Độc Sủng Nông Môn Tiểu Kiều Thê

Chương 14




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Chương 14: Nói lắp


Lúc này, Kinh Ngạo Tuyết đã trên đường về thôn.


Tốc độ xe ngựa nhanh hơn xe lừa, chạy cũng ổn định hơn.


Nàng nhàn nhã dựa vào mành vải mềm trong thùng xe, nhìn xuyên qua cửa sổ bên ngoài.


Hai bên đường rộng rãi, có thanh sơn lục thủy, có hương cỏ thơm.


Nàng cảm thán trong lòng một tiếng, cảnh đẹp như vậy nàng chưa từng thấy qua, lần trước nàng bị cơn đau hành hạ, căn bản không có tâm tình đi xem cái khác.


Lúc này nàng lại có dịp nhàn hạ thoải mái, trong miệng lấp đầy hoa quả khô, ánh mắt nhìn nước ở chung quanh núi chảy xuống thượng lưu.


Nhìn một chút, nàng liền nhíu mày lại.


Không biết có phải do ảo giác của nàng hay không, xe ngựa càng đi về phía trước, thì cây cối trên núi càng rậm rạp, màu sắc cũng tươi xanh hơn.


Thoạt nhìn có phần cổ quái, khi nàng ngồi ngay ngắn muốn nhìn kỹ, thì có một cánh tay kéo y phục của nàng.


Nàng cúi đầu, thấy Liễu Nhi cầm một khối bánh mứt hồng, sợ hãi nhẹ nhẹ nhàng đưa vào miệng nàng, trong miệng còn lắp bắp nói: "mẫu thân, cái này, cái này ăn.... ăn ngon."


Nàng nhìn đôi mắt Liễu Nhi to tròn, miệng không tự chủ mở ra, cắn một miếng bánh.


Mùi vị ngọt ngào của bánh lan trong miệng, lòng nàng ấm áp xoa đầu Liễu Nhi, cảm thấy vị ngọt này sắp tan hết trong lòng rồi.


Nàng đem mọi nghi hoặc trước đó bỏ sau đầu, không chớp mắt nhìn chăm chú Liễu Nhi, xem nàng đem bánh nhét vào miệng Thẩm Lục Mạn.


Âm thanh nàng mềm mại khi nói chuyện, ngôn ngữ trẻ thơ không có nghĩa gì, nhưng lại vô cùng thú vị.


Liễu Nhi là một tiểu cô nương nhu thuận khả ái, lại có huyết mạch tương liên với mình, Kinh Ngạo Tuyết khó mà không thích nàng được.


Chỉ là tính tình nàng rất nhát gan, còn hay nói lắp.


Vì muốn tốt cho Liễu Nhi, phải rèn lại tính cách của nàng mới được, không thể để nàng nhu nhược tiếp được, nên biết nhân thiện nhân bị khi dễ, mã thiện mã bị người cưỡi.


Chính nàng từ nhỏ là cô nhi, chịu nhiều cực khổ ủy khuất nên cũng không muốn thấy Liễu Nhi phải chịu đựng như mình, bị người khác khi dễ.


Không chỉ như vậy tật nói lắp cũng phải bỏ.


Con người luôn có thành kiến để nhìn người khác, thế giới trẻ con ngây thơ lại càng thêm tàn khốc hơn.


Liễu Nhi muốn vui chơi với bạn bè cùng tuổi, vừa mở miệng đã nói lắp, rất dễ bị đám nhỏ đem làm đối tượng cười nhạo, đây đối với tính cách mềm yếu của Liễu Nhi mà nói nhất định là một đả kích không nhỏ.


Kinh Ngạo Tuyết nghĩ như vậy, cảm thấy muốn nổi giận.


Ánh mắt nàng lạnh đi, nhớ đến trước kia mình từng gặp những chuyện như vậy, mặc dù tiểu thuyết và ti vi đã từng xem qua, nhưng đạo lý đều cũng như vậy.


Người sinh ra bị nói lắp không nhiều, đa phần đều lúc nuôi nấng không để ý mới tạo thành.


Khi nàng đang tuổi mới lớn, học theo người khác cách nói chuyện, tạo thành thói quen, khi lớn thêm vài tuổi cảm thấy như vậy là không tốt nên quyết tâm bỏ đi tật xấu này.


Liễu Nhi chỉ mới bốn tuổi, còn nhiều thời gian để thay đổi.


Nhưng mà, nàng phải xác định trước tật nói lắp của Liễu Nhi là do trời sinh hay do sau đó tạo thành.


Nguyên chủ trước giờ không quan tâm Liễu Nhi, từ trí nhớ của nàng cũng không phân tích ra được nguyên nhân.


Nhưng mà, Thẩm Lục Mạn một tay nuôi lớn Liễu Nhi chắc chắn biết chuyện này.


Nàng nghĩ vậy, liền ngẩng đầu hỏi Thẩm Lục Mạn: "Liễu Nhi bị tật nói lắp, là bị từ nhỏ sao?"


Liễu Nhi nghe thấy nàng gọi tên mình, nghiêng đầu nhỏ gật gật nói: "đúng, đúng vậy."


Kinh Ngạo Tuyết biết nàng không hiểu, liền thiêu mi nhìn Thẩm Lục mạn, chờ câu trả lời của nàng.


Thẩm Lục Mạn sửng sốt một hồi, hình như không nghĩ đến nàng sẽ hỏi vấn đề này.


Thấy Kinh Ngạo Tuyết nhìn nàng, nhãn thần sắc bén nàng theo bản năng suy nghĩ liền hồi đáp: "hẳn là vậy, từ lúc Liễu Nhi bắt đầu học nói, thì đã như vậy rồi."


Kinh Ngạo Tuyết khổ sở nhíu mày nói: không lẽ là trời sinh sao?


Thẩm Lục Mạn thấy vậy hỏi: "vì sao ngươi lại hỏi vấn đề này?"


Kinh Ngạo Tuyết a một tiếng, vỗ vai Liễu Nhi nói: "Liễu Nhi cũng đã 4 tuổi rồi, không thể tiếp tục nói lắp được, ngươi nói nàng từ nhỏ đã như vậy, vậy có mang nàng đi xem đại phu có hỏi qua hắn là xảy ra chuyện gì không?"


Thẩm Lục Mạn nghe thấy giọng nói của nàng có sự chỉ trích, đáy lòng nàng cười lạnh một tiếng, thầm nói: nàng không đưa Liễu Nhi đưa chữa bệnh được là lỗi của ai?


Ánh mắt nàng lạnh lùng khiến Kinh Ngạo Tuyết hậu tri hậu giác nhớ đến việc làm ngu xuẩn của nguyên chủ.


Nàng cười xấu hổ một cái, Thẩm Lục Mạn là nương thân đã làm tận chức trách rồi, ngược lại nguyên chủ lại là sự cản trở tồn tại nhiều nhất.


Trong lòng nàng thầm mắng một tiếng nói: "chờ sau khi ta về nhà, ta sẽ dạy nàng thử trước một chút, nếu vẫn không đổi được, vậy thì đem nàng đến Bách Thảo Đường trên trấn, tìm lão đại phu hôm nay chẩn mạch cho ta xem một chút."


"Nếu muốn sửa được thì ngày thường phải có người nói chuyện với nàng, tạo sự thuần thục thì mới bớt được tật nói lắp, chúng ta nên nói chuyện với nàng nhiều hơn, phải luôn đổi nhiều cách mới cho nàng."


Giọng nói nàng nhẹ nhàng, tựa hồ việc này khá đơn giản.


Thẩm Lục Mạn hé môi muốn nói gì đó, rồi lại cắn răng nhịn xuống, nàng nhìn Liễu Nhi còn không hiểu xảy ra chuyện gì, mím mím môi nói chuyện với nàng.


Kinh Ngạo Tuyết có chút ngại ngùng, nàng lúng túng sờ mũi một cái, sợ Thẩm Lục Mạn nói lời khó nghe.


Nàng quay đầu nhìn ra cửa sổ giảm đi không khí này, bên tai là tiếng Thẩm Lục Mạn cùng Liễu Nhi ngây thơ nói chuyện.


Nghe nàng nói, cũng chỉ được vài câu.


Cho nên, cả quãng đường còn lại, hai người lớn chỉ biết tìm Liễu Nhi nói chuyện.


Xe ngựa không nhanh không chậm, gần nửa canh giờ đã đến Đa Bảo Thôn.


Kinh Ngạo Tuyết trên xe ngựa nhiều đồ như vậy, nên hứa cho phu xe thêm tiền để hắn cho ngựa chạy đến trước nhà.


Đến cửa viện, Kinh Ngạo Tuyết xuống xe, đem đồ trong xe để lên sân.


Xa phu là người trung niên hơn 30 thân hình mặc dù thấp bé nhưng lại khỏe mạnh.


Hắn là người thành thật, thấy Kinh Ngạo Tuyết mang nhiều đồ, liền xuống xe giúp đỡ nàng, hai người cùng nhau xách đồ xuống, dời hết đồ từ trên xe đi.


Kinh Ngạo Tuyết đưa phân nửa tiền còn lại cho xa phu, hắn cười vui vẻ nhận lấy đánh xe đi khỏi.


Kinh Ngạo Tuyết quay đầu nhìn nửa sân đồ, Thẩm Lục Mạn vùi đầu thu dọn nàng vội nói: "trước không thu vội, chờ mai rồi xếp."


Thẩm Lục Mạn khó hiểu thấy Kinh Ngạo Tuyết thái độ kiên quyết, liền để nguyên mọi thứ tại chỗ cũng không quá vướng bận, không nói gì thêm, xoay người vào phòng bếp chuẩn bị làm cơm tối.


Kinh Ngạo Tuyết thở dài một hơi, quay về phòng ngồi, đem vật quý trên người ra, để hết lên bàn bắt đầu kiểm tra.


Hôm nay ở trên trấn mua đồ không ít bạc, bây giờ chỉ còn hơn 500 lượng, coi như cũng không nhỏ.


Tương lai nàng còn dùng đến nhiều, liền đem ngân phiếu và bạc chia ra cất.


Ngoại trừ cái đó, nàng còn hai tờ khế mua bán nhà, một tờ là viện tử hiện tại, một tờ là lấy được từ Hàn gia mấy ngày trước.


Nàng nhìn địa chỉ khế ước nhà, cùng tương ứng với đất trong Đa Bảo thôn trong trí nhớ, phát hiện đây có chỗ mấy hôm trước nàng lên núi hấp thụ mộc hệ nhân tử, đó là một cái viện nằm dưới chân núi.


Viện tử cực kỳ cũ nát, nhìn qua dường như đã hoang phế nhiều năm, căn bản không đáng giá.


Kinh Ngạo Tuyết cười lạnh, nàng cười lạnh không ngờ Hàn lão thái gia lại xảo trá như vậy, đám đem cái nhà cũ nát đưa cho mình.


Nàng lại đem khế đất ra xem, phát hiện ruộng này đất tốt, nếu không sẽ chạy đến Hàn gia gây rối.


Nàng tu luyện cần nhiều thảo dược, nguyên bản dự định trồng trọt, có được cái ruộng này đúng lúc phát huy tác dụng rồi.


Đúng lúc cái ruộng này nằm gần viện tử ngay dưới chân núi, nơi đó có mộc hệ nhân tử hoạt động mạnh nhất Đa Bảo thôn.


Kinh Ngạo Tuyết định dọn nhà đến ở dưới chân núi, sở dĩ nàng không muốn để Thẩm Lục Mạn dọn đồ vì đang nghĩ đến điều này.


Hiện tại mọi thứ đã có sẵn, phòng cũng đã có, tuy có chút cũ nát nhưng nhìn bề thế vẫn có thể ở được, sửa sang lại là có thể ở được.


Đã vậy, Kinh Ngạo Tuyết dự định, ngày mai đến chân núi thăm dò một phen.


Buổi chiều lúc ăn cơm, nàng đem việc này nói cho Thẩm Lục Mạn, đối phương thì sao cũng được, chỉ nói để cho nàng làm chủ.


Kinh Ngạo Tuyết gãi đầu, tuy Thẩm Lục Mạn mặt không biến sắc nhưng nàng luôn cảm thấy đối phương vẫn còn đang mang lòng chỉ trích mình từ trên xe ngựa xuống.


Nàng cảm thấy hổ thẹn, không biết nên làm gì để đối phương nguôi giận, đơn giản nói: "tôi này ngươi đừng ngủ, ta nấu nước cho ngươi ngâm thuốc tắm."