Có lẽ lúc nãy tiếng hét của Kiều Uyển Đình đã làm cho Vũ Liên Hách thức giấc, nhưng anh vẫn không vội ngồi dậy, mà muốn xem cô đang làm gì…
Nhìn mấy hành động trẻ con của cô khiến cho anh vô cùng thích thú mà nói lớn…
**Em đang định đi đâu đấy…**
Kiều Uyển Đình lúc này vừa đi đến cửa đã bị lời nói của Vũ Liên Hách làm cho giật hết cả mình, mà xém trượt chân té ngã…
Cũng may Vũ Liên Hách vừa hay đỡ được cô, nếu không e là cái mông của Kiều Uyển Đình lần này sẽ nở hoa mất thôi…
Cảm thấy hành động này quá ái muội, Kiều Uyển Đình liền đứng thẳng dậy, đẩy Vũ Liên Hách sang một bên nói…
**Tôi… tôi chỉ muốn vào phòng tắm gội lại mà thôi…**
**Vậy sau, vậy mà tôi cứ nghĩ em là đang muốn trốn tránh trách nhiệm đấy chứ…**
Như bị nói trúng tim đen, Kiều Uyển Đình liền lắp bắp lên tiếng đáp lại…
**Ai…ai nói chứ, tôi chỉ là muốn đi tắm mà thôi…**
**Mà sao tôi phải chịu trách nhiệm với anh kia chứ, tôi là phụ nữ không đòi anh chịu trách nhiệm thì thì thôi chứ…**
**Vả lại chúng ta đều là người trưởng thành, lấy đâu ra điều vô lý như vậy chứ…**
**Tôi mặc kệ, tôi vẫn muốn em chịu trách nhiệm với tôi đấy, bắt đền em ở bên cạnh tôi cả đời đấy…**
Vũ Liên Hách nói xong liền trực tiếp bế Kiều Uyển Đình đi vào phòng tắm, mặc kệ cô đang giãy giụa không ngừng…
**Á, Vũ Liên Hách anh làm gì vậy, mau thả tôi xuống…**
Kiều Uyển Đình không khỏi bất ngờ mà hét lớn, cả người không ngừng chống cự…
**Không phải em bảo muốn đi tắm sao, vậy chúng ta cùng đi tắm thôi…**
**Vũ Liên Hách cái tên không biết xấu hổ này…**
Một lúc sau…
Kiều Uyển Đình đang ngồi ở bàn trang điểm mà hưởng thụ, trong khi Vũ Liên Hách đang giúp cô sấy khô tóc…
Qua một lúc Kiều Uyển Đình chợt nhớ ra một chuyện rất quan trọng, lo mãi mê đắm chìm trong hạnh phúc mà quên mất chuyện mẹ Kiều…
**Khoan đã Liên Hách lúc anh đến cứu em, anh có nhìn thấy mẹ em không vậy…**
**Bà ấy bị Lâm Hàn làm cho bị thương, không biết thế nào rồi, em phải đến đó tìm bà ấy…**
Ngay lúc này khuôn mặt Kiều Uyển Đình tràn lo sợ, lo lắng Vũ Liên Hách không tìm thấy mẹ Kiều, lại càng lo lắng hơn khi nghĩ đến mẹ Kiều đã bị Lâm Hàn sát hại…
Vũ Liên Hách ở bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng của cô liền lên tiếng trấn an…
**Đình Đình em đừng quá lo lắng như vậy…**
**Mẹ vợ không sao cả, anh đã cho người đưa bà ấy đến bệnh viện để kiểm tra vết thương, nếu không có gì nghiêm trọng thì hôm nay có thể xuất viện…**
Kiều Uyển Đình sau khi nghe xong cũng cảm thấy yên tâm hơn, mà từ mẹ vợ phát ra từ miệng Vũ Liên Hách lại quen miệng quá rồi…
**Thật may khi mẹ không bị sao cả…**
**Liên Hách cảm ơn anh, có anh bên cạnh thật tốt…**
Ngay sau đó cô liền xoay người lại, ôm chặt lấy thắt lưng của Vũ Liên Hách, áp mặt vào bụng của anh mà mè nheo…
**Ngốc quá giữa hai chúng ta cần gì phải nói mấy câu cám ơn đó chứ, vì em anh có thể làm mọi thứ…**
Vũ Liên Hách đặt máy sấy qua một bên, hai tay chạm nhẹ vào mặt của Kiều Uyển Đình đầy yêu chiều, nhẹ nhàng đặt vào đôi môi căng mọng một nụ hôn thật sâu…
Trong lúc này điện thoại của Kiều Uyển Đình lại bất ngờ vang lên, Vũ Liên Hách liền nhíu mày khó chịu, tiếng chuông điện thoại lúc này cứ như đang muốn cản trở anh chiếm tiện nghi của cô vậy…
Lại cảm thấy Kiều Uyển Đình không tập trung vào việc đang làm, Vũ Liên Hách liền giữ chặt hai bên má cô lại, tiếp tục hôn thật sâu…
Mà Kiều Uyển Đình liếc thấy người gọi đến là ba Kiều, cô liền đánh nhẹ vào lưng Vũ Liên Hách mấy cái, ý muốn nói anh mau dừng lại để cô phải nghe điện thoại…
Biết mình không dám làm trái ý của Kiều Uyển Đình, anh đành lưu luyến rời khỏi đôi môi ngọt ngào kia…
**Alo con nghe đây ba…**
**Con đang làm gì đấy, nếu không bận gì thì ngày mai đưa Vũ tổng về nhà, chúng ta cần nói chuyện rõ ràng với cậu ấy…**
Nghe thấy giọng điệu có phần hơi giận dữ của ba Kiều, Kiều Uyển Đình chắc cũng đã đoán ra được, mẹ Kiều đã nói hết mọi chuyện với ba Kiều, cho nên ông ấy mới có phản ứng như vậy…
**Dạ con biết rồi ạ, mai con sẽ về sớm…**
**Vậy còn mẹ thế nào rồi ạ…**
Mặc dù đang rất sợ, nhưng Kiều Uyển Đình vẫn không quên hỏi thăm tình hình của mẹ Kiều…
**Bà ấy không sao, bác sĩ bảo hôm nay có thể về nhà rồi, mà này đừng quên ngày mai con phải đưa Vũ Liên Hách về nhà đấy, hết chuyện rồi ta còn phải chăm sóc mẹ con, tắt máy đây…**
**Dạ con nhớ rồi ạ, tạm biệt ba…**
Vũ Liên Hách ở bên cạnh cũng nghe loáng thoáng cuộc nói chuyện vừa rồi, lại nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Kiều Uyển Đình mà bật cười…
Một người không sợ trời không sợ đất, đến ngay cả Vũ Liên Hách anh cũng có thể ức hiếp được vậy mà lại sợ ba vợ như vậy, đúng là đáng yêu mà...