Độc Sủng Nông Môn Tiểu Kiều Thê

Chương 82




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 82: Tâm ma

Nữ nhân xa lạ lại quen thuộc, từ trong hố lớn đi tới cạnh chỗ ba người đang đứng.

Uy áp tu sĩ kim đan kỳ trên người nàng khôn hề biến mất, đối với tu sĩ tu vi thấp hơn mà nói, đây chính là sự uy hiếp đáng sợ.

Kinh Ngạo Tuyết nhịn không được kéo Liễu Nhi lùi về một bước, chỉ hành động nhẹ cũng rơi vào tầm mắt của tu sĩ kim đan kỳ Thẩm Lục Mạn.

Nàng khó hiểu nói: "Kinh Ngạo Tuyết, ngươi tránh cái gì?"

Đúng là giọng của Thẩm Lục Mạn, dung mạo có chút giống, nhưng không phải cùng một người a.

Nếu nói trước kia Thẩm Lục Mạn thanh nhã ôn nhuận, thì hiện tại dung mạo này khiến người ta cảm giác xinh đẹp quyến rũ.

Không chỉ vậy, đến cả khí tức trên người đối phương cũng đã thay đổi.

Trước đây Thẩm Lục Mạn khiến nàng có cảm giác mềm mại thư thái, nhưng hiện tại nàng đang bị uy áp của đối phương khống chế, có chút thở không nổi a.

Nàng nheo mắt lại, cũng biết rõ đối phương là Thẩm Lục Mạn, nhưng vẫn lo lắng như cũ, nàng lại dò xét mộc hệ dị năng trong cơ thể đối phương.

Mấy năm nay Thẩm Lục Mạn tu luyện đều quấn trên người nàng, mộc hệ dị năng trong người đã sớm vượt qua Liễu Nhi, trở thành điểm huỳnh quang nổ bật nhất.

Trong cơ thể đối phương đúng là như vậy, nhưng mà dung mạo này....

Kinh Ngạo Tuyết buồn bực nói: "mặt của ngươi bị sao vậy?"

Thẩm Lục Mạn ngơ ngác đưa tay sờ má mình, đột nhiên hiểu ra nói: "đây là dung mạo thực sự của ta, trước kia luôn che dấu, hiện tại đã qua rèn thể kỳ, ngụy trang trước kia cũng không thể duy trì được rồi."

Trước kia tu vi nàng thấp, nhưng nhan sắc quá kiều diễm, mặc dù ít tu sĩ đoán ra được nàng là bán yêu, nhưng bọn họ cũng có dục vọng với nàng.

Nàng vì muốn thoát khỏi phiền toái, liền che dấu dung mạo thật của chính mình.

Lâu ngày, chính nàng cũng sắp quên đi khuôn mặt này của mình rồi.

Nên lần trước khi biến về hình người, mặc dù khi đó đầu óc không tỉnh táo, nhưng trong đầu vẫn nhớ chính mình còn duy trì dung mạo kia, mới không để lộ dung mạo thực sự của nàng.

Nhưng hôm nay, nàng đã qua rèn thể kỳ, tiến vào đan yêu kỳ, thân thể cũng được rèn luyện rồi, nàng bị lôi kiếp đánh cho choáng váng, hiện tại mới nhớ ra.....

Nàng còn không nhớ được dung mạo của mình, mà Kinh Ngạo Tuyết và Liễu Nhi cũng chưa từng thấy qua dung mạo thực sự của nàng, khó tránh họ lại kinh sợ.

Nàng cười cười, lại phủ lên mặt một lớp ngụy trang, khôi phục tướng mạo trước kia nói: "nhìn vậy tốt hơn nhiều đúng không?"

Kinh Ngạo Tuyết thở dài một hơi, vội đi tới ôm nàng, thoải mái cười nói: "ngươi thành công rồi a."

Thẩm Lục Mạn ừ một tiếng, nàng cảm giác Kinh Ngạo Tuyết ôm có chút chặt, còn tưởng nàng đang sợ, liền vỗ lưng trấn an nàng nói: "cũng nhở có ngươi, còn có Liễu Nhi và Vu Di Linh, nếu không.... ta cũng không qua được lôi kiếp này."

Thiên đạo đối với yêu tộc quá bất công, uy lực lôi kiếp cũng mạnh hơn.

Nếu không phải có người bên cạnh hỗ trợ, nàng căn bản không thể vượt qua được.

Cũng may, hiện tại kết quả cũng đã tốt hơn rồi, mà nàng cũng nhân họa đắc phúc, trên người giữ được không ít lực của thiên đạo, sau đó luyện hóa một hồi, tu vi cũng tiến một mảng lớn.

Kinh Ngạo Tuyết gật đầu, run rẩy đột nhiên nói: "thê tử a, uy áp trên người ngươi có thể thu liễm lại được không, ta sắp không thở nổi rồi."

Thẩm Lục Mạn sửng sốt, lúc này mới cảm giác được khí tức toàn thân, nàng cũng là lần đầu tiến vào Kim Đan kỳ, còn chưa học được cách thu lại uy áp của mình.

Nàng nhìn Bạch Mã tư tế, Vu Di Linh cười nói: "ngươi phải học cách thu lại uy áp, nếu không.... cho dù là Kinh Ngạo Tuyết hay là Liễu Nhi, cũng không thể đến gần ngươi được."

Thẩm Lục Mạn lên tiếng, định đem uy áp thu lại vào cơ thể, nhưng cái này đối với nàng có chút khó khăn, nhưng thử vài giờ, nàng cũng thành công.

Vì khí tức yêu thực vật vốn nhu hòa, nếu đổi thành yêu thú có tu vi Kim Đan thả uy áp thì tu sĩ cấp thấp có mà nằm dưới đất luôn.

Các nàng không quay về nhà ngay, chung quanh còn sót lại lực thiên đạo không ít.

Thẩm Lục Mạn muốn đem vào cơ thể để luyện hóa cho mình, Kinh Ngạo Tuyết và Liễu Nhi cũng nhân cơ hội hấp thụ những thứ tốt này cho mình.

Xung quanh có khí tức lạ muốn xông đến, Vu Di Linh hé mắt, liếc nhìn một nhà ba người đang tu luyện, liền ra khỏi trận phòng ngự tiêu diệt những khí tức này.

Trong đó, một phần là yêu tộc thành tinh trong núi, tuy được linh khí đại sơn hộ trận giúp, sinh ra có chút linh trí, nhưng dù sao vẫn là sinh vật cấp thấp, Vu Di Linh cũng không để vào mắt.

Nàng uy hiếp xong, phần lớn yêu tộc đều bỏ chạy, còn lại không chạy trốn thì trở thành một vũng máu.

Còn có một số khí tức khác, chính là tu sĩ xung quanh chạy đến, tu vi bọn họ tuy không cao, nhưng nhìn thấy Vu Di Linh thì vội quỳ xuống nói ra ý đồ mình đến.

Vu Di Linh biết được, đối phương là thế lực đến từ trấn trên, cầm đầu là một nữ nhân tên Lam di nương.

Nàng đinh tiểu diệt những tu sĩ phát ra hơi thở yêu ma này, nhưng nghĩ đến những người này sớm gặp tai họa, nàng cũng không cần làm việc thừa, tránh dơ tay mình.

Nàng chỉ nói lời độc ác, khiến những người này cút khỏi quần sơn, bọn họ vì tính mạng vội bỏ chạy.

Vu Di Linh nheo mắt lại, nhắm mắt thở dài một hơi, nghĩ thầm: gia đình này phải nhanh tăng tu vi lên a, hộ sơn đại trận bị lôi kiếp phá thủng một cái lỗ lớn rồi a, không lâu nữa khí tức bên trong sẽ lộ ra ngoài hết a.

Đến khi đó nếu là tu sĩ ở nhân gian, đều sẽ chạy đến cái động nguyên anh này, có thể lấy được duyên cơ gì, thì mọi thứ đều phải xem bản lĩnh của các nàng rồi.

Không biết qua bao lâu, Kinh Ngạo Tuyết đột nhiên cảm giác linh khí trong cơ thể đột nhiên dao động.

Nàng mở mắt ra, nói với Thẩm Lục Mạn: "thê tử, ta cảm giác sắp lên trúc cơ."

Thẩm Lục Mạn nhíu mày, nói: "ta cũng cảm thấy được, vốn ngươi đã là đỉnh luyện khí tầng mười rồi, sau khi ta thăng cấp kim đan, ngươi và ta khế ước tương liên, dĩ nhiên sẽ được hưởng chỗ tốt, còn được hấp thụ được lực còn sót lại của thiên đạo xung quanh.... cũng đến lúc lên trúc cơ rồi."

Kinh Ngạo Tuyết gật đầu, sau đó khổ sở nói: "nhưng ta không có trúc cơ đan."

Ở tu tiên giới, tu sĩ tiến lên trúc cơ kỳ, đại thể phải dựa vào trúc cơ đan, như vậy mới có được 50% xác xuất thăng cấp.

Cho nên trúc cơ đan, ở tu tiên giới cũng là đan dược hiếm gặp.

Trên người Kinh Ngạo Tuyết không có, Thẩm Lục Mạn dĩ nhiên cũng không có, mặc dù không cần có trúc cơ đan cũng có thể tiến giai, nhưng tỷ lệ thành công lại rất thấp, nếu thất bại một lần, tu sĩ sẽ mang tâm ma, đối với tu luyện sau này sẽ gây trở ngại.

Thẩm Lục Mạn nhíu mày nói: "ta đi hỏi Vu Di Linh một chút, chắc trên người nàng có trúc cơ đan."

Nàng nói như vậy, liền vội vàng Vu Di Linh, hỏi trên người nàng có trúc cơ đan hay không.

Có thể Vu Di Linh đã sớm vượt qua trúc cơ kỳ, vào tu tiên giới, tu vi cũng đã là kim đan hậu kỳ, trúc cơ đan đối với tu sĩ nhân tộc hữu dụng, nhưng đối với nàng lại không có ích gì.

Cho nên, Kinh Ngạo Tuyết chỉ có thể dựa vào bản thân mà tiến giai.

Thẩm Lục Mạn lo lắng, Kinh Ngạo Tuyết lại cười nói: "sẽ được thôi a, từ cổ chí kim, cũng có vài tu sĩ không cần trúc cơ đan cũng có thể lên trúc cơ được, ta cảm thấy vận khí mình không tệ, có thể tư lên trúc cơ được."

Dứt lời, nàng nhìn Thẩm Lục Mạn thật sâu nói: "thê tử qua đây hôn ta một cái, sắc xuất thành công của ta nhất định sẽ cao hơn."

Thẩm Lục Mạn dở khóc dở cười, hiện tại đã là lúc nào rồi, còn có tâm tư nghĩ đến những chuyện này, hơn nữa Liễu Nhi còn đang tu luyện a.

Nàng nhìn thoáng qua Liễu Nhi còn đang nhắm mắt tu hành, khí tức trên người đối phương còn đang chuyển động, xem ra sắp lên luyện khí tầng chín rồi.

Dù gì cũng nhờ Bạch Mã tư tế Vu Di Linh, nàng đem cơ duyên đến, nên nàng mới có thể tiến giai nhanh như vậy.

Vì có lực thiên đạo, còn có mua bảy sắc cầu vông trước đó, Kinh Ngạo Tuyết và Liễu Nhi cùng được thăng cấp nhiều hơn, có thể đột phá được bình chướng trước đó.

Nàng nhìn Kinh Ngạo Tuyết chớp mắt mong chờ nhìn nàng, mặt lại nóng lên, hôn lên má nàng một cái, nhỏ giọng nói: "như vậy có thể yên tâm tu luyện rồi chứ?"

Kinh Ngạo Tuyết tươi cười, nàng gật đầu, liền nhắm hai mắt lại bắt đầu vào trúc cơ.

Quá trình vào trúc cơ, cũng là linh khí chứa trong đan điền khi còn là luyện khí kỳ, mọi thứ được chuyển hóa thành linh dịch, không chỉ như vậy, còn phải áp súc nhiều linh khí hơn.

Còn kim đan kỳ, là đem linh dịch trong đan điền biến thành linh khí, ngưng tụ thành kim linh đan.

Trước khi Thẩm Lục Mạn tiến giai, cũng cảm giác được linh khí trong người điên cuồng vận chuyển, không ngừng đem linh dịch áp súc ngưng lại một nơi, hình thái là một cầu linh dich lớn.

Khi lôi kiếp đánh xuống, linh dịch trong cơ thể bị ép lại thành một kim đan nhỏ, qua lôi kiếp rèn luyện, cuối cùng trở thành kim đan tỏa sáng trong đan điền của nàng.

Dùng kim đan hình dung thì không chính xác lắm, vì nàng là yêu tu, thứ đó nên gọi là yêu đan.

Còn Kinh Ngạo Tuyết hiện tại đang hấp thụ linh khí chung quanh, Liễu Nhi mở mắt, nàng chỉ mới đột phá luyện khí tầng tám, khi tiến nhập vào luyện khí tầng chín, thấy mẫu thân sắp lên trúc cơ, thì vội đứng dậy tránh một bên nhường chỗ lại.

Linh khí trước đó đã bị Thẩm Lục Mạn hấp thụ hơn phân nửa, hiện tại đang dần khô kiệt, Thẩm Lục Mạn bất đắc dĩ, liền ở cạnh Liễu Nhi, cùng nhau làm tụ linh trận, lo lắng chờ đợi.

Linh khí trong cơ t hể Kinh Ngạo Tuyết bắt đầu bão hòa, mộc linh khí và hỏa linh khí va chạm nhau, ở trong đan điền của nàng không ngừng chèn ép, nàng cảm giác không chỉ đan điền, đến cả linh khí trong kinh mạch cũng tăng lên nhiều hơn, thậm chí còn khiến nàng cảm được đau đớn.

Linh Khí trong đan điền không đủ, bắt đầu nhảy ra ngoài hút lấy linh khí.

Những linh khí này chen nhau đánh vào kinh mạch của Kinh Ngạo Tuyết, mở rộng bên trong kinh mạch, tựa như lũ sông lớn mạnh mẽ ập đến phá vỡ còn đường mòn của dòng suối nhỏ.

Linh khí ép bức cọ rửa kinh mạch rộng lớn, nhưng vẫn có một số linh khí trong kinh mạch tràn ra, những linh khí này quấn lấy nàng, được mộc hệ dị năng điều động bắt chữa trị kinh mạch bị tổn thương.

Khi linh khí rót đầy kinh mạch, thì bắt đầu đi vào đan điền.

Từng đợt sóng linh khí không ngừng chảy vào trong, trong đan điền một nơi thì áp súc một nơi thì không ngừng chảy vào, rốt cuộc cũng áp thành trạng thái đọng dịch.

Khi một giọt dịch linh khí rơi vào đan điền, Kinh Ngạo Tuyết rốt cuộc cũng hiểu được bí quyết của trúc cơ, bắt đầu không ngừng áp súc linh khí thành trạng thái dịch, cho đến khi cả đan điền đều là linh dịch, nàng cảm giác đan điền rộng ra vài phần.

Tinh thần Kinh Ngạo Tuyết chấn động, mơ hồ biết được mình tiến vào trúc cơ thành công.

Trên người nàng đang tràn ra tạp chất màu đen, nhưng hai mắt nàng vẫn nhắm chặt, con ngươi dưới mí mắt đang bất an chuyển động.

Nàng cảm giác mình đang đến một nơi xa lạ, bị một nhóm người quen thuộc gọi tỉnh, mặc đồ trắng như quái vật, cùng với bác sĩ Lưu nàng quan biết đi tới mở mắt nàng nói: "Tiểu Thất, cô tỉnh rồi."

Tiểu Thất? đang gọi nàng sao? sao lại cảm thấy tên mình xa lạ như vậy?

Kinh Tiểu Thất nhìn quanh phòng bệnh một vòng hỏi: "tôi sao vậy?"

Bác sĩ Lưu nói: "xem ra đầu bị thương, tôi nói thật cho cô biết, trước đó cô được lãnh đạo phái ra ngoài trụ sở làm việc, kết quả gặp phải dây leo biến dị cấp 10, cô bị dây leo nuốt chửng, vốn mọi người trong đoàn dị năng nghĩ cô đã chết rồi."

"Nhưng không ngờ cô còn sống, kéo một thân tàn đến cạnh trụ sợ, may là có cô gái điếm trước kia cô cứu nhận ra cô, mang cô đến bệnh viện, nên mới cứu được mạng này, cô hôn mê hơn mười ngày rồi, lãnh đạo cũng đã đi rồi, không ngờ cô lại tỉnh."

Nàng chắp hai tay nói: "cô đúng là mạng lớn a, Tiểu Thất, không lẽ cô cái bảy mạng thật sao, vậy mà cũng không chết được."

Kinh Tiểu Thất không vui nói: "cô nói lời này thực khó nghe, hèn chi ngươi bị tố cáo nhiều lần."

Bác sĩ Lưu không quan tâm nhún vai nói: "mặc kệ, dù sao cha tôi là người canh giữ đứng thứ hai quân khu, tôi về nhà cũng là đại tiểu thư, nhưng còn cô, nếu tỉnh rồi thì trả tiền thuốc đi a."

Kinh Tiểu Thất từ trên giường đứng dậy, cảm giác thân thể này quá nặng, tựa như đang mang thân thể người khác.

Nàng như đang đuổi ruồi, đuổi bác sĩ Lưu ra ngoài.

Đây là phòng bệnh cao cấp, chỉ có nhân sĩ cấp cao mới được vào ở.

Ah! nếu không phải trong lòng lãnh đạo có quỷ, cũng sẽ không đối tốt với nàng như vậy!

Nàng sở dĩ bị thực vật biến dị cắn là vì lòng tham của lãnh đạo.

Khoan đã, sao nàng lại cảm giác có gì đó không đúng?

Nàng nhíu mày, khập khễnh đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa sổ ra, đây là lầu 27, xuyên qua cửa kính sạch sẽ có thể nhìn thấy phân nửa căn cứ.

Thành thị cảnh vật tàn tạ như vậy, thực sự là đà lâu không gặp.

Nàng nhíu mày, không hiểu chỉ mới hôn mê 10 ngày, nhưng tại sao nàng lại có cảm giác như qua mấy đời rồi.

Nàng lắc lắc đầu, đầu đau nhức không muốn suy nghĩ nhiều, đi tới phòng vệ sinh, khi rửa tay, nhìn khuôn mặt mình trong gương tái nhợt, đột nhiên cảm thấy....

Vì sao hình dáng của mình lại xấu như vậy!

Ây! khoan đã, nàng cho đến giờ vẫn chưa hề ghét bỏ bề ngoài của mình a, tuy dáng vẻ không quá ôn nhu, mày kiếm bén nhọn khiến người ta có cảm giác hung hãn, nhưng đôi mắt đào hoa cùng má lúm đồng tiền kia, lại vô cùng hoàn mỹ.

Dù sao thì trước mạt thế, nàng cũng là người có vóc dáng xinh đẹp nhất nhì trong ban a.

Khi còn nhỏ ở cô nhi viện, a di chăm sóc nàng còn tiếc tuối xoa má nàng nói: nếu nhà nàng có cô bé xinh xắn như vậy, thì nàng sẽ không bao giờ đem đến cô nhi viện a.

Cho nên, dung mạo của nàng thực sự rất đẹp, không thể dùng từ xấu để hình dung.

Nhất định là trước đó bị thương vỡ đầu, nàng bĩu môi xoay người lên giường nằm, chuyến này cũng nằm hết nửa tháng.

Ngược lại lãnh đạo căn cứ đối với nàng rất tốt, nói nàng có thể ở thoải mái, nơi có người hầu hạ ăn uống, thỉnh thoảng còn có người chuyên nghiệp đến xoa bóp cho nàng, không biết hưởng đúng là ngu ngốc.

Nàng cứ vậy ở cho đến khi bác sĩ Lưu đến đuổi đi, mới xoa đầu tóc ngắn, ngáp một cái rời y viện.

Về đến nhà, chỉ đơn giản dọn dẹp một chút, nàng lại chậm hai ngày, lại tiếp tục đến viện nghiên cứu công tác, thỉnh thoảng lại cùng đoàn dị năng giả đi làm nhiệm vụ, thời gian như cũ không có gì khác.

Nhưng nàng luôn cảm thấy, đây không phải là cuộc sống nàng muốn.

Nàng đã từng lái xe, đi những nơi xa hơn, nàng không hiểu cũng không muốn quay về căn cứ, nhưng thế giới bên