Độc Sủng Kiều Thê.... Một Đời Yêu Em

Chương 84




Lúc này Kiều Uyển Đình thầm mắng chửi Vũ Liên Hách trong lòng.'''Ai thèm giận dỗi anh chứ, con cũng đã có rồi, em làm sao có thể để bé con không có cha chứ, lúc nào cũng thông minh sau lúc này lại ngốc vậy không biết, đúng là tức điên lên mà ..'''

*Những lúc thế này em phải thật bình tĩnh biết chưa, thẩy đã nghe viện trưởng bên đó nói lại, em vì không chịu chèn ép mà nghỉ việc rồi đúng không..***Vầng đúng vậy ạ...**Kiều Uyển Đình nghe thầy Jack nhắc đến chuyện này liền có chút chột dạ, bởi vì sự nóng nảy của mình có khi đã làm ảnh hưởng đến tình bạn của thầy và viện trưởng....

**Nhưng thầy ơi, em xin nghỉ là có lý do chính đáng, không phải do bồng bột thiếu suy nghĩ đâu ạ..**

Lo lắng sẽ bị thầy trách móc, Kiều Uyển Đình lập tức lên tiếng giải thích..

Nhưng ngay sau đó thầy Jack chỉ bật cười lên một tiếng, dù sao ông ấy cũng đã nghe viện trưởng kể rõ mọi chuyện, nên cũng đã hiểu ra vấn đề..

Thầy Jack hiểu rõ Kiều Uyển Đình là một người rất quyết đoán, sẽ không đề mình chịu thiệt trong bất kỳ hoàn cảnh nào, cho nên trong chuyện này còn bé nhất định sẽ đấu tranh đến cùng...

*Chuyện này thầy không trách em, bởi vì em làm rất đúng, nên thầy rất ủng hộ..***Chúng ta thân là bác sĩ, mang trong mình xứ mệnh cao cả, có nhiệm vụ cứu chữa cho tất cả mọi người.***Cho nên chúng ta không cần phải vì những người ngu ngốc kia, mà tiếp tục ở lại đó đóng băng tài năng của mình..***Thay vì như vậy thì thầy ủng hộ quyết định của em, đến bệnh viện khác thật sự cần chúng ta, để tiếp tục hoàn thành xứ mệnh cao cả đó.***Em thật cảm ơn vì thầy đã luôn tin tưởng và ủng hộ em ạ...**Trong lòng Kiều Uyển Đình thầy Jack như một người cha thứ hai của cô vậy, cũng bởi vì có sự quan tâm, giúp đỡ nhiệt tình của ông nên cô mới có được ngày hôm nay....

Còn đối với thầy Jack, ông cũng luôn xem Kiều Uyển Đình như con gái ruột của mình, bởi vì ông nhìn thấy trong cô là sự nhiệt huyết, tận tâm với nghề...

Mặc kệ những cuộc vui bên ngoài, Kiều Uyển Đình vẫn tập trung vùi đầu vào việc học, rảnh rỗi sẽ đến bệnh viện của thẩy Jack đề học hỏi thêm kinh nghiệm...

Trong khi bây giờ giới trẻ rất thực dụng, đa phần đều chạy theo hư ảo, ỷ lại vào gia đình mà ăn chơi xa đọa, bỏ bê việc học...



Cả hai thầy trò nói chuyện thêm một lúc thì cũng tắt máy, bởi vì công việc của thầy Jack rất nhiều, Kiều Uyển Đình cũng không muốn phiền thầy thêm nữa....

Mấy tháng sau...

Thời gian trôi qua khá nhanh, Kiều Uyển Đình bây giờ cũng đã mang thai ở tháng thứ sáu, nhưng cô vẫn không muốn biết giới tính của bé con...

Bởi vì cô vẫn hi vọng Vũ Liên Hách sẽ sớm ngày tỉnh lại, Kiều Uyển Đình thật sự mong muốn anh sẽ là người đầu tiên biết được, bé con là trai hay gái....

Kiều Uyển Đình thật sự rất muốn nhìn thấy khuôn mặt lúc hạnh phúc của anh, cô thật sự rất nhớ...

Khoảng thời gian này, Kiều Uyển Đình thường xuyên đến chăm sóc cho Vũ Liên Hách, giúp anh massage tay chân giúp máu lưu thông dễ dàng hơn...

Đợi đến khi Vũ Liên Hách tỉnh lại, cũng sẽ dễ dàng đi lại hơn....

Hôm nay tâm trạng Kiều Uyển Đình có vẻ không tốt cho lắm, khuôn mặt có chút buồn bã...

Chuyện là sáng nay, lúc đến đây Kiều Uyển Đình có ghé vào trung tâm thương mại, định mua một ít đồ về trang trí phòng bệnh của Vũ Liên Hách..

Muốn thay đổi mọi thứ trong phòng thật tươi mới, biết đâu anh cũng sẽ vui vẻ mà chịu tỉnh dậy....



Đang trong lúc mua sắm, Kiều Uyển Đình nhìn thấy một cặp vợ chồng bước vào, người vợ cũng như cô đang mang thai...

Người chồng luôn theo sát bên cạnh người vợ, chăm sóc cho cô ấy từng chút một, như sợ cô ấy đi nhiều sẽ mệt...

Một cảm xúc tự ti trong người Kiều Uyển Đình không ngừng trào dâng, lúc này cô cũng chẳng còn tâm trạng đề mua sắm nữa...

Kiều Uyển Đình buồn bã đi đến bệnh viện, đôi mắt đầy hờn dỗi ngồi xuống bên cạnh giường Vũ Liên Hách...

Nhìn anh một lúc lâu, thấy anh vẫn cứ nằm yên ở đó, chẳng chịu tỉnh dậy, Kiều Uyển Đình vô cùng khó chịu mà nói...

*Vũ Liên Hách cái tên đáng chết nhà anh, anh định nằm đấy ngủ đến khi nào đây hả..***Em nói cho anh biết bé con bây giờ cũng đã được sáu tháng rồi đấy, anh mà không mau tỉnh dậy là em mang bé con đi luôn đấy...***Anh không biết lúc nãy em mặc cảm như thế nào đâu, nhìn người ta được chồng thương yêu, chăm sóc..***Còn em thì chỉ có một mình, trong khi chồng em thì nằm đây ngủ ngày này qua tháng nọ, anh nghĩ có tức không chứ...**

**Đột nhiên by giờ em lại có một suy nghĩ khác, dù sao thì anh cũng muốn nằm đây ngủ mãi, chẳng chịu tỉnh

dậy.**

**Vậy thì em có phải cũng nên đi tìm ba khác cho bé con rồi không, không thể để bé con sinh ra không có cha

được, càng không thể để bé con biết mình có một người cha não tàn như Vũ Liên Hách anh được..**