Trần Hạo Phong đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Phương Tú Âm, hắn tin rằng cô không ngu ngốc đến mức hạ độc Lâm Mỹ Hạnh, nhưng vì thời gian mà hắn quen biết Phương Tú Âm không được lâu nên hắn cũng không chắc với suy nghĩ của mình,
Cả hai nhanh chóng trở về dinh thự Trần gia để xem tình hình, nhưng khi Phương Tú Âm nhìn thấy bộ dạng đang nằm trên giường của Lâm Mỹ Hạnh thì cô thấy bà ta cũng không bị nặng cho lắm.
Rõ ràng sắc mặt của Lâm Mỹ Hạnh chỉ hơi tái nhợt một chút, gương mặt khẽ nhăn lại vì cơn đau đến từ bụng dưới. Đột nhiên Lâm Mỹ Hạnh nhìn thấy Phương Tú Âm cùng Trần Hạo Phong bước vào, bà ta nhanh chóng hét lớn…
“Là cô ta! Cô ta đã hạ độc tôi!”
Trần Hạo Huân và Trần Hạo Dương cũng đang có mặt ở đó, cả hai nhanh chóng nhìn về phía Phương Tú Âm, riêng Trần Hạo Dương lên tiếng buộc tội cô trước…
“Cô giỏi thật đấy! Tôi biết ngay cô không hề có ý tốt khi mang quà đến tặng cho mẹ tôi mà! Bây giờ thì hay rồi, cô còn dám hạ độc bà ấy!”
Trần Hạo Phong kéo tay Phương Tú Âm để cô lùi lại, hắn nhanh chóng lên tiếng bênh vực cô…
“Cậu nói năng cho cẩn thẩn vào, dù gì đi chăng nữa thì Phương Tú Âm cũng là chị dâu của cậu, cậu càng không thể buộc tội cô ấy khi chưa có bằng chứng cụ thể!”
Trần Hạo Dương lập tức cười khẩy, cậu ta vô cùng khinh thường Trần Hạo Phong và những loại người thấp kém không biết điều như Phương Tú Âm. Huống chi sự thật đã rõ rành rành, chuyện tìm được bằng chứng thì chỉ là chuyện sớm muộn thôi…. Truyện Khác
“Anh trai à, đáng lý ra giờ này anh phải ngồi yên trong phòng chứ, một người tàn phế như anh thì ra ngoài nhiều làm gì, khiến Trần gia bị mất mặt!”
Phương Tú Âm tức giận đến mức không nhịn nổi, cô tiến đến tát cho Trần Hạo Dương một cái rất đau, khiến cho Lâm Mỹ Hạnh đang quằn quại trên giường cũng vì sót con mà hét lớn…
“Con nhỏ kia! Sao mày dám đánh con tao hả!”
Trần Hạo Dương cũng không nhịn được cái cục tức này, hắn định giơ tay lên đáp trả lại cái tát của Phương Tú Âm nhưng lại bị tiếng quát của Trần Hạo Huân ngăn cản, khiến bàn tay dừng lại giữa không trung…
“Đủ rồi đấy! Đợi điều tra xong thì biết ai sai ai đúng!”
Trần Hạo Dương tức điên người nhưng vẫn phải nhịn lại, cậu ta đưa ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Trần Hạo Phong và Phương Tú Âm, dường như khẳng định rằng người gây ra chuyện này là bọn họ…
Trần Hạo Huân vẫn không nói gì, ông biết rõ Phương Tú Âm không phải cô gái ngoan ngoãn như vẻ bề ngoài, càng không phải người chấp nhận chịu thiệt thòi để người ta ức hiếp mình. Nhưng nếu cô dám làm những chuyện như hạ độc thì ông nhất định sẽ trừng phạt thật nặng!
Khoảng nửa tiếng sau thì đội trưởng của đội điều tra trở lại báo cáo tình hình cho Trần Hạo Huân…
“Thưa ngài, chúng tôi đã mang trà đi thẩm định thì phát hiện trà này rất an toàn, không có độc tố, còn những món mà phu nhân ăn trong suốt buổi sáng ngày hôm nay cũng không có độc!”
Lâm Mỹ Hạnh cau mày nhìn về phía Trần Hạo Huân, nếu trong đồ ăn và trà không có độc vậy tại sao bà lại bị cơn đau bụng hành hạ như thế này cơ chứ, rõ ràng đây là triệu chứng trúng độc…
“Các người có điều tra cẩn thận không đấy! Rõ ràng bụng của ta rất đau, chắc chắn là bị trúng độc!”
Trần Hạo Huân nhìn gương mặt tái nhợt của Lâm Mỹ Hạnh liền biết bà ta không diễn, còn việc có bị trúng độc thiệt hay không thì do bác sĩ kết luận, trừ khi bác sĩ đã kết luận sai…
“Đưa vị bác sĩ khi nãy đến đây…”
Vệ sĩ nhanh chóng gật đầu liền đi tìm vị bác sĩ khi nãy, e rằng người chưa đi xa được. Vậy nên đúng mười phút sau thì bị bác sĩ kia đã có mặt trong phòng, ông ta có chút chột dạ khi phải đứng đối diện Trần Hạo Huân…
“Chào ngài, tôi là người đã khám cho phu nhân…”
Trần Hạo Huân ra hiệu cho vệ sĩ giữ chặt lấy vị bác sĩ, ép buộc ông ta phải quỳ xuống trước mặt Trần Hạo Huân…
“Triệu chứng của Lâm Mỹ Hạnh là trúng độc đúng không? Nói thật đi!”
Vị bác sĩ sợ đến mức xanh mặt, ông ta nhìn về phía Lâm Mỹ Hạnh khiến bà ta chột dạ, nhưng để bảo toàn tính mạng thì ông ta đành nói thật…
“Thưa…thưa ngài…phu nhân không phải bị trúng độc, bà ấy chỉ bị rối loạn tiêu hoá mà thôi…”
Trần Hạo Huân liếc nhìn Lâm Mỹ Hạnh một cái khiến bà ta sợ hãi đến mức không dám hít thở, ông cũng không muốn làm khó vị bác sĩ kia nên ra hiệu cho vệ sĩ tiến ông ta về trước, còn những chuyện trong gia đình ông sẽ tự mình giải quyết…
Lâm Mỹ Hạnh chỉ bị đau bụng do rối loạn tiêu hoá thông thường nhưng bà muốn đổ lỗi cho Phương Tú Âm đã hạ độc mình nên mới nhờ bác sĩ nói dối. Nào ngờ đâu sự xuất hiện của Trần Hạo Huân khiến kế hoạch của bà như đổ sông đổ biển…
“Tôi thật sự bị hạ độc mà, bụng của tôi rất đau, ông nhìn sắc mặt của tôi là biết…!”
Trần Hạo Huân ra hiệu cho Lâm Mỹ Hạnh im miệng, ông ghét nhất là những kẻ vô dụng nhưng chỉ biết phá hoại. Nếu bà ta chịu ngoan ngoãn thì e rằng ông vẫn sẽ cho bà ta một cuộc sống giàu sang không lo nghĩ…
“Tâm tính của phu nhân không tốt, sắp xếp người đưa bà ấy đến chùa ba tháng để cầu phúc cho gia đình đi!”