Độc Sủng Kiều Thê

Chương 2




Tưởng thị cười ôn nhu, sờ đầu nhỏ của nàng, "Vẫn còn giận ca ca sao?"

Lúc này Lục Dao mới nhớ lại, trước khi rơi xuống nước, nàng đã náo loạn một trận cùng ca ca.

Từ nhỏ nàng đã thích vẽ tranh, cha luôn luôn sủng nàng, còn cố ý vì nàng mà đi thỉnh danh sư, họa sư của nàng là cư sĩ của Thục Sơn được xưng là "Họa thánh".

Bốn tuổi Lục Dao đã học vỡ lòng, học mười năm cũng coi như là có chút thành tựu. Khi nàng đi cửa hàng Thủy Mặc mua giấy Tuyên Thành, thì lại phát hiện bức họa của mình thế nhưng được bán ở đây. Gặng hỏi một phen mới biết là do ca ca nhà mình thiếu bạc, mới đem bức họa của nàng bán vào đây. Lúc nàng tức giận thì không thích để ý tới người khác, Tưởng thị tự nhiên cũng biết việc này.

Lục Dao từ trong chăn lộ ra cái đầu nhỏ, lắc đầu, chuyện đã qua bốn năm rồi, nàng đã sớm không còn tức giận.

"Con thật sự hơi mệt." Dung mạo nàng xinh đẹp, một đôi mắt ngập nước, cho rằng nàng đang khẩu thị tâm phi*, Tưởng thị ngứa tay liền nhéo mặt nàng một cái.

*Khẩu thị tâm phi: Nghĩ một đằng nói một nẻo.

"Nương!" Lục Dao ôm mặt trừng mắt liếc nhìn nương nàng một cái.

Tiểu nha đầu lớn lên xinh đẹp, lúc sóng mắt lưu chuyển, con ngươi trong vắt phảng phất giống như có thể nói, đáy lòng Tưởng thị liền mềm thành một khối, thu tay lại rồi cười nói, "Con tức giận cũng phải, lần này ca ca con quả thật đã quá phận, nương làm chủ thay con."

Bà thay Lục Dao dịch chăn lại, "Con ngủ một lát đi đã, tỉnh lại rồi nói."

Lục Dao gật đầu, khuôn mặt nhỏ vùi vào gối đầu, còn không quên dặn dò: "Nương muốn phạt thì phải phạt hắn bạc, bằng không ca ca sẽ không nhớ."

Còn nói là không mang thù, Tưởng thị buồn cười không thôi, "Biết rồi."

- -

Lục Minh cùng Tưởng Tĩnh Thần mới vừa tiến vào Trúc Lâm Hiên, Tưởng thị liền đi ra. Trên người bà mặc một bộ cẩm y thêu mây khổng tước ngậm liên châu, trên đầu búi kiểu tóc linh xà kế*, trên búi tóc cắm một cây trâm loại mỡ dê, nhìn qua rất là ung dung hoa quý.

*Linh xà kế

Linh xà k

Tưởng Tĩnh Thần cẩn thận đánh giá cô cô một cái, thấy tuy rằng đôi mắt của bà sưng đỏ, nhưng thần sắc lại tốt hơn không ít, đáy lòng liền thở phào nhẹ nhõm, chào hỏi cô cô một tiếng, đối với đứa cháu trai này, Tưởng thị luôn rất thích, ôn nhu nói: "Mau ngồi đi, trời mưa lớn như vậy tại sao lại chạy về?"

Lục Minh nôn nóng mà nắm lấy cánh tay của nương mình, "Nương, rốt cuộc muội muội sao rồi?"

Tưởng thị trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, "Người đã tỉnh rồi, những bức họa kia của con bé, con thật sự bán đi rồi?"

Trời sinh bà tính tình dịu dàng, cho dù tức giận thì giọng nói cũng rất ôn nhu. Tuy rằng Lục Minh không sợ bà, nhưng cũng biết rõ lần này bản thân quả thật có chút hoang đường, thái độ nhận sai của hắn vô cùng thành khẩn, "Nương, con biết sai rồi, lần sau tuyệt đối không tái phạm."

Thấy hắn quả thật hối hận, Tưởng thị cũng không níu lấy không tha nữa, "Lần này phạt con hai tháng không được lãnh bạc, nhìn con hình như còn chưa nhớ lâu đâu."

Lục Minh ai oán một tiếng, vốn dĩ hắn đang thiếu bạc, đây không phải là muốn mệnh hắn sao? Hắn lén nháy mắt ra hiệu với Tưởng Tĩnh Thần, muốn biểu ca giúp hắn cầu tình, nhưng Tưởng Tĩnh Thần lại thờ ơ, từ đầu đến cuối biểu tình vẫn luôn thản nhiên, "Không trải qua sự cho phép của Dao Dao, đã tự tiện bán bức họa của nàng, chỉ phạt ngươi hai tháng bạc, đã là cô mẫu thủ hạ lưu tình rồi, theo ta thấy......"

"May mắn không có theo ý ngươi, nhìn sự bất công này lệch đến chỗ nào rồi." Lục Minh kêu hai tiếng, ngữ khí chua lòm.

Tưởng thị nhìn mà buồn cười không thôi. Bên ngoài trời mưa rất lớn, tuy khi bọn họ tới đây có mang theo ô, nhưng trên vai vẫn ướt một mảng lớn, Tưởng thị nhìn ở đáy mắt, hơi có chút đau lòng.

"Dao Dao ngủ rồi, hai người các con đi thay quần áo trước đi, đợi lát nữa lại đi nhìn nàng, đừng để Dao Dao còn chưa khỏi bệnh, mà các con lại bị nhiễm phong hàn rồi."
- -

Bên ngoài lại vang lên tiếng sấm, âm thanh rất lớn, Lục Dao nghe không rõ cuộc nói chuyện giữa bọn họ, nàng rũ mắt xuống, lông mi thật dài nhịn không được run rẩy.

Ngụy Tuyết Hinh là cháu gái ruột của Nhị cữu mẫu nàng, sau khi cha mẹ đi, thì vẫn luôn ở lại Tưởng phủ, Lục Dao thường xuyên đi Tưởng phủ tìm biểu ca biểu muội chơi đùa, nên cũng từng gặp nàng ta không ít lần, thời gian lâu dài liền dần thân nhau.

Ai ngờ ngày ấy thành thân nàng lại phát hiện, Ngụy Tuyết Hinh vậy mà đang hoài thai, phụ thân của hài tử lại là biểu ca của nàng!

Chuyện này, đối với Lục Dao mà nói, không khác nào sét đánh ngang trời. Tuy rằng biểu ca liên tục giải thích, hắn và Ngụy Tuyết Hinh chỉ là do say rượu nên mới lỡ lầm, chuyện này lại trở thành một cái gai trong lòng Lục Dao, nếu không phải do thân thể của ngoại tổ mẫu không được tốt, không chịu nổi một chút kích thích, thì Lục Dao đã sớm hòa li với hắn.

Nàng hận biểu ca rõ ràng làm ra loại chuyện hoang đường như vậy, nhưng vẫn có ý dấu diếm, nếu như hắn sớm tìm nàng nhận sai, nhìn trên giao tình từ nhỏ đến lớn, chưa chắc nàng đã ghét hắn như vậy, nhưng mà hết lần này tới lần khác hắn lại lựa chọn dấu diếm.

Lục Dao vốn cho rằng mình sẽ ngủ không được, ai ngờ lại vẫn ngủ thiếp đi, mới vừa tỉnh dậy, nha hoàn liền đến thông báo.

Mặc dù Lục Dao không muốn gặp hắn, nhưng rõ ràng không có khả năng vẫn luôn trốn tránh, nàng được Hề Hương đỡ ngồi dậy, "Để cho bọn họ vào đi."

Một người là ca ca ruột, một người là biểu ca đã có hôn ước từ nhỏ, bọn họ đã vào khuê phòng của Lục Dao không ít lần, tự nhiên không còn xa lạ gì.

Hai thiếu niên được nha hoàn đưa vào phòng trong, Tưởng Tĩnh Thần liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lục Dao.

Thiếu nữ ngồi ở mép giường, trên thân mặc một bộ áo ngủ tỳ bà viền vàng, phía dưới là váy lụa thêu trăng non đuôi phượng, một đôi mắt trong vắt như nước mùa thu, da trắng nõn nà, môi đỏ như quả anh đào, tuổi còn nhỏ, mà đã mị cốt thiên thành, bởi vì do rơi xuống nước, nên trong vẻ đẹp lại nhiều thêm một phần bệnh trạng, mặc dù là nhìn nàng lớn lên, nhưng Tưởng Tĩnh Thần cũng nhịn không được mà nhìn tới xuất thần.

Nhận thấy được tầm mắt nóng rực của hắn, hô hấp của Lục Dao liền dừng lại một chút, môi đỏ không tự chủ được mà mím lại.

Mặc dù Lục Minh còn có chút ngại ngùng, nhưng da mặt hắn vẫn luôn rất dày, từ bên ngoài hoàn toàn không nhìn ra được hắn đang mất tự nhiên, ngược lại thân mật mà đi qua, xoa nhẹ đầu nàng một cái, "Thật là ngốc chết đi được, chỉ có đi thôi mà cũng để rơi xuống nước, cũng may là không có việc gì."

Lục Dao liếc mắt trừng hắn một cái, vẻ mặt mệt mỏi, Tưởng Tĩnh Thần cẩn thận nhìn rồi lại tới gần một chút, duỗi tay sờ cái trán của nàng, "Vẫn còn không thoải mái sao?"

Lục Dao hơi nghiêng đầu, không muốn bị hắn sờ.

Bầu không khí tự dưng có chút xấu hổ.

Lục Dao ngẩng đầu nhìn hắn một cái, vẻ mặt lãnh đạm, "Biểu ca, ta đã lớn rồi, không cho ngươi sờ đầu ta nữa."

Đáy mắt Tưởng Tĩnh Thần hiện lên một chút nghi hoặc, theo bản năng mà phát hiện ra nàng hơi lãnh đạm, chỉ nghĩ là do thân thể của nàng không được thoải mái, hắn cười nói, "Được, biểu ca không sờ là được."

Vẻ mặt này, giống như cái gì cũng nghe theo nàng, Lục Dao không hiểu vì sao có chút phiền, đời trước cũng như thế, biểu hiện giống như mọi việc đều sẽ nghe theo nàng, không nghĩ tới...... Lục Dao nhịn không được mà cười lạnh, mặc dù giận hắn, nhưng những những chuyện đó, hiện tại lại chưa có xảy ra, cho dù có bực, cũng không thể tự dưng phát cáu.

Thân thể nàng không thoải mái, bọn Lục Minh cũng không ở lại lâu, vừa nói hai câu, liền tính rời đi. Trước khi đi, Tưởng Tĩnh Thần còn lấy một bọc nho khô nhỏ từ trong ngực ra, rồi đặt ở trên bàn.

Mỗi lần hắn tới đều phải mang cho nàng một ít đồ ăn vặt, trước kia Lục Dao rất thích, nhưng sau khi thành thân hai năm, liền không được ăn lại đồ ăn của hắn nữa, về sau Tưởng Tĩnh Thần cũng không còn mua nữa, một lần nữa nhìn thấy những món ăn nhỏ này, Lục Dao rũ mắt xuống, thấp giọng nói cảm ơn.

"Khách khí với biểu ca làm gì." Tưởng Tĩnh Thần giơ tay lên, muốn sờ đầu nàng, nhưng nhớ lại lời nàng nói, đến nửa đường thì liền thu tay về, thần sắc lại vô cùng tự nhiên, "Muội cố gắng dưỡng thương cho tốt, hôm nào biểu ca lại đến thăm muội."

Lục Minh cười một tiếng, không khách khí mà mở bọc nhỏ ra, cầm mấy viên nho khô ném vào trong miệng, đùa giỡn nói: "Mưa to như vậy, khó mà không ướt được, đừng nói là biểu ca bỏ vào trong người nha?"

Tưởng Tĩnh Thần liếc mắt nhìn hắn một cái, "Ăn cũng không chặn nổi miệng ngươi?"

Thấy ca ca cười một cách mập mờ, Lục Dao bỗng có chút phiền, liền mở miệng đuổi người, "Các ngươi mau đi nhanh đi!"

Lục Minh xì một tiếng, xoa nhẹ đầu nàng, "Không biết lớn nhỏ, gần đây ca ca rất nghèo, nên chưa mua gì cho muội được, để lần sau sẽ mua đồ tốt bồi bổ cho muội."

Lục Dao mới không thèm chút đồ này của hắn, thấy hắn trước sau vẫn cà lơ phất phơ, nhịn không được dỗi hắn, "Nghèo đến nỗi phải bán tranh đi, thì còn có tiền mua đồ cho muội?"

"Qua thời gian ngắn nữa là sinh thần của tổ mẫu, nếu không phải vì muốn chuẩn bị một bức tượng làm lễ vật tặng sinh thần lão nhân gia, ta cũng không đến mức bán tranh đi, muội muội tốt, muội tha thứ cho ca ca lần này được không? Ca ca đã nói với chủ quán rồi, bảo ông ấy thay ta giữ lại một tháng, chờ ta để dành đủ bạc, thì sẽ chuộc tranh lại."

Hắn nói tự nhiên là thật. Đời trước những bức tranh đó quả thật đã được hắn chuộc về.

Hắn là con vợ cả duy nhất của tam phòng, mỗi tháng có thể lãnh được hai mươi lượng bạc, ngày thường chi phí ăn mặc cùng đi lại đều là phí chung, theo lý thì không nên nghèo như vậy, nhưng lại không đủ cho hắn xã giao nhiều, mỗi tháng hắn đều đi ăn nhậu chơi bời cùng một đám bằng hữu, hắn ra tay lại hào phóng, thường xuyên phải mua đồ cho muội muội trong nhà bọn họ, lúc này mới như lấy trứng chọi đá.

Lục Dao thấy hắn đường đường là nam tử hán đại trượng phu lại thảm như vậy, cũng thấy mất mặt thay hắn.

Nghĩ đến hắn ở đời trước, vì có thể xoay sở được bạc, thậm chí đã chạy tới sòng bạc, đáy lòng Lục Dao liền nặng trĩu, nếu như nàng đã trở lại, nói thế nào cũng không thể để ca ca lại dính vào mấy thứ này, xem ra cũng cần phải nghĩ ra một biện pháp kiếm tiền.

Bọn họ đi rồi, Lục Dao liền bảo Hề Hương đem hộp gỗ tử đàn nhỏ giấu tiền của nàng ra, bên trong có hai tờ ngân phiếu một trăm lượng, năm thỏi bạc nhỏ, ở kinh thành nơi đâu cũng tấc đất tấc vàng này muốn mua một cửa hàng thì phải tốn không ít tiền, hai trăm lượng bạc căn bản là không đủ.

Lục Dao lập tức có chút nhụt chí.

Thấy nàng ôm hộp, thở ngắn than dài, Hề Hương liền che môi cười trộm, "Cô nương muốn đưa tiền cho thiếu gia mượn sao?"

Đây là người hoạt bát nhất trong mấy nha hoàn của nàng, nghĩ tới không quá mấy ngày nữa nàng ấy sẽ chết thảm nơi đầu đường, đáy lòng Lục Dao liền có chút khó chịu, nếu như đã trở lại, lần này nàng nhất thiết phải bảo vệ người bên cạnh thật tốt, nàng cong môi, ra vẻ nhẹ nhàng mà nói: "Đương nhiên là không phải. Cho hắn mượn thì nhất định là có đi mà không có về, ta chỉ muốn nhìn xem ta còn bao nhiêu của cải mà thôi."

Nàng để Hề Hương cất hộp đi, liếc mắt nhìn xung quanh một cái, "Lan Hương đâu rồi?"

Hỏi xong, nàng liền nhớ ra, khi nàng rơi xuống nước, bên người là Lan Hương hầu hạ, tuy rằng là do nàng không cẩn thận nên mới rơi vào hồ nước, nhưng khẳng định là Lan Hương cũng bởi vậy nên mới bị phạt, bởi vì chăm sóc không chu đáo, nàng nhớ Lan Hương không chỉ bị phạt tiền tiêu vặt nửa năm, mà còn bị đánh hai mươi gậy.

Cô nương gia có da thịt non mịn, đánh hai mươi gậy xuống thiếu chút nữa đã muốn nửa cái mạng của nàng ấy, lúc này nàng ấy còn đang dưỡng thương ở trong phòng.

Lục Dao ít nhiều cũng cảm thấy có chút áy náy, muốn đi nhìn nàng ấy.

Vân Hương vội vàng ngăn lại, nàng là đại nha hoàn của Lục Dao, luôn luôn xử sự bình tĩnh, "Không được đâu cô nương, bên ngoài còn đang mưa, người vừa mới tỉnh lại, nếu như mắc mưa, thì sẽ bị đau đầu nhức óc, như vậy rất không tốt."

Nàng lảm nhảm còn lợi hại hơn cả Tưởng thị, Lục Dao bất đắc dĩ nói, "Ta không đi là được rồi. Vậy ngươi cầm bình thuốc kim sang* trong phòng ta qua cho nàng ấy đi. Để nàng ấy nghỉ ngơi thêm hai ngày, chờ vết thương khỏi hoàn toàn, thì qua đây cũng không muộn."

*Thuốc kim sang: Theo ta hiểu thì đây là bình thuốc dành cho những vết thương do đao, kiếm gây ra.

Vân Hương nhận lấy thuốc, uốn gối nói, "Nô tỳ thay Lan Hương cảm tạ cô nương."

Lục Dao khoác tay, không kiên nhẫn nghe những lời này.

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân, cả người Ngụy Tuyết Hinh ướt nhẹp tiến vào, tóc mái cũng dính lên trên trán, nàng có một đôi mắt hạnh nhân rất dài, khuôn mặt bởi vì dính mưa mà gần như trắng tựa phấn hoa đào, giọng nói lại mang theo một chút nôn nóng, "Dao Dao, ngươi không sao chứ? Thật sự khiến ta sợ muốn chết mà."

Biểu tình của nàng rất chân thành, trước kia Lục Dao còn cảm động rất nhiều lần, nhưng giờ biết nàng ta chỉ đang đóng kịch, Lục Dao liền cong môi, trên mặt lộ ra một nụ cười ngây thơ, "Tỷ tỷ, trời mư lớn như vậy, sao tỷ lại tới đây?"

Không phải nàng ta thích diễn sao? Vậy nàng liền bồi nàng ta chơi đùa.

..........