**Cô gái ngốc nghếch này, rốt cuộc em định ôm hết bao nhiêu vất vả vào người đây…**
Vũ Liên Hách đau lòng đưa tay chạm nhẹ lên má Kiều Uyển Đình…
Ngay lúc này Vũ Liên Hách thật sự muốn thay cô ôm hết mọi muộn phiền vào người, chỉ để nhìn thấy nụ cười ấm áp như nắng ban mai mùa xuân…
**Em cứ yên tâm ngủ ngon, mọi việc sau này đã có tôi bên cạnh, tôi sẽ không để ai được phép làm em khóc hay đau lòng…**
**Kể cả người đó là tôi cũng không được…**
Vũ Liên Hách hứa chắc với lòng, sau này Kiều Uyển Đình bên cạnh anh chỉ có vui vẻ, tràn ngập niềm vui hạnh phúc…
Vậy là cả đêm hôm đó, Vũ Liên Hách luôn ở bên cạnh chăm sóc cho Kiều Uyển Đình đến sáng…
Sáng hôm sau…
Vũ Liên Hách rời đi từ sáng sớm, anh đi đến nhà hàng cách đó vài cây số để mua cháo tổ yến cho Kiều Uyển Đình tẩm bổ…
Vừa về đến phòng bệnh đã nhìn thấy mẹ Kiều ở đó, anh cũng không tiện đi vào mà đứng ở bên ngoài…
Còn về phía mẹ Kiều, vừa đến bệnh viện đã không thấy Uyển Đình ở đâu cả, hỏi y tá thì mới biết rằng đêm qua cô bị ngất, hiện tại đang nằm trong phòng bệnh bên cạnh…
Mẹ Kiều vô cùng sốc, vẻ mặt lo lắng vội vã chạy qua phòng bên cạnh xem Kiều Uyển Đình thế nào…
Mà Kiều Uyển Đình lúc này sau một đêm ngủ ngon giấc, tỉnh dậy vô cùng thoải mái, cô ngáp một cái thật dài, sau đó lại vươn vai sáng khoái…
Mẹ Kiều lúc này cũng vừa hay mở cửa đi vào, trong khi Kiều Uyển Đình nhìn thấy mẹ Kiều lại vô cùng bất ngờ…
Chợt nhớ đến chuyện hôm qua, không phải cô đang chăm sóc ba Kiều hay sao, mà phòng bệnh của ba Kiều chỉ có một giường, vậy…
Vừa nghĩ đến đây, Kiều Uyển Đình liền bật ngồi dậy, nhìn xuống bộ quần áo trên người, vậy mà lại là quần áo bệnh viện…
**Mẹ sao con lại ở đây vậy ạ…**
Kiều Uyển Đình không hiểu đã xảy ra chuyện gì, cho rằng mẹ Kiều biết nên đã lên tiếng hỏi bà…
Trong khi mẹ Kiều cũng chỉ nghe y tá nói loáng thoáng, cũng không biết rõ chuyện là thế nào…
**Con còn hỏi, sức khỏe đã không tốt thì nên về nhà nghỉ ngơi đi, còn đến đây tranh với chăm sóc ba…**
**Con xem nếu hôm qua không y tá không phát hiện ra con ngất xỉu, không biết đã bây giờ đã có chuyện gì xảy ra rồi…**
Mẹ Kiều vừa lo lắng, vừa tức giận khi Kiều Uyển Đình lại lơ là sức khỏe của mình như vậy…
**Hoá ra là như vậy, mẹ à con xin lỗi, sau này sẽ không để chuyện như thế này xảy ra nữa đâu ạ…**
**Mẹ nhìn xem không phải bây giờ còn đã khỏe rồi sao, mẹ đừng giận, vết nhăn đầy trên mặt rồi này…**
Kiều Uyển Đình biết mẹ Kiều đang giận, liền nhanh chóng bước xuống giường đi tới đi lui cho bà yên tâm, rằng cô đã khỏe lại…
**Con mới khỏe lại, đừng đi lung tung như vậy, mau leo lên giường cho mẹ…**
Lời vừa nói xong, mẹ Kiều liền vung tay vả nhẹ vào mông Kiều Uyển Đình một cái, xem như trừng phạt…
**Á, mẹ con đau…**
Thấy mẹ Kiều đã cười, Kiều Uyển Đình cũng rất nghe lời, nhanh chóng leo lên giường…
**Mẹ à, con khỏe lắm rồi, mẹ quên con cũng sắp trở thành bác sĩ rồi sao, con biết rõ sức khỏe của con thế nào mà…**
**Hôm qua chỉ bất cẩn một chút thôi…**
**Con còn dám nói, thân là bác sĩ đến bản thân cũng không chăm sóc được, vậy làm sao chăm sóc cho mọi người được đây…**
Nói đến đây mẹ Kiều bắt đầu trầm ngâm, vuốt nhẹ lọn tóc mai trên mặt của Kiều Uyển Đình, giọng nặng trĩu nói…
**Đình Đình à, chuyện công ty nếu không thể cứu vãn được nữa thì buông bỏ đi con à, mẹ không muốn nhìn thấy con vất vả như vậy…**
**Để khi ba tỉnh mẹ sẽ tìm cách giải thích với ông ấy, con là đứa con gái ông ấy yêu nhất, nhìn thấy con vì cứu công ty mà ra nông nỗi này, ba con cũng sẽ đau lòng lắm…**
Nghe mẹ Kiều nói vậy, Kiều Uyển Đình mới quên mất mình đã không nói cho mẹ biết, công ty đã được cứu rồi…
**Mẹ à, con quên nói với mẹ một chuyện, công ty của chúng ta được cứu rồi ạ…**
Mẹ Kiều nghe xong cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng bà vẫn rất lo lắng, sợ Kiều Uyển Đình sẽ làm ra chuyện gì ngốc nghếch, như những bộ phim ngôn tình hay làm…
**Đình Đình con nói thật sau…**<code> ***Nhưng Đình Đình con.. không làm chuyện gì khờ dại đấy chứ*...** </code>Mẹ Kiều thật sự vẫn rất lo lắng, lo cho Kiều Uyển Đình vì để cứu sự nghiệp của ba mình, mà làm chuyện trái với lương tâm của cô…
(Điều mẹ Kiều thật sự lo sợ lúc này, là Kiều Uyển Đình sẽ chấp nhận làm vợ bé, làm tình nhân hay thậm chí là giết người…)<code> ***Mẹ à không phải như những gì mẹ đang nghĩ đâu ạ*...** </code>Giống như đọc được những gì mẹ Kiều đang suy nghĩ, Kiều Uyển Đình nhanh chóng lên tiếng giải thích để mẹ yên tâm…
Nhưng Kiều Uyển Đình nào đâu dám nói với bà chuyện kết hôn hợp đồng, trước mắt chỉ có thể tìm đại một lý do vô cùng thuyết phục để mẹ Kiều tin vậy…