Độc Sủng Kiều Thê: Vì Em Là Vợ Anh

Chương 22: Anh là tốt nhất




Lần này Trần Hạo Huân có chút tàn nhẫn với Lâm Mỹ Hạnh khi đưa bà đến chùa mà không mang theo bất cứ người hầu nào trong nhà. Ông muốn Lâm Mỹ Hạnh phải ý thức được bản thân đã phạm phải lỗi gì và cư xử sao cho phải phép. Quả thật nếu năm đó Lâm Mỹ Hạnh không vô ý mang thai Trần Hạo Dương thì ông chắc chắn sẽ không kết hôn với một người không biết điều như bà.

Nếu tính cách của Lâm Mỹ Hạnh bằng một nửa mẹ của Trần Hạo Phong thì e rằng không có thể dung túng cho bà một số chuyện nhất định, nhưng cóc ghẻ thì sao mà sánh được với thiên nga, vũ nữ quán bar thì sao mà so bì được với thiên kim đài cát được giáo dục đàng hoàng.

Trần Hạo Huân chỉ cần những người vợ hiểu chuyện và những đứa con trai tài giỏi để giúp ông duy trì sản nghiệp này. Nếu Trần gia có kẻ vô dụng thì kẻ đó chắc chắn sẽ bị loại bỏ, kể cả người đó có là con trai ruột thịt của ông.

Phương Tú Âm đứng từ trên lầu cao nhìn xuống, mặc dù cô đã loại trừ được Lâm Mỹ Hạnh ra khỏi tầm mắt nhưng cô vẫn cảm thấy có chút bất an…

“Em nghĩ Lâm Mỹ Hạnh sẽ không để yên đâu, với tính cách của bà ta thì e rằng sẽ trả lại cho chúng ta gấp vạn lần cách mà chúng ta đối xử với bà ta…”

Người mà khiến Phương Tú Âm lo lắng chính là Trần Hạo Phong, đối với cô hắn không hề có đủ sức mạnh để tự bảo vệ cho bản thân mình. Cô sợ rằng nếu cô rời đi chứ tính mạng của Trần Hạo Phong sẽ bị đe doạ…

Nhưng có một điều mà cô không thể nào ngờ tới chính là người đang ngồi mỉm cười hiền lành trước mặt cô thật ra là một con cáo già ngàn năm, ngay cả Vương Trạch Vinh còn biết người đàn ông đó nham hiểm cỡ nào. Đối với Trần Hạo Phong, việc hắn có muốn hay không mới là vấn đề quan trọng…

“Sao vậy? Em vẫn còn ấm ức về chuyện của Lâm Mỹ Hạnh à?”

Phương Tú Âm chậm rãi lắc đầu, ánh mắt cô hơi hướng xuống khiến cho Trần Hạo Phong cảm thấy khó chịu. Rõ ràng cô vẫn còn ấm ức khi bị Lâm Mỹ Hạnh đổ oan, vậy mà cô không nói với hắn…

“Lại đây nào…”

Phương Tú Âm tiến đến ngồi bên cạnh Trần Hạo Phong, cô định sẽ về nhà trong vài ngày để giải quyết một số chuyện nhưng cô lại ngại mở lời với hắn…

“Thật ra…em định sẽ về nhà một thời gian, cỡ ba hoặc bốn ngày gì đó, nhưng em lo anh ở một mình sẽ cảm thấy bất tiện…”

Trần Hạo Phong tưởng chuyện gì lớn, cũng lâu rồi hắn không ra ngoài hóng gió, nhân cơ hội này phải rời khỏi đây vài hôm mới được…

“Được, sau này nếu em thích thì em cứ về nhà thoải mái, không cần hỏi ý kiến của anh đâu…”

Phương Tú Âm mừng rõ liền hôn lên má của Trần Hạo Phong một cái, cô vui vẻ nói lời cảm ơn với hắn…



“Cảm ơn anh, anh là người tốt nhất…”

Trần Hạo Phong có chút vui sướng khi được vợ hôn, nhưng hắn không bày ra biểu cảm gì quá quắt, kẻo Phương Tú Âm lại tưởng nhầm hắn là tên biến thái…

“Bây giờ em về luôn à?”

Phương Tú Âm gật đầu, cô chỉ cần Trần Hạo Phong đồng ý là có thể đi ngay. Dù sao đồ đạc và quần áo của cô vẫn còn nguyên ở nhà, cô không cần phải mang theo hành lý nhiều làm gì cho mệt.

Ngay khi Phương Tú Âm rời đi thì Trần Hạo Phong liền đứng dậy vươn vai mấy cái, hắn ngồi nhiều quá cũng cảm thấy cơ thể đau nhức khó chịu. Vốn dĩ hắn định rủ Vương Trạch Vinh đi uống vài ly nhưng bây giờ cậu đang ở Pháp để giải quyết công việc, e rằng khoảng thời gian này sẽ không về nước.

Trần Hạo Phong đột nhiên nghĩ đến gương mặt uất ức của Phương Tú Âm, tính cách của hắn không giống Trần Hạo Dương ở chỗ không quan tâm đến chuyện phụ nữ trong nhà đấu đá với nhau, nếu ai dám gây khó dễ với người phụ nữ của hắn, hắn nhất định sẽ trả lại đủ, thậm chí là hơn rất nhiều…

Trong thời gian Lâm Mỹ Hạnh không có nhà thì người hầu đã bị đuổi bớt, vậy nên hắn có thể rời đi mà không lo sẽ bị ai đó phát hiện.

Trần Hạo Phong lái xe đến một ngôi chùa nằm ở vùng ngoại ô hẻo lánh, đây cũng là ngôi chùa mà mẹ hắn thích đến nhất khi bà còn sống. Việc Trần Hạo Huân gửi Lâm Mỹ Hạnh đến chỗ này cũng mang hàm ý nhất định mà cả đời bà ta không ngờ được…

Trần Hạo Phong cẩn thận đến gặp sư trụ trì của chùa, hắn thành tâm cầu nguyện, sau đó bỏ vào hòm công đức một số tiền khá lớn khiến vị sư trụ trì cũng bất ngờ…

Trần Hạo Phong mỉm cười chào vị sư, hắn nhanh chóng nói ra nguyện vọng của mình…

“Mong sư giúp đỡ, dì của con là người hiền lành và thích giúp mọi người làm những việc như quét dọn và nấu nướng, nhưng dì ấy ngại phải mở lời, hi vọng sư có thể sắp xếp cho dì của con thật nhiều công việc để dì ấy giúp đỡ mọi người…”

Vị sư trụ trì mỉm cười hiền lành, ông chậm rãi đáp lại…

“Gia đình của thí chủ thật sự rất có phúc, ta sẽ nhận lời của thí chủ và cầu bình an cho gia đình của ngài…”

Trần Hạo Phong lịch sự chào sư liền rời đi trước, hắn muốn xem thử một người kiêu kì như Lâm Mỹ Hạnh sẽ làm những công việc đó như thế nào. Còn nếu bà ta dám làm loạn ở nơi này, thì e rằng Trần Hạo Huân sẽ không để yên cho bà ta…