Độc Sủng Kiều Phi

Chương 40: Mất Mát




Tam hoàng tử lên nhiếp chính chưa lâu thì trong cung, trưởng công chúa có ý đòi quyền nuôi Thất hoàng tử. Chuyện rằng sinh mẫu của Thất hoàng tử- Nghi tần dù gì cũng là người của Tô gia, để Lý quý phi chăm sóc trưởng công chúa không yên lòng.

Quý phi dù không muốn nhưng lại chẳng có cách nào nhờ Hoàng Đế giúp mình, Hoàng Đế bấy giờ đã trọng bệnh không thể xuống giường mà bà cũng chẳng thể tới thăm.

Chuyện trong cung kín cổng cao tường, người ngoài không biết, khó lắm thư quý phi Lý thị viết mới đến tay Khanh nhờ nàng chuyển tin cho Lý thái phó, ông là người cầm trịch Quốc Tử giám, từng nuôi Tuân, chuyện nhận Thất hoàng tử làm trò, dạy văn dạy võ sẽ có tiếng nói hơn bà.

Nhưng rồi, có lẽ vì thư chậm trễ, Tô gia lại đang toàn quyền khuynh quốc, đâm ra đã có người tính toán trước họ một phen. Chẳng đợi đến khi Khanh chuyển lời cho Văn Tuyên học sĩ, Lý thái phó qua đời.

Thái y khám nghiệm nói rằng ông trúng gió, tuổi cao sức yếu không qua khỏi nói theo thời của Khanh thì Lý thái phó đột quỵ. Ở tuổi của ông chuyện đột quỵ có thể hiểu, nhưng đặt trong tình cảnh rối ren như bây giờ thì Khanh không nghĩ chuyện lại trùng hợp như thế.

Nàng tới viếng ma ông, đồng thời xin khám nghiệm pháp y từ phía Lộc. Nàng không có chuyên môn nên đã nhờ vị thái y của Vương phủ xem.

Nhìn Lý Văn Lộc gương mặt thần hồn nát thần tín, mất đi sức sống trước quan tài cha, Khanh không khỏi đau lòng, nàng để Yến Nhi ở lại đây an ủi hắn rồi rời ra buồng ngoài.

Không ai ngờ được rằng ngày ấy là ngày cuối mình còn được gặp mẹ cha. Không ai ngờ được sự tình lại đột ngột như thế. Lý Văn Lộc mới tuổi hai mươi, hắn còn chưa thành gia lập thất, còn chưa báo hiếu ông được mấy bận đã chịu cảnh âm dương biệt li.

Một đời làm thầy làm cha, làm quan tận trung tận hiếu, thế rồi lại thình lình tạ thế như vậy, Lý thái phó không khỏi khiến người đời xót thương. Người đến viếng ông rất nhiều.

Tuân sẽ ra sao khi hắn biết được tin này, chuyện người thầy của y đã tạ thế đột ngột? Nước mắt Khanh khẽ lăn xuống. Nàng cũng còn có bố ở Hà Nội. Nhưng nàng lại chẳng thể trở về, nghĩ về phận con mà bất hiếu, Khanh cũng

không kìm được chạnh lòng.

Lúc nàng bước ra khỏi phủ thái phó, Thanh Huyền đi qua va vào vai nàng khiến Khanh loạng choạng. Thấy ả vẫn đi, Khanh đanh giọng:



“Đứng lại.”

Thanh Huyền hất cằm mặt ngông ngông nhìn nàng. Khanh ứa gan lộn tiết khi nhìn áo cô ta mặc hoa văn lòe loẹt. Ả đến thị uy cho ai xem? Tâm trạng nàng không tốt, nàng không ngại thay Tô gia dạy dỗ cháu dâu một phen.

“Hôm đó chưa đủ răn cô phải hành lễ khi gặp ta sao?”

Nàng phẩy tay cho người tới ép ả Huyền phải quỳ xuống. Từ khi Tuân đi, người hộ tống nàng cũng nhiều hơn trước.

Nam tử sức dài vai rộng, ả Huyền chống cự không lại hai người thị vệ của nàng, ả giằng ra như bà điên:

“Làm cái gì vậy? Làm gì!?”

Khanh nhìn xuống ả từ trên cao như thể đang thị uy một nô tì.

”Hừ! Ta là cháu của tiết độ sứ, một kẻ là con của gia nô thì làm gì được ta?”

“Tôn ti khác biệt hoàn toàn. Ngươi chỉ là phận cháu, không phải hoàng tộc, ngươi đáng để được nhắc đến trước mặt tiết độ sứ sao? Lấy đâu ra thứ tự tin đấy?”

Ả Huyền hằm hằm nhìn nàng như thể đang chửi nàng là “khốn nạn”. Khanh bật cười khinh bỉ.

”Ngày nào ta còn là Vương phi thì vẫn trên ngươi cả ngàn thước, phạt người thì ta cần gì phải nhìn mặt ai?”



“Lấy một cái áo trắng cho ả mặc, để ả quỳ trước linh cữu của thái phó đến hết giờ Ngọ ba khắc. Không có lệnh của ta không ai được can thiệp hay giúp ả.”

Đây là lần đầu tiên, nàng thị uy cho ả thế nào là vương phi của một nước, thế nào là hoàng thân quốc thích. Đến cả ngự sử đại phu gặp vương thất cũng phải hành lễ, chẳng lẽ ả lại nhìn cha mình quỳ còn mình thì đứng khi gặp nàng sao? Thứ vô phép tắc, phạt quỳ đã là nhẹ nhàng rồi.

Thanh Huyền cũng không ngờ tính nàng lại đột nhiên trở nên quyết liệt như thế. Quyết liệt là phải rồi, bởi nếu không mạnh tay hơn, không cẩn trọng hơn, người tiếp theo sau thái phó sẽ là nàng.

Ả nhìn nàng mà đần dại đôi mắt, một lúc sau mới có phản ứng, ả vẫy vùng lý sự với nàng, nói nàng không có tư cách đó.

“Tư cách? Phu quân ta là thái úy Hiểu Minh Vương, cha ta là đô chỉ huy sứ, ngươi nói ta không đủ tư cách thì ai đủ? Một chính thê của con thứ phủ tiết độ sứ sao lại có cách ăn nói hỗn hào như thế?”

Nàng lườm ả:

“Cho dù hôm nay ta có cho người vả miệng ngươi một trăm cái vì tội ngông cuồng, phạm thượng thì Tạ ngự sử cũng chẳng có quyền trách ta nửa câu. Nhận thức tôn ti của ngươi méo mó như vậy thì quỳ đến khi mặt trời lặn đi. Quỳ một chút, đầu gối có đau thì mới nhớ bài học được.”

Rồi nàng cũng phải áo bỏ đi mặc cho ả quậy cựa trong bất lực.

Khanh thở hắt một hơi, từ khi Tuân không còn ở đây, bao chuyện xui xẻo lại xảy đến khiến nàng cau có, khó tính đến lạ.

Ngày dài tháng rộng, sao mà nàng nhớ Tuân quá...

Hóa ra yêu vào, nàng lại trở nên nhạy cảm yếu đuối nhiều như vậy. Dư vị của nỗi nhớ đan xen bao những bất an khiến nàng chỉ muốn phát tiết mà thôi. Sau này rồi sẽ còn những toan tính nào nữa đây. Ả Huyền hách dịch cũng không phải lạ, Lý thái phó đã mất, Tô gia thực sự đã lấy được quyền hành chúng muốn rồi.

Có lẽ người tiếp sau sẽ là Lý quý phi và nàng.