Trinh Hoa, ta tuyệt không để nàng bị các ngươi kiềm chế!”

“Bối lặc gia, xin dừng bước, thân thể đại cách cách không khoẻ, tạm thời khôngtiếp khách, thỉnh bối lặc gia đừng làm khó dễ tiểu nhân!” Nghiêm tổng quảnnhanh chóng đỡ được.

“Mau tránh ra, hôm nay ta nhất định phải gặp Trinh Hoa!”

“Nàng đã không phải là Trinh Hoa, nàng là Ngọc Ly cách cách của chúng ta.”

“Nàng không phải, nàng là bị các ngươi buộc trở thành Ngọc Ly!”

“Không, đại cách cách đã tự mình thừa nhận, nàng là Ngọc Ly cách cách đã mấttích năm năm.”

“Cái gì?!” Thịnh Hạo kinh ngạc sửng sốt, ngay sau đó lập tức phản bác, “Takhông tin, các ngươi nhất định là gạt người!”

Nếu nàng quả thật là Ngọc Ly, nàng đã sớm thừa nhận, huống hồ lúc trước hắn ởchung với nàng, rất rõ ràng cảm nhận được, trừ bỏ khuôn mặt nàng giống Ngọc Lyra, cá tính, khí chất căn bản hoàn toàn là hai người khác nhau.

“Chúng ta thật không có gạt người! Nàng đích xác là Ngọc...”

“Mau tránh ra, đừng làm cản trở ta!” Thịnh Hạo dám gạt bỏ ngăn cản của Nghiêmtổng quản, rất nhanh xâm nhập bên trong phủ Quận Vương.

“Thịnh Hạo bối lặc? Xin dừng bước, không có Vương gia cho phép, ngài không nênxông vào...” Nghiêm tổng quản đau đầu nhanh chóng đuổi theo.

Thịnh Hạo mặc kệ Nghiêm tổng quản đuổi theo ngăn cản thế nào, dám xông vàotrong hoa viên Vương Phủ, không qua bao lâu, hắn liền nhìn đến một thân ảnhquen thuộc ngồi ở trong lương đình hoa viên, một mình không biết đang phát ngốccái gì.

“Trinh Hoa!”

“Gì vậy?” Ngọc Ly ở trong lương đình sững sờ hồi về thần trí, liền đứng dậynhìn Thịnh Hạo hướng nàng chậm rãi tới gần, nội tâm cảm thấy trăm vị phức tạp,“Hạo ca ca...”

Thịnh Hạo tới gần ngoài lương đình nhìn nàng đang kinh ngạc, có chút hoài nghivừa rồi mình rốt cuộc nghe được cái gì, “Ngươi... Gọi ta cái gì?”

Hạo ca ca... Đó là Ngọc Ly mới có thể gọi hắn như vậy, Trinh Hoa không gọi hắnnhư vậy, vì sao nàng đột nhiên như là... Thay đổi một người?

“Hạo ca ca... Ta là Ngọc Ly, ta thật là Ngọc Ly.” Nhớ tới sinh ly tử biệt lúctrước của hai người, nàng không khỏi sầu não rơi lệ, “Ta không có chết... Bởivì một ít nguyên nhân, ta mất đi trí nhớ nguyên bản, thẳng đến mấy ngày trướcđây mới rốt cục nhớ tới mọi chuyện cần thiết...”

Thịnh Hạo chấn động vô cùng, trong khoảng thời gi­an ngắn không thể nhận sựthật này, đầu của hắn thậm chí cảm thấy một đoàn hỗn loạn, không hiểu rốt cuộclà chuyện gì xảy ra?

Ngọc Ly không chết? Điều này sao có thể? Sau đó còn năm năm sau biến thành ĐổngTrinh Hoa xuất hiện, cùng hắn chung sống một đoạn ngày như vậy, khi hắn cho làmình có thể không hề cố kỵ giữ lấy nàng thì nàng lại biến trở về thân phận NgọcLy, không còn là Đổng Trinh Hoa hắn có khả năng độc chiếm?

Này... Quả thực rất không thể tin! Tim của hắn cũng hỗn loạn theo, không biếtmình rốt cuộc nên vui nên giận hay nên buồn, thế cho nên chỉ có thể kinh ngạcnhìn chằm chằm Ngọc Ly, không đáp lại được gì.

“Bác Tuyên bối lặc, ngài không thể xông loạn, đại cách cách chúng ta...” Khôngnghĩ tới Bác Tuyên đã ở lúc này xông vào Đoan Quận Vương phủ, liều lĩnh đi tớihoa viên, không người nào ngăn cản được hắn, hắn kích động đi tới ngoài lươngđình, vô tâm để ý tới Thịnh Hạo đã ở một bên, nhìn Ngọc Ly biểu tình lộ vẻ vuisướng,

“Nàng thật là Ngọc Ly?!”

Sau khi hắn nghe tin tức đại nữ nhi của Đoan Quận vương đã trở về, lập tức liềnđuổi tới Đoan Quận Vương phủ, muốn xác nhận chuyện này đến tột cùng là thật haygiả, nội tâm kích động không thôi.

Nếu nàng thật là Ngọc Ly, hắn còn có lý do cướp Ngọc Ly về bên cạnh mình một lầnnữa, cái này, Thịnh Hạo cũng đã không thể ngăn cản hắn có được Ngọc Ly, bởi vìNgọc Ly vốn chính là thuộc về hắn!

Ngọc Ly nhìn qua lại Thịnh Hạo cùng Bác Tuyên, cảm thấy thế khó xử, nàng khôngbiết nên đối mặt tam giác khó giải giữa mình và hai người bọn họ như thế nào,nàng còn chưa có chuẩn bị tốt nên dùng tâm tính gì đối mặt bọn họ, cho nên haingười bọn họ đồng thời xuất hiện, chỉ làm cho nàng cảm giác được rất có áp lực.

“Mời hai người các người đi về trước, được không?” Ngọc Ly chỉ có thể tạm thờilựa chọn trốn tránh, hốc mắt hiện nước mắt nói, “Tâm tình của ta còn cực kỳ hỗnloạn, hiện tại ta đây chỉ muốn một mình yên lặng một chút, cho nên xin tha thứta... Tạm thời còn không thể đối mặt các ngươi...”

Nàng cảm thấy thực vô lực, bất lực, mệt mỏi, một lần nữa tìm về thân phận NgọcLy này, nàng có thật nhiều sự tình phải thích ứng lần nữa, cho nên thật sự cònkhông thể đối mặt vấn đề tình cảm khó giải.

Nàng cần thời gi­an tự hỏi, năm năm trước nàng dùng phương pháp trốn tránh đểgiải quyết vấn đề này, nghĩ đến chỉ cần theo Thịnh Hạo đến Tây Vực, cùng hắnsống chung ở Tây vực, tất cả sẽ không có chuyện gì nữa, nhưng năm năm sau, nàngđã không còn lỗ mãng ngây thơ như vậy, cũng biết làm như vậy căn bản không thểgiải quyết vấn đề.

Nàng sẽ không xúc động như vậy nữa, nhưng nàng cũng tạm thời không biết nên xửlý vấn đề này như thế nào, nàng bây giờ chỉ muốn một mình lẳng lặng lắng đọnglại tâm tình, suy nghĩ, đợi nàng rốt cục có thể bình tĩnh lại, mới có đủ tâmlực để đối mặt với hai người bọn họ.

Nghiêm tổng quản bắt được cơ hội, lập tức che ở trước mặt Ngọc Ly, khuyên ThịnhHạo cùng Bác Tuyên rời đi, “Hai vị bối lặc gia, ngài hẳn là nghe được lời đạicách cách chúng ta chứ? Đại cách cách còn cần thời gi­an tĩnh dưỡng, thỉnh haivị bối lặc gia đừng làm khó xử đại cách cách chúng ta nữa, xin về phủ bối lặctrước đi.”

Thịnh Hạo cùng Bác Tuyên nhìn Ngọc Ly thần sắc tiều tụy, sắc mặt tái nhợt, bộdáng tùy thời có thể té xỉu, cũng không nhẫn tâm làm cho nàng có thêm áp lựcgì, cho dù rất không cam tâm, vẫn là chỉ có thể tạm thời rời khỏi Đoan QuậnVương phủ, theo như lời nàng, để một mình nàng lắng đọng lại tâm tình.

Chuyện Ngọc Ly trở lại Đoan Quận Vương phủ một lần nữa, đối Bác Tuyên mà nói làtin tức tốt, đối Thịnh Hạo mà nói lại là tin tức xấu, tình thế hai người ngaytại nháy mắt thân phận Ngọc Ly được xác định mà nghịch chuyển, ai cũng khônglường trước được...