Độc Sủng Sự Dịu Dàng Sưởi Ấm Tim Em

Chương 2





Tại một thành phố nước N
Cơn mưa to cứ kéo dài liên tục , bước chân gấp gáp đi tới lui trong nhà, tiếng điện thoại gọi đi nhưng nhận lại là thuê bao.

Lục gia cứ đứng ngồi không yên chờ tin tức của con trai cùng con dâu, đứa cháu trai Lục Quân ngồi trên ghế sofa thấp thỏm nhìn vào điện thoại.
- Lão gia....!không hay rồi !
Vệ sĩ chạy hớt ha hớt hãi vào biệt thự, vừa chạy vừa la to.

Bộ đồ vest bị dính nước mưa ướt nhem, vệ sĩ quỳ gối xuống nền gạch như muốn tạ tội.
- Có chuyện gì mau nói đi ? Nói đi ?
Đỡ vệ sĩ đứng dậy Lục lão gia như cảm nhận được việc không hay sắp đến, trông chờ lời nói nói từ tên vệ sĩ
- Thiếu gia và thiếu phu nhân đã....!đã gặp tai nạn trên đường về rồi.

Xe của họ rơi xuống vách núi, hiện tại trời mưa to cảnh sát không thể điều tra được ...!phải chờ cho đến hết mưa
Vừa nói tên vệ sĩ vừa để ý gương mặt dần xám đen của Lục gia, hắn run rẩy vì sát khí xung quanh ông tỏa ra
Không đứng vững sau khi nghe được sự việc Lục lão gia ngồi sụp xuống sofa ngẩn người ra, ông xua tay cho vệ sĩ ra ngoài.


Nhìn qua đứa cháu trai nước mắt đẫm trên mặt, khóc không nên lời hai ông cháu vội ôm lấy nhau xoa dịu đi nỗi đau.
Lục Quân chính là người kế thừa tập đoàn Lục thị có tiếng nhất cả nước.

Vài ngày trước bố mẹ cậu đi công tác nước ngoài, hôm nay trở về lại gặp tai nạn qua đời.

Chỉ vừa mới 17 tuổi thế nhưng bây giờ trọng trách trên vai cậu ngày càng lớn, đè nặng trên đôi vai non nớt .
Sau khi bố mẹ mất Lục Quân đến sống cùng ông nội.

Ban ngày cậu sẽ đi học trong trường, buổi tối thì cùng ông học kinh doanh.

Lục Quân cứ thế mà trưởng thành dưới bàn tay đào tạo của ông.

Năm cậu tốt nghiệp đại học Lục lão gia nhường lại cho cậu quản lý chiếc ghế chủ tịch rồi lui về sống những ngày bình yên.
Không lâu sau Trình quản gia gọi điện báo sức khỏe ông xuống cấp trầm trọng do mắc bệnh ung thư phổi.

Sau lần gặp mặt Lục Quân ở biệt thư ông qua đời bỏ lại cậu một mình cô đơn.
Từ ngày ông nội mất Lục Quân trở thành con người hoàn toàn khác, không còn nụ cười trên mặt như ngày nào.

Ngồi trên vị trí cao một mình cô đơn " lạnh lùng, tàn khốc " là cụm từ dành cho cậu.
Hai con người ở hai vị trí khác nhau, thế nhưng đều mang theo nỗi đau cùng lớn lên.

Một người mang theo sự cô đơn không người thân bên cạnh mà trưởng thành, một người mang trái tim đầy vết nứt theo năm tháng lớn lên.
......................
8 năm sau
Sân bay quốc tế Đại Bắc, một người mặc vest đen vừa đi vừa nhìn đồng hồ trên.

Đôi chân dài bước đi cùng khí chất tài phiệt toát ra, đôi mắt sắc bén, cánh mũi cao vút thu hút mọi ánh nhìn xung quanh.
- Lục Tổng chiều nay cậu có.....

Giơ tay ra hiệu cho người phía sau im lặng, Lục Quân nhìn chăm chú vào tấm áp phích in hình của một làng chài.

Khóe môi anh cười nhẹ, suy tư giây lát rồi tiếp tục cất bước
- Tôi muốn đến thăm ông một lát
- Nhưng....!vâng tôi đã hiểu
Chiều nay ở công ty có cuộc họp cổ đông quan trọng vốn định đề nghị Lục Quân dời buổi đi thăm vào hôm khác.

Nhưng chỉ vừa mở miệng , một ánh mắt sắc lạnh liếc nhìn Tống Thiên khiến cậu im lặng.
Theo làm trợ lý cho Lục Quân từ lúc anh mới nhận chiếc ghế chủ tịch , trải qua 8 năm cùng nhau vượt qua mọi khó khăn của công ty Tống Thiên có thể nói chính là cánh tay trái đắt lực của Lục Quân.

Ngồi thư thả trong xe, tay gõ phím mắt sắc lạnh nhìn vào màn hình máy tính.

Âm thanh trong xe yên tĩnh đến khác lạ, chỉ lâu lâu lại có tiếng lốc cốc của phím gõ.
Lái xe trên đường đến biệt thự nơi chôn cất Lục lão gia , vì biệt thự nằm ở làng chài nhỏ gần biển cách xa trung tâm thành phố nên phải mất 1,5 tiếng mới có thể thấy bóng dáng lấp ló từ xa của biển.
Mọi người đang tập trung chờ thuyền chài về nên rất đông, tiếng ồn ào, náo nhiệt, trò chuyện vui vẻ vang khắp cả làng.
Ting! Tinggggg
- Aaa
KÉT !
Khung cảnh nhộn nhịp bên ngoài làm Tống Thiên mất tập trung nhìn ngoài đó mà xém xíu đâm phải người, may mắn Lục Quân kịp nhìn thấy nên mới không xảy ra chuyện gì đáng nghiêm trọng.
Hốt hoảng tắt máy xe Tống Thiên chạy xuống xem người đang ngồi trên đường.

- Anh lái xe kiểu gì thế hả ? Đau quá đi
Người con gái nhìn thấy Tống Thiên thì liếc nhìn anh quát to
- Tôi xin lỗi cô, để tôi đỡ cô đứng dậy.

Cô có sao không ?
Liên tục gập đầu xin lỗi , Tống Thiên bước đến đỡ người con gái lạ mặt đang ngồi trước đầu xe
Phủi bụi dính trên đồ, dò xét từ đầu đến chân của Tống Thiên, chợt có tiếng thói thúc từ trong xe
- Tống Thiên mau giải quyết nhanh lên.

Tôi không có nhiều thời gian cho cậu đâu
Ló mặt từ trong cửa xe ra Lục Quân nhìn trợ lý với ánh mắt không kiên nhẫn
- Tôi không sao đâu, anh đi đi.

Không lại bị đuổi việc lại trách tôi....!< Nhìn chủ anh rất khó tính > ( nói nhỏ )
Xua tay ra hiệu cho Tống Thiên, người con gái cầm túi đồ rời đi