Sau này, Khanh biết cà phê đen đá là mèo của Tuân, thì nàng cũng có ý... xin hắn, tình nguyện mài mực cho hắn nửa năm, Tuân nghe nàng thương lượng thì cũng chỉ biết cười bất lực mà đồng ý.
Hắn cứ cười nhiều như thế, thì khéo có sai Khanh mài mực cả năm cũng được. Khanh biết mình mê mẩn nhan sắc của hắn, nhưng nàng tự nhủ trai đẹp là để ngắm, yêu đương để tạm qua một bên.
Khanh nhìn từng con chữ được hắn tỉ mỉ viết bằng bút lông. Chữ đẹp quá, nét bút hiên ngang, thể hiện một khí phách ngang tàng, bản lĩnh cứng cỏi của người viết. Nét chữ nết người, Tuân toát ra khí thế ra sao, thì chữ hắn cũng phách lối như vậy.
Song nàng chẳng hiểu, cũng không biết chữ nào ra chữ nào. Hình như bấy giờ thịnh văn học chữ Hán và chữ Nôm. Nàng lại mù tịt.
Từng cái nhấc bút của Tuân đều đẹp đến điên đảo. Trước mắt nàng là cảnh mĩ nam tử đang họa chữ...
Khanh vô thức đặt tay lên vai hắn, y chang cách nàng hay làm với đám bạn thân mỗi khi thấy chúng nó giải bài:
“Vương gia, chàng dạy ta chữ được không?”
Nhưng Khanh quên mất rằng, tay nàng dính mực. Thế rồi năm cái chấm nhỏ màu đen in hằn trên bả vai hắn. Chiếc viên lĩnh màu xanh lam cư nhiên mọc thêm năm dấu vân tay nhỏ nhắn.
“...”- Hai con mắt chỉ biết như thế nhìn nhau trân trố. Đồ hắn đắt tiền lắm, mà mực thì khó phai.
Cũng như một thói quen, Khanh nhấc vội tay lên định quệt vào giao lĩnh thì Tuân cản. Hắn chẳng quan tâm vai hắn mới bị nàng vấy bẩn, hắn lấy chiếc khăn tay ra, gỡ tay nàng, từ tốn lau mực cho nàng, động tác cực kì thuần thục, dịu dàng.
Khanh đần người nhìn hàng lông mi cong, dày đang khẽ rung rinh của hắn, sống mũi cao thẳng tắp kia đang lồ lộ dưới con mắt nàng, đôi tay thon dài chai sạn kia đang cẩn thận lau đi “tai họa” do con bé hậu đậu nhà nàng gây ra.
Đây có phải một loại tử tế không?
Song Khanh rụt vội tay lại như bị giật.
Không phải nàng hủ phong nam nữ thụ thụ bất thân mà là cái tấm thân ế chỏng ế chơ, ế từ lúc đẻ ra cho tới bây giờ khiến Khanh không quen tiếp xúc thân mật như vậy, hội bạn có mấy thằng con trai thì trong mắt nàng chúng nó đều như đàn em, đàn đệ của nàng hết.
Còn Tuân khác hắn, suy nghĩ khác thì thái độ, hành động cũng khác.
Tuân đặt chiếc khăn vào tay nàng. Hắn biết nàng vẫn chưa mở lòng với hắn, hắn kiên nhẫn nói:
“Nếu nàng muốn học chữ, bản vương sẽ dạy nàng.”
Khanh cười hớn hở:
“Thật sao?”
Nụ cười lung linh của nàng in hằn trên đôi mắt đen tuyền sâu thăm thẳm của hắn. Tuân khẽ xoa đầu nàng:
“Chỉ cần nàng muốn, bản vương không có gì không thể cho nàng. Vậy nàng học chữ Nho hay Hán?”
“Ta chọn tất được không?”
“Được, nghe nàng.”
“Phải rồi, Vương gia chàng không thắc mắc ta với Hoàng Hậu đã hàn huyên những gì à?”
“Không. Bản vương tin nàng.”
“Điêu!”- Khanh nghĩ bụng.
“Hoàng Hậu muốn ta thành trợ thủ cho bà ta.”
Khanh quyết định quỵt lời Hoàng Hậu.
Dù sao thì nàng cũng lỡ đánh người của bà ta rồi, giờ còn muốn sống yên ổn thì phải nhất nhất nương nhờ phu quân chứ sao. Một mối quan hệ đẹp chính là chả giấu giếm nhau cái gì. Yêu đương thì Khanh không cần, nhưng sự tin tưởng từ hắn là điều Khanh cần nhất bây giờ.
“...Vậy nàng trả lời thế nào?”
Nàng hắng giọng:
“Thì ta nói ta không có điểm yếu sẽ không bị nắm thóp, cũng chẳng có gì để lợi dụng cả.”
“Hoàng Hậu có làm gì nàng không?”
“Hoàng Hậu thì không, thân tín bà ta thì có, nhưng mà yếu quá, chưa làm gì thì bị Đào đánh bất tỉnh nhân sự rồi.”
“...”
Dù sao thì người trong cung cũng ít ai bì được với kẻ lớn lên nhờ sa trường như Đào.
“Nếu ta có lỡ khiến cuộc sống thâm cung của chàng thêm khó khăn thì ta xin lỗi nhé.”
Đôi lông mày Tuân giãn ra:
“Chuyện đó vốn là của vi phu, sao lại thành để nàng lo lắng rồi?”
Mấy ngày sau đó, Tuân có sai hạ nhân đem đến cho nàng quyển tập, hắn tỉ mỉ đến độ dạy nàng từng nét chữ cơ bản một.
Khổ nỗi Khanh không chỉ mù chữ, mà nàng còn không biết cách cầm bút lông, nét mác mà nàng viết trông chả khác gì nét sổ ngang, dấu chấm, nét hất Tuân viết đẹp như thế mà vào tay Khanh nó chả khác gì vết mực nhỏ vào giấy, cực kì thô thiển.
Khanh thở dài. Không lẽ phải kè kè bên hắn, làm phiền hắn thật. Người bận rộn như hắn chịu soạn cho nàng học mấy nét cơ bản đã là ưu ái rồi...
Biết thế hồi trước, có cô bạn học HSK, Khanh đã chú ý cách cầm bút, chú ý cách điều khiển lực của người ta một chút.