Gục mặt xuống....Yên Hoa che mặt khóc lớn.
- Lại khóc nữa, mọi chuyện chẳng phải là em chủ động trước.
Nếu tôi không đến đón em, giờ này chắc em đang vui vẻ cùng nhiều tên đàn ông ngoài kia rồi.
Chẳng dỗ dành, hay an ủi Lục Quân luôn sát muối vào trái tim cô đang rỉ máu.
Bình tĩnh châm điếu thuốc, hít thà.....!làn khói bay ra khiến cô cảm thấy khó chịu .
- Thà là như thế chứ tôi không muốn dính líu tới loại người như anh....!tiếp xúc qua bao nhiêu người phụ nữ...thật đáng khinh
Nén đi nước mắt, dõng dạc liếc nhìn anh trả lời.
- Thế à ?
Nghe câu nói của Yên Hoa, Lục Quân cười to như đang bị điên, tách trà để trên bàn bị bóp vỡ..
mảnh thủy tinh tung tóe trên sàn kèm theo vài giọt máu nhỏ xuống từ tay anh.
Thấy hành động điên rồ của người đàn ông trước mặt, nỗi thất vọng kèm theo sự sợ hãi làm cô thụt lùi ra xa.
Đã có lúc cô nghĩ người này rất tốt bụng, rất biết quan tâm đ ến người khác...!nhưng hoàn toàn sai anh chính là tên ác quỷ đội lốp người.
Độc đoán, tàn bạo, lạnh lùng khi xuất hiện luôn làm người ta run sợ.
- Thật sai lầm cho tôi...!hy vọng sau này, cả đời tôi mong sẽ không gặp lại anh..
Cầm túi rời đi, lần này Lục Quân không ngăn cô lại.....lặng lẽ nhìn bóng lưng kia rời đi.
Không ngờ Yên Hoa lại luôn nghĩ anh là loại người như thế, suy nghĩ trong cô không thay đổi dù một chút.
Điên cuồng đập phá mọi thứ xung quanh, chưa bao giờ Lục Quân cảm thấy khó chịu như bây giờ.
Mọi thứ trong tầm tay anh đều bị ném tan tành.
....
Do th@n dưới vẫn còn đau nhức...!cô chầm chậm rời đi, cô muốn rời xa nơi đây.
Chưa đi được bao xa, một chiếc xe bí ẩn chầm chậm theo sau....cảm thấy không an toàn Yên Hoa cố chạy thật nhanh...vừa chạy vừa lục tìm điện thoại trong túi xách.
Chiếc xe di chuyển ngày càng gần cô hơn, áp sát vào lề hai người đàn ông lạ mặt bước xuống xe....hoảng hốt Yên Hoa bấm gọi ngẫu nhiên trong lịch sử liên lạc...
- Hai người là ai? Mau tránh ra....á.....
Tiến sát gần hai người đàn ông ra tay đánh ngất cô, bế lên xe rời đi.
Điện thoại cô vẫn còn trong túi xách, cuộc gọi vẫn đang diễn ra.
Phía Lục Quân đang ngồi bên quầy rượu điên cuồng uống không ngừng, điện thoại chợt reo lên đầu dây bên kia là Yên Hoa anh vội mở máy lên nghe.
Chưa kịp lên tiếng, đầu dây bên kia đã truyền lên giọng nói run rẩy của cô, sau đó là tiếng động cơ xe rời đi.
Hai gã đàn ông ngu ngốc không biết điện thoại trong túi cô vẫn đang gọi, hai gã nhìn thân hình quyến rũ của Yên Hoa không ngừng tán thưởng.
- Tụi bây đừng vội không chừng ông ta chơi chán sẽ cho tụi mình hưởng ké
Tên lái xe nở nụ cười bi3n thái, nhìn cô với ánh mắt đầy thèm thuồng.
- Mau lái xe đến chỗ hẹn...!giám đốc đang đợi
Nghiến răng ken két, sự giận dữ trong Lục Quân bộc phát sau khi nghe những lời nói không sạch sẽ của mấy gã đó dành cho Yên Hoa.
Điện thoại do không đủ tiền nên đã bị cúp máy.
- Tống Thiên cậu mau đến nhà tôi, 5 phút nữa mà không thấy mặt thì cậu xác định đi
Lời thăm dọa làm Tống Thiên phải vắt chân lên cổ lái xe đến biệt thự.
Gấp gáp chạy vào trong, vừa chạy trợ lý vừa thở không ra hơi.
Nhìn đồ đạc nằm tung tóe trên sàn khiến Tống Thiên hoảng hốt.
- Có...!có chuyện gì thế Lục Tổng
- Điều tra vị trí số điện thoại này cho tôi, nhanh lên !
Nhận lấy manh mối Tống Thiên bắt đầu công việc điều tra, tài năng cùng sự nhanh nhẹn là điều khiến Lục Quân tuyển dụng, cùng người trợ lý này làm việc bao năm dài.
Chỉ mất khoảng 4 phút Tống Thiên đã tra ra được vị trí di chuyển của bọn người bắt cóc.
- Mau kêu người đi cùng
Gọi điện cho những " cấp dưới " đi theo, hai người gấp gáp rời khỏi biệt thự.
" Cấp dưới " mà Tống Thiên hay gọi vu vơ thật ra là những tên đàn em làm trong thế giới ngầm, để có thể một mình đứng vững nắm giữ tập đoàn lớn nhất cả nước trong tay Lục Quân không đơn giản chỉ là vị chủ tịch trong giới tài phiệt.
Trong xã hội ngầm, nơi mà nắm đấm, sự bạo lực làm chủ Lục Quân đã từng bước tiến chân vào nơi đây sau cái chết của ba mẹ.
Nhận ra thế giới này không gì là trong sạch cả, anh buộc phải trở nên xấu xa để có thể bảo vệ tốt cho bản thân và ông nội.
Thế nhưng người cướp đi sự sống của ông Lục lại là căn bệnh ung thư quái ác.
Không biết làm gì , nắm mọi thứ trong tay nhưng chỉ bất lực nhìn người thân duy nhất ra đi từ lúc ấy Lục Quân trở nên tàn bạo hơn.
Những người ngán đường anh đều nhận được sự đau đớn, hành hạ đến chết.
Chưa bao giờ Lục Quân phải e dè hay lo sợ trước bất cứ ai.
Là người có quyền lực đứng vững vàng trên cao anh không cho phép mình siêu lòng trước bất kì ai.
Mọi cô gái qua đời đều là những bông hoa dại ven đường tùy cho anh giẫm đạp.
Thế nhưng khi gặp Yên Hoa , mọi quy tắc trong anh dần phá bỏ.
Sự cố ngã ghế cùng hành động ấm áp của cô đã nhen nhóm sưởi ấm con tim rét buốt.
Đích thân đưa cô đi mua đồ, đưa cô đi ăn, đưa cô về biệt thự chính hành động ấy Lục Quân chưa bao giờ làm với các cô gái khác.