Độc Sủng Kiều Thê.... Một Đời Yêu Em

Chương 86




Nhưng ngay khi vừa bước đến cửa phòng bệnh, chiếc bình trên tay Kiều Uyển Đình không giữ vững được nữa mà rơi thẳng xuống đất....

Một tiếng xoảng lập tức vang lên, nhưng Kiều Uyển Đình vẫn đứng yên bất động ở trước cửa, nước mắt trực trào nơi khóe mắt khi nhìn thẳng về phía Vũ Liên Hách ...

Tiếng động quá mạnh khiến cho Vũ Liên Hách cũng có chụt giật mình, lập tức nhìn ra ngoài cửa...

Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, hai trái tim như vỡ òa hạnh phúc, Kiều Uyển Đình mặc kệ những mảnh vỡ thủy tinh dưới sàn, bước nhanh đến chỗ Vũ Liên Hách...

Cả hai ôm chặt lấy nhau trong nước mắt của hạnh phúc, sau bao ngày chờ đợi cuối cùng Vũ Liên Hách cũng đã chịu tỉnh dậy...

Qua một lúc lâu, Kiều Uyển Đình cũng dần bình tĩnh trở lại, cô ngồi ngay ngắn lại, sau đó dùng tay lau nước mắt trên mặt...

Mặc dù vẫn còn tiếng khịt khịt của cái mũi, nhưng Kiều Uyển Đình vẫn mỉm cười nhìn Vũ Liên Hách nói...

*Chồng à, anh tỉnh dậy khi nào vậy...***Cũng được một lúc rồi, nhưng em đang có thai sao không ở yên trong phòng, đi đâu lung tung vậy.**Vũ Liên Hách nhìn thấy những mảnh vỡ thủy tinh trên sàn, biết rõ Kiều Uyển Đình ra ngoài lấy nước, trong khi bụng cô lúc này khá to, đi lại cũng sẽ bất tiện, tại sao không nhờ y tá lấy giúp chứ....

*Không có chỉ là em hơi khát, mà nước trong phòng lại hết, nên mới ra ngoài lấy, sẵn tiện vận động một chút..***Mà vợ à, anh đã ngủ bao lâu rồi, anh nhớ lúc đó em bụng em còn rất nhỏ, sao bây giờ lại to lên nhiều vậy...**Vũ Liên Hách cũng cảm thấy khó hiểu, anh nhớ mình chỉ ngủ có một lúc thôi, nhưng lúc tỉnh dậy bụng Kiều Uyển Đình đã cao vượt mặt, khiến cho anh vừa nhìn thấy cô cũng không khỏi ngạc nhiên...

*Chồng à, anh ngủ có một tí à, mà một tí của anh đến tận mấy tháng đó...***Bây giờ em có thai cũng đã được sáu tháng rồi đấy, chồng à anh có bất ngờ không.**Nghe thấy mấy lời của Vũ Liên Hách, Kiều Uyển Đình liền bĩu môi, rồi lại liếc xéo anh một cái nói....

*Vợ à em vừa nói cái gì, anh vậy mà đã nằm ở đây sáu tháng rồi sau...***Đúng vậy.**Vũ Liên Hách nghe thấy mình nằm đây ngủ suốt mấy tháng qua, thì không khỏi kinh ngạc mà hét lên, thảo nào tay chân anh lại cứng nhắc như vậy, muốn bước xuống giường cũng khó nói chi là đi lại..



**Vợ à, anh xin lỗi, sau này sẽ bù đắp thật nhiều cho em được không...**

**Um.**

Vũ Liên Hách cảm thấy mình thật có lỗi, vội vàng ôm chặt lấy Kiều Uyển Đình vào lòng, không ngừng nói lời xin lỗi..

Kiều Uyển Đình cũng không muốn giận dỗi anh làm gì, bởi vì anh chịu tỉnh dậy cô thật sự rất vui, mặc kệ anh đã làm gì đi nữa cô cũng đều sẽ bỏ qua hết...

Một lúc sau Kiều Uyển Đình chợt nhớ ra chuyện quan trọng, cô liền đẩy Vũ Liên Hách ra xa, sau đó với tay nhấn cái nút trên đầu giường...

Trong khi Vũ Liên Hách không hiểu chuyện gì cả, bất ngờ bị cô đẩy ra lại mất thăng bằng nằm ngã ra giường...

Kiều Uyển Đình có thể thấy rõ sự hụt hẫng trên khuôn mặt của Vũ Liên Hách, cô liền bật cười một tiếng rồi mới lên tiếng...

**Chồng à, anh ngoan ngoãn nằm yên trên giường đi, bác sĩ đang đến kiểm tra cho anh đấy...**

Suốt từ nãy cho đến giờ cả hai cứ liên tục thể hiện tình cảm thắm thiết mà quên mất lời bác sĩ dặn, khi nào Vũ Liên Hách tỉnh dậy phải báo với họ ngay...

Vài phút sau bác sĩ cũng đã đến, sau khi kiểm tra lại bác sĩ lúc này mới yên tâm, Vũ Liên Hách đã hoàn toàn bình phục, vài ngày nữa là có thể xuất viện về nhà....



Một tháng sau....

Kiều Uyển Đình lúc này cũng đã mang thai ở tháng thứ bảy, lần này đi khám thai tâm trạng cô rất vui vẻ, háo hức mong chờ biết giới tính bé con...

Lần này Vũ Liên Hách cũng vào trong phòng siêu âm với cô, sau khi nghe bác sĩ nói bé con là con trai anh rất vui mừng...

Sau này khi bé con lớn lên Vũ Liên Hách sẽ dạy con học võ, bắn súng, như vậy vợ anh sẽ có thêm người bảo vệ, không ai có thể đến gần bắt nạt được nữa...

Tôi đêm hôm đó, Vũ Liên Hách vừa bước ra khỏi phòng tắm, nhìn xung quanh trong phòng không thấy Kiều Uyển Đình đâu cả...

Nhìn ra pha ngoài ban cg thì thấy cố đag đứng đấy nưm trg, do hm này là ngày m nên trăng rất sáng, rất tròn...

Thấy trời lúc này cũng đã có gió, Vũ Liên Hách lo lắng cô sẽ bị cảm lạnh, nên đã mang áo khoác ra choàng lên người Kiều Uyển Đình...

Cô biết là anh nên cũng không phản ứng gì lại, đứng yên để Vũ Liên Hách ôm mình từ phía sau, khuôn mặt góc cạnh đặt lên bờ vai mảnh khảnh của cô hít hà mùi hoa oải hương trên tóc...

Một lúc lâu, Vũ Liên Hách mới chậm rãi lên tiếng, nhưng khuôn mặt vẫn còn đặt ở trên vai Kiều Uyển Đình, nhưng lúc này lại hun nhẹ vài cái lên cổ, làm cô có chút nhột...

**Vợ à, em còn giận anh chuyện chiếc mặt nạ không vậy...**

Nghe thấy giọng của Vũ Liên Hách có chút gì đó lo lắng, Kiều Uyển Đình mỉm cười nhẹ lên tiếng, nhưng dấu rất kỹ không để anh thấy cô đang cười....