Độc Sủng Kiều Phi

Chương 26: Mình Về Nhà Nhé




Những tia nắng buổi sớm mai đã dần ló rạng, ánh dương long lanh đang chiếu rọi vào căn phòng nhỏ u tịch nực mùi thuốc bắc. Từng tia sáng mỏng manh vắt lên những chậu hoa lan cạnh tường khiến chúng trông thật lung linh huyền diệu. 2

Trên giường, Khanh vẫn im lìm nằm như vậy, năm ngày rồi và hôm nào Tuân cũng lặng ngồi bên đầu giường nàng như thế.

Hắn như đã không ngủ rất lâu rồi. Nhưng Tuân không thấy mệt, hắn sợ nhiều hơn là cơn buồn ngủ của hắn.

Hắn sợ hắn chỉ cần chợp mắt chút thôi tỉnh dậy sẽ có người báo tin dữ tới hắn. Ngày với hắn cũng như đêm,

Khanh không tỉnh thì trời có đẹp bao nhiêu cũng có nghĩa lí gì đầu.

Thế rồi bàn tay nhỏ nhắn đang đan chặt với tay hắn khẽ động. Tuân như bừng tỉnh khỏi những lo âu, u sầu đang

bua vay han.

Hắn ngẩng phắt đầu lên, bắt gặp đôi mắt ướt long lanh của nàng.

Thái y nói nếu Khanh tỉnh lại, vết thương sẽ khiến nàng chịu nhiều đau đớn, tuy có thuốc song không phải lúc nào cũng lạm dụng được.

Khanh nhìn Tuân. Nàng không biết mình đã ngủ được bao ngày, cũng không biết Tuân đã nắm tay nàng lâu đến cỡ nào, chỉ biết nàng thấy tay mình ấm lắm song cũng tê tê cứng cứng như đã trong tư thế này rất lâu rồi.

Đôi mắt đen tuyền đẹp đẽ của Tuân khi này đã đục hẳn đi, quầng thâm dưới mắt hắn khiến Khanh bống áy náy đến nhói lòng. Đệ nhất mỹ nam tử kinh thành hóa ra cũng có lúc tàn tạ cỡ này.

Hắn vẫn rất đẹp, vẫn anh tuấn, tư dung kiều ngạo, nhưng thần thái đã không còn bệ vệ, uy nghi như trước. Có gì đó như nỗi sợ ánh lên trong đôi mắt hắn.

Tuân và nàng nhìn nhau rất lâu, như đang không dám tin đây là thực.

Khanh không nói được, cổ họng nàng khô không khốc, lưng nàng cũng đau lắm.

Từ khi gượng nhấc cái mí mắt nặng như chì lên, những cơn đau quặn thắt từ sau lưng đã không ngừng truyền tới từng sợi thần kinh cảm giác của nàng. Mỗi giây mỗi phút, Khanh đều thấy cơ thể mình như muốn xé toạc ra, thở thôi cũng làm nàng đau đớn.

Nước mắt nàng vô thức trào ra. Tuân khẽ hoảng, hẳn vội đứng lên gọi thái y thì Khanh nắm lấy tay hẳn không buồng. Hắn đặng lại tại đó, đau xót nhìn nàng.

Tuân khẽ vuốt mấy lọn tóc mai vương trên gò má nàng, gạt đi nước mắt cho Khanh.



"Nàng tỉnh rồi."- Hắn nói với một chất giọng trầm và khàn.

Không ai biết hắn đã cầu nguyện nhiều thế nào trong năm ngày qua, không ai biết hắn cứ luôn nài nỉ nàng không ngừng, từng khắc từng canh qua đi lại như một thói quen kiểm tra sự sống của nàng.

Hắn đưa tay nàng áp vào gò má hắn.

"Lạnh quá.'- Khanh thầm nghĩ. Cũng hốc hác hơn nữa.

Bên ngoài, Nhi thấy nàng tỉnh thì gọi thái y tới.

Toán người quẩn đi quẩn lại xung quanh kia đều như không tồn tại trong đôi mắt nàng. Trong đôi mắt ướt ừng ựng nước của Khanh chỉ ánh lên mình bóng hình Nhật Tuân mà thôi.

Khanh biết hắn đã luôn túc trực bên nàng, bởi thế mà Tuân mới xuống sắc nhiều như vậy. Dường như Khanh đã dần nhận ra, nhưng gì mà Tuân làm với nàng không còn là sự tử tế. Đó là sự chân thành đối đáp, là bao dung yêu chiều.

Chưa bao giờ Khanh lại biết Tuân sẽ có một vẻ mặt hoang mang đến bàng hoàng như vậy. Tuân trong suy nghĩ của nàng là một kẻ lạnh lùng nhưng cũng tử tế, là kẻ sẽ không đặt tình cảm lên hàng đầu, sẽ không bao giờ vì

Khanh mà đề bản thân ra nông nỗi này.

Nàng mím môi ép cho mình ngưng khóc. Trước khi Tuân rời đi đề nàng thay băng, nàng khẽ kéo áo hắn, giọng nàng cất lên thều thào như tiếng gió:

"Vương gia, mình về nhà nhé."

Hẳn đan tay mình vào tay nàng.

"Được, nghe nàng."

Hiểu Minh Vương phủ với Khanh đã thành nhà, được nàng coi là nơi để về rồi.

Lúc về vương phủ, Tuân có ý xin Hoàng Để cậu thái y trẻ hôm nọ sơ cứu cho Khanh về, ông đồng ý, cũng không trách Tuân mấy bận nay đã lơ là triều chính.

Ở trên xe, Khanh ngồi trong lòng Tuân, coi hắn như tấm nệm yên tâm dựa vào.

"Vương gia, ta đã ngủ được bao lâu rồi."- Khanh hỏi, kể từ khi nàng tỉnh cũng đã mấy canh giờ trôi qua, giọng nói đã dễ nghe hơn lúc trước.

Nàng cảm nhận được lồng ngực rắn rỏi của hắn rung lên theo từng câu từng chữ... Đây cũng là lần đầu Khanh cảm nhận được thực tế về cơ thể tráng kiện của kẻ luyện võ, chinh chiến sa trường.



"Năm ngày rồi."- Hắn đáp.

".Xin lỗi chàng."

Hắn hôn lên chóp đầu nàng.

"Nàng đừng cảm thấy có lỗi."

Với hắn, không gì đáng để biết ơn trân trọng hơn là Khanh đã tỉnh lại.

"Ta đã nói dối chàng.."

Khanh biết điều Tuân ghét nhất chính là sự bất trung, là sự lừa dối.

"Đều không sao cả."

Hắn không để bụng. Nàng ra nông nỗi này sao hắn còn có tâm trạng nào khác để ý đến việc nàng có trung thực thật thà hay không làm gì. Chỉ cần nàng bình bình an an hồi phục, lại mạnh khỏe trở lại ngày thường, hắn đã coi đó như một diễm phúc.

Nàng khẽ dụi mặt vào lồng ngực hắn, thành thực nói:

".Ta đã sợ lắm."

Người nàng khẽ run lên khi nhớ lại sự bất lực của mình. Ngay từ khi chiếc khăn kia trùm xuống, nàng đã biết mình khó qua khỏi rồi. Nàng cũng tưởng mình sẽ chết khi mà chẳng làm được điều gì có ích.

Đến cuối cùng, dù có bản lĩnh dù có to gan lớn mật, nàng cũng vẫn là nữ nhân cũng có những sự yếu đuối bẩm sinh. Con người đứng trước cái chết thì cũng trở nên vô cùng nhỏ bé yếu mềm.

Tuân khẽ ôm nàng chặt hơn, dùng sự chân thành để an ủi nàng. Có lẽ sau chuyện này, hắn sẽ không còn để kẻ

nao manh nha dong den nl nhan cua han nนa.

Khi ấy, cả hai đều không nhận ra rằng, Khanh đã từ từ mở lòng mình hơn.

Bắt đầu từ việc, để lộ sự yếu đuối của mình trước hắn và rồi là sự vô thức dựa dẫm, ỷ lại.