Chuyện đã rõ, Nghi tần... Nghi thứ dân sau đó đã bị lôi đi trong nước mắt giàn giũa và đôi chân vùng vẫy. Chỉ trong mấy canh giờ, từ một phi tần làm chủ một cung đã trở thành cái bóng ma lởn vởn trong cấm thành. Hạ sát phi tần, ám hại hoàng tự, thích sát hoàng gia bất thành, với những tội danh này âu ban vải trắng cũng có đâu đó niệm tình xưa nghĩa cũ của Hoàng Đế.
Dù Khanh không thích cách Hoàng Đế qua loa giáng Lý quý phi làm tần rồi lại tùy tiện phục chức cho cô. Song quan gia là người trăm công nghìn việc, bộn bề trăm họ, triểu chính lục đục dưới sức ép của vây cánh Tô gia đã đành còn chịu cảnh hậu cung bất hòa, âu sinh ra cáu gắt, chán nản cũng là thường tình.
Sau khi Hoàng Hậu và mọi người đã tản đi gần hết, Lý quý phi tiến tới chỗ Khanh và Tuân. Cô khẽ cười, nói với
Khanh rằng:
"Vương phi tài mạo song toàn khiến bổn cung phải kính nể một phen."
Khanh cúi đầu, không dám nhận lời khen ấy. Chợt Lý quý phi lấy ra một chiếc lắc vàng, đeo vào tay Khanh:
"Nếu không nhờ vương phi sai cấm quân vẽ đường cho bồn cung tới xem trò vui hôm nay, thực sự khó mà kiếm ra cơ hội để bồn cung gỡ lấy oan khuất này."
Khanh chỉ đáp rằng:
"Quý phi cây ngay không sợ chết đứng, ông trời có đức hiếu sinh, rồi người sẽ sớm gỡ được hàm oan mà thôi."
Lý quý phi vỗ nhè nhẹ mấy cái vào mu bàn tay nàng, đôi mắt đã trải đầy sương gió trông có nét buồn phảng phất, vết chân chim đã hiện lên sau những ngày tháng cực khổ chép kinh nơi lãnh cung u uất.
Lúc ra về, trời đã xẩm tối. Khanh nắm tay Tuân đi dạo từ điện Kính Thiên ra tới hoàng thành.
Ánh hoàng hôn màu lòng đỏ trứng gà dải trên con đường cấm cung mới thật huyền ảo làm sao, lung linh óng ả.
Từng chút ánh nền vàng rục rỡ phủ lên đôi phu thê đẹp như bức họa uyên ương trong cổ tích.
Màu trời buổi xế cũng khiến lòng cũng trĩu nặng, làm Khanh không khỏi trở lòng nghĩ về bao chuyện đã qua.
Nàng đang nghiêm túc nghĩ về tương lai sau này. Liệu sau này khi Vương phủ đuề huề con cháu đông đàn, hắn có nhiều thiếp thất, nàng liệu sẽ bị tính toán như cách Nghi tần đồ hàm oan lên đầu Lý quý phi?
Quyền lực vốn là ngươi chết ta sống, tranh giành nhau mà đi lên. Liệu năm dài tháng rộng, bãi bể nương dâu,
Tuân sẽ còn giữ mãi được sự tử tế và trân trọng với nàng như hôm nay.
Khanh đã lo lắng như thế, nhưng mưa đến đâu mát mặt đến đó. Khanh thừa nhận, nàng đã rung động với Tuân rồi. Nàng mần đoán là từ khi tỉnh dậy thấy gương mặt bơ phờ của hắn, nàng đã không kìm được cảm xúc nhốn nháo dấy lên trong tim mình.
Nàng rung động vì những điều nhỏ nhặt hắn làm, về từng cử chỉ hắn ân cần đối với Khanh khiến nàng phải chắc nịch nhận định rằng đấy không xuất phát từ sự tử tế, mà là tình cảm độc nhất nàng luôn muốn có. Hắn quá dịu dàng, quá chân thành, có tài lại có sắc, nàng làm sao mà không động lòng với hắn cho được.
Vì thế nàng sẽ chọn cược. Đến ly rượu hôm ấy nàng còn cược được, hề gì một mỹ nam tử tuấn tú đang đứng ngay trước mắt nàng đây, chở che nàng vô điều kiện. Nàng đã thay đổi quá nhiều cốt truyện rồi, có phần nào đấy trong
Khanh đã hoàn toàn nghiêng về Tuân, tin hắn sẽ không phũ bạc nàng như cốt truyện gốc.
"Đại Việt hoa sữa nở" gì chứ, là một cô gái hiện đại, nàng tin vào những điều trước mắt. Tính toán được điều ngày mai có thể làm tốt rồi hẳng bàn tương lai sau này.
Vì thế Khanh đã chọn đặt lòng tin tưởng ở Tuân và cả trái tim nàng ở đấy.
Đường đi khỏi hoàng thành rất dài, bởi vậy Tuân đã đề xuất cõng Khanh đi.
"Không đụng vào vết thương của nàng chứ?", Tuân ôn tồn hỏi. Hắn không chê nặng đã đành. Nhưng Tuân sức dài vai rộng lại từng lăn xả trận mạc, một thân hình thiếu nữ gầy gò của Khanh có hề gì với hắn.
Khanh đặt hai tay nàng lên vai Tuân, yên tâm tựa đầu vào nơi gáy hắn, một trai một gái, bóng hình phu thê dắt in lên từng viên gạch nơi cẩm thành thật đẹp làm sao.
"Ta không sao.", Khanh đáp với chất giọng mềm.
Nếu có thể, Khanh muốn hắn sẽ mãi tình nguyện cõng nàng thế này.
Nàng đã yên tâm ỷ lại hắn rồi. Dường như những muộn phiền về tương lai đã không còn mình nàng đắn đo, bươn chải, mà còn có tấm trượng phu luôn âm thầm dọn đường cho nàng, bảo vệ nàng.
Nàng lắng nghe từng nhịp đập thông qua tấm lưng rắn rỏi ấy. Sao mà ấm áp quá.
"Sao hôm nay nàng lại nổi hứng muốn đi dạo cấm thành?"
"Ta muốn nhìn kĩ hơn nơi chàng sinh ra và lớn lên thế nào."
Tuân cười mà rằng:
"Chỉ cần nàng muốn, ta có thể cõng nàng đi nhiều nơi nữa."
Những nơi mà hắn đã từng đi qua.
Khanh dụi mặt vào gáy hẳn rồi nàng vòng tay qua cổ hẳn như muốn ôm.
"Như vậy là được rồi. Hôm nay cảm ơn chàng nhé, Tuân."
Từ "vương gia" nàng đã chịu xưng tên thân mật với hắn, điều này khiến trái tim Tuân như muốn tan chảy. Hắn nói với chất giọng trầm yêu thương:
"Khanh, đã là phu thê ta bảo vệ nàng đó là lẽ đương nhiên."
"...Vậy chàng sẽ bảo vệ ta cả đời chứ?"
"Trọn đời trọn kiếp, nguyện hóa thành bóng tùng quân vì nàng."
Trọn đời trọn kiếp, có lẽ được gặp hắn là một trong những may mắn hiếm có của đời Khanh. Nên duyên vợ chồng đầy li kì ngang trái, tưởng rằng sẽ an phận nhìn cảnh chồng mình tay ấp gối cùng nữ nhân khác nhưng xem ra
Khanh đã tính sai cả rồi. Nàng ôm Tuân chặt hơn. Nàng không buông nữa. Lần này, nàng chọn nghe trái tim mình.