Độc Sủng Kiều Phi

Chương 24: Bóc Trần Sự Thật




“Khanh, nàng làm gì?”- Tuân có ý định gàn song nàng lại để ngoài tai.

Khanh bước tới nơi câu chuyện đang diễn ra sôi nổi nhất. Nàng khẽ lườm cung nữ kia.

“Ngươi nói dối thì cũng một vừa hai phải thôi sao lại lôi gia phụ Đức phi vào? Ta xem kịch ngươi vẽ ra mà cũng thấy nực cười lây”

Hoàng Đế thoáng nhướng mày.

“Hiểu Minh Vương phi nói thế là có ý gì?”

Khanh tiến tới bàn của Lan phi, làm ra một chuyện kinh thiên động địa khiến cả điện Kính Thiên bàng hoàng, tiếng nức nở của Đức phi cũng im bặt.

Nàng cầm ly trà bị cho rằng có độc, nốc cạn, rồi đảo ngược miệng cốc xuống. Không còn sót một giọt.

Trần Nhật Tuân bị nàng dọa sợ đến thất kinh, vội vã đến kéo tay nàng lại song cũng chẳng kịp.

“Nàng...

Nàng khẽ vỗ về đôi tay đang cuồn cuộn gân xanh gần trắng của hắn, tiếp tục tâu rằng:

“Bẩm quan gia, trà này không có độc ạ.”

Các thái y đều đã lo chuyện sinh nở cho Lan phi thành thử ra chả ai dám đụng vào ly trà tình nghi có độc này. Lát mà có kẻ nào lợi dụng kẽ hở khi Lan phi sinh xong mà thả độc vào chắc cũng chả ai biết.

Hoàng Đế lấy làm lạ:

“Ngươi có thể giải thích tại sao không?”

“Bẩm quan gia, hồi nãy khi đưa Lan phi vào buồng trong, thần có thấy tay áo nương nương dính trà, nhẩm rằng tính nương nương cẩn trọng, bởi thế mà không uống nên lách luật. Nếu Lan phi không uống trà, trà này lại không có độc thì sao vị tì nữ này lại cứ khăng khăng mình bỏ độc vậy nhỉ?”

“Cô nói điêu! Ai mà biết cô có lách luật hay không. Rõ ràng người thử độc đã chết kia mà!”- Ả cãi giả mà chẳng suy nghĩ điều gì.

Khanh nhoẻn miệng cười:

“Sao ngươi biết? Hay thật đấy, ta ngồi đây nãy giờ còn chẳng biết”

Hoàng Đế nhìn sang thân tín:

“Phùng Đức, có phải thế không?

“Bẩm quan gia, đúng vậy ạ, nhưng hạ thần nghĩ trà có độc đâm ra chuyện ngự y chết đành không vội bẩm báo.”

Hoàng Đế thả đốp chuỗi hạt ông cầm trên tay xuống mặt bàn, không khí trùng đi đáng kể:

“Người đâu, lôi ả xuống giao cho Đại lý tự điều tra. Dụng hình!”

Hai thị vệ nhận mệnh thì lập tức nhét một cái nùi giẻ vào mồm ả, tránh ả cắn lưỡi tự tử thì mất đi nhân chứng rồi lôi đi. Khi bóng người đã khuất, lúc này Hoàng Đế mới xuống tận chỗ Đức phi, đỡ nàng ta dậy.

“Ủy khuất cho nàng rồi.”

Hay thật đấy, đó giờ có trách nàng ta, còn suy tính đến chuyện ba cô con gái sẽ bị vạ lây vì người mẹ, giờ thoáng chốc đã thay đổi sắc mặt rồi. Khanh thấy mà nể phục, những người này lên được phi vị chắc hắn không ít lần đem mạng mình lia qua miệng thớt.

Khanh đứng về phía phụ nữ vì vậy phần nhiều là thương những nữ nhân này. Sinh con cho kẻ mà họ yêu, vượt cạn thành công để rồi cũng đến ngày thất sủng mà bao người chà đạp chẳng thương tiếc, thậm chí bị chính người họ tranh đấu giành giật ruồng rẫy, song lại cũng chỉ nhận được lời xin lỗi chẳng ra đâu, vừa đấm vừa xoa.

Hoàng Đế quay ra hỏi Khanh:

“Nếu ngươi biết trà không có độc, sao lại không nói sớm?”

Khanh đáp:



“Bẩm quan gia, mạng thần cũng là mạng người. Thần chưa chắc chắn thì sẽ không đem sức khỏe mình ra bỡn cợt.”

“Dựa vào đâu ngươi lại khẳng định trà không độc?”

“Dạ, thưa bệ hạ, một là do thái độ của cung nữ vừa nãy có quá nhiều điểm nghi vấn. Chẳng ai là kẻ trực tiếp ra tay mà lại khai báo rành rọt không nuốt chữ, không sợ hãi e dè kiểu đấy cả. Trông như đã sẵn sàng tâm lý có chuẩn bị từ trước. Kể chuyện ra được bài bản cỡ ấy, giả nếu như thần là người ra tay biết mình bị bắt rồi kiểu gì cũng bị ban chết, thần thật không điềm tĩnh được như thế.”

Rồi nàng cầm ly trà lên

“Hai là như thần đã lập luận trước đó, Lan phi không uống trà, mà trà này do Hoàng Hậu chuẩn bị, thần tin vào vầng trăng sáng của đế quốc sẽ không làm ra chuyện động trời này.”

Nàng hoa văn mỹ miều thế thôi chứ nàng không nói Hoàng Hậu tốt tính đâu. Chẳng qua nàng muốn tránh nhắc đến chuyện chính sự.

Hoàng Hậu và Lan phi cùng họ Tô, chẳng nữ nhân danh gia vọng tộc nào lại ngu xuẩn thanh toán cả người đem lại lợi ích về cho gia tộc cả. Nên Khanh đã có ý loại bỏ Hoàng Hậu khỏi diện tình nghi từ đầu.

Khanh phân trần tiếp:

“Chuyện Đức phi giấu độc thần thực sự không rõ nhưng thần tin Đức phi không làm ra chuyện này. Chẳng ai lại để lộ nhiều sơ hở như vậy cho người ta nắm thóp. Cũng chẳng có ai ngu ngốc biết mình có tội lại chọn khi nhạy cảm thế này lẩn trốn, vừa mạo hiểm mà lại vừa như đang hô to rằng bắt tôi đi vậy”

Hoàng Đế gật đầu hài lòng:

“Ngươi quả thực rất lanh lợi, trong lúc nguy cấp thế này còn phát hiện được những điểm nghi vấn nhỏ nhặt chẳng ai nghĩ đến. Tuân, thê tử này con phải giữ cho chắc đấy. Đôi khi bản lĩnh, to gan lớn mật quá sẽ là tự hại mình.”

Cả Khanh và Tuân đều đồng thanh đáp:

“Tạ bệ hạ”

Phải vậy, Khanh biết chuyện mình chen vào hôm nay đã khiến nàng nhận về không ít ánh nhìn căm thù rồi. Chỉ là ở đây kẻ nào diễn kịch cũng tốt nàng nhìn

không thấu được.

"Oe! Oe! Oe!"

Thế rồi, tiếng khóc chào đời của bát hoàng tử vang lên từ buồng trong đã đánh thức mọi người, ai nấy ríu rít cả lên, quan gia và Hoàng Hậu thì vội vã vào xem Lan phi cùng hoàng tử mới sinh thế nào. Có mấy kẻ tâm lí yếu khi nãy chân bủn tay run thì bây giờ thở phào nhẹ nhõm được một phen.

Khi ai nấy cũng dành sự chú ý cho tiểu hoàng tử vừa ra đời, song Tuân lại chỉ đăm đăm nhìn Khanh không xao động.

Đúng là nàng lanh lợi, nhưng hôm nay Khanh đã tự đem mạng mình ra đùa với lửa rồi. Thủ phạm hiện tại vẫn chưa biết là ai, nhưng chắc chắn là một nhân vật tầm cỡ mới có thể tâm cơ hòng lật đổ cả Đức phi và Lan phi dường này.

Thấy Khanh định đi đâu thì hắn gàn:

“Khanh, nàng đừng nên chạy lung tung lúc này.”

Khanh cười:

“Ta giải quyết nỗi buồn một chút í mà, chàng vào xem bát hoàng tử đi, không lại không phải lễ.”

Tuân thở dài:

“Ta đợi nàng ở đây. Nàng sớm về đấy.”

Cái nốc cạn tách trà một cách chớp nhoáng của nàng ban nãy thực sự đã dọa hắn đến lặng người. Hắn thường biết Khanh to gan nhưng làm liều cỡ này thì bây giờ hắn mới được chứng kiến.

Nhật Tuân không phải kẻ dễ xao động mà bởi hắn không muốn Khanh đem tính mạng nàng treo lủng lẳng trên cán cân suy đoán, rõ ràng nàng cũng đã cược, vì chưa có ai giám định ly trà đó không độc.

Tỉ như Lan phi đã bị hạ độc trước đó thì đã sao? Vẫn sẽ còn có kẻ lợi dụng thời cơ này ra tay lần hai. Kể cả Hoàng Hậu chủ trì yến hội hôm nay thì bà ta cũng không tự tay pha từng tách trà mà đảm bảo được nó không có độc...

Khanh thực sự đã cược.

Chỉ là nàng đã dùng tài biện chứng của mình mà điều mọi người theo một hướng khác khiến cho lời lập luận của nàng thuyết phục đến khó tin.



Khanh chưa bao giờ quý trọng sinh mạng nàng.

Nàng vẫn luôn can đảm đến liều lĩnh như thế. Khiến Tuân cảm thấy hắn dù có đợi, hay có cố với cả đời cũng chưa chắc bắt kịp được nàng. Hành động kéo tay nàng trong bất lực ban nãy cũng là một minh chứng điển hình.

Tuy rằng Khanh nói Tuân rằng nàng “giải quyết nỗi buồn” song nàng vẫn làm ra chuyện trái ngược với lời nói của mình.

Nàng cùng Yến Nhi đi tới buồng chứa xác, điều tra về cái xác được cho là “chết vì trúng độc” của ngự y kia.

“Nhi, chị đi gọi thêm một thái y tới đây. Chắc chắn thái y viện sẽ còn mấy người mới học việc trực.

“Em muốn khám nghiệm tử thi sao?”

Khanh gật đầu.

“Chị mau đi, nếu không khâm liệm rồi sẽ không kịp nữa.

Một chứng cứ to lù lù như thế nhưng ai cũng bỏ qua. Chết vì độc hay gì thì Khanh cũng phải thấy xác nàng mới yên tâm.

Sở dĩ nàng chen chân vào vụ án này bởi là một con người lại mang phận đàn bà con gái, Khanh rất ứa mắt khi có kẻ lại lợi dụng người lúc phụ nữ bụng mang dạ chửa ra tính toán.

Trẻ nhỏ thì vô tội mà cả mẹ bầu khi sinh cũng đã thập tử nhất sinh rồi sao còn phải hành hạ người ta thêm khổ.

Có còn là con người không? Có còn lòng trắc ẩn hay không?

Đến cả một kẻ tha hóa và biến chất còn có thể có chút thiện lương, nhưng làm ra loại hành động ô hợp, bẩn thỉu cỡ này thì hẳn kẻ chủ mưu chẳng còn là “người” nữa rồi, tâm địa thật rắn rết.

Đến cả thời hiện đại đôi khi cũng có phụ nữ tử vong khi sinh con huống chi là thời y tế lạc hậu, yếu kém như bây giờ.

Nàng định tới nhà xác thì bỗng thấy một cung nữ bước ra, Khanh liền trốn vào một góc tường.

Trên tay cung nữ ấy có cầm một sợi cước nhỏ. Đôi mắt cũng lấm lét, tia dọc tia ngang, trên người có mặc một bộ giao lĩnh giản dị màu xanh dương nhạt.

Khi này các cung đều đang căng thẳng, mọi sự chú ý đều dồn về điện Kính Thiên và ngự thiện phòng, thế vị chủ tử nào lại dành một sự quan tâm đặc biệt như thế cho nhà xác đây.

Khanh đợi khi cung nữ nọ đi khuất thì mới vào trong. Không một bóng người canh gác. Chỉ có một cái xác trơ trọi trên bàn gỗ đã đắp bằng vải liệm.

Khanh tiến tới, miệng lẩm nhẩm: “Thứ lỗi cho tôi” rồi nàng mới lật tấm vải lên.

Khanh bất ngờ vì tiểu tiết cũng được kẻ chủ mưu chuẩn bị rất chu đáo tỉ mỉ. Ngự y này mũi và miệng đều có máu đã đọng khô, tình trạng trúng độc rất giống với Lan phi.

Chợt Khanh nhớ ra chi tiết cô cung nữ kia có cầm một sợi cước thì đành vội vạch cổ áo của nữ ngự y ra xem, không ngoài dự đoán, vị ngự y này không chết vì độc mà chết vì bị thắt cổ. Vết bầm tím đỏ hắn trên hõm cổ trắng nõn mới thấy được kẻ ra tay hiểm độc thế nào.

Thế rồi lẩn trong tóc nữ ngự y có một cánh hoa nhỏ bằng ngọc, dường như rơi ra từ trang sức của nữ nhân, móng tay cô ả cũng lởm chởm mấy vệt máu, hẳn là đã cố gắng vẫy vùng giành giật sự sống trong vô vọng. Khanh cầm viên ngọc bé bằng đốt ngón tay út lên ngắm nghía.

Bấy giờ nàng lại nhớ ra một chuyện. Để phân biệt tì nữ giữa các cung, hầu cận của phi tần sẽ có phục sức mang màu sắc riêng. Cánh hoa này màu xanh ngọc, cũng một bộ với giao lĩnh kia, vậy thì chắc chắn là cung nữ kia giết người diệt khẩu rồi.

Và vị nương nương duy nhất mặc lễ phục xanh dương hôm nay...

Lý quý phi!

Thế rồi Khanh thấy có tiếng gõ cửa, mẩn đoán Nhi tới thì định ra xem.

Nhưng đột nhiên tầm nhìn của nàng bị chắn lại, có kẻ nào đó trùm một chiếc khăn trắng lên người nàng. Không đợi Khanh kịp phản ứng hay làm ra bất kì hành động nào...

“Bộp!”- Một tiếng động lớn vang lên.

Khanh chỉ thấy đầu mình nhói đau một cái, cả người thần kinh như bị tê liệt, không còn cảm nhận được gì, Khanh chỉ biết nàng nghe thấy tiếng đao xé gió và rồi mùi máu ộc ra sộc thẳng vào mũi nàng, rồi nàng vì cơn đau, vì choáng váng mà bất tỉnh nhất sự khi mà chưa kịp định hình ra điều gì.

Nàng bị tính kế ngược rồi.