Độc Sủng Em 1 Năm

Chương 38: Đi dự tiệc cưới.




Cuối cùng kì nghỉ Tết siêu dài của cô cũng kết thúc, mọi thứ đều quay về với quỹ đạo, tâm trạng của cô cũng tốt lên rất nhiều. Kiều Nguyệt Nga cũng trở lại với guồng quay của công việc, vì khúc mắc với mẹ đã được hóa giải nên tâm trạng cũng tốt hơn hẳn.

Cô đi tới công ty với một túi bánh.

-" Tiểu Sương, cậu nghỉ Tết thế nào?"

Trần Tiểu Sương quay sang.

-" Vẫn như mọi năm, vẫn bị giục kết hôn."

Kiều Nguyệt Nga bật cười vì câu trả lời quá chân thực. Cô đưa bánh bao trong túi ra đưa cho Tiểu Sương một cái, để lại cho mình một cái.

-" Bạn mình mở quán bánh bao nên biếu, cậu ăn thử đi."

Tiểu Sương nhận lấy, cô nhìn nhìn chiếc bánh.

" Nhân gì vậy?."" Thịt heo."" Sao lại là thịt heo?."" Tại nhà cậu ta mở quán bán thịt heo."Trần Tiểu Sương gật đầu coi như đã hiểu.

Ngày cuối chuẩn bị lên Lạc Dương, Kiều Nguyệt Nga bắt gặp Phó Thịnh, cậu ta cũng về quê ăn Tết. Hôm đó 2 người cùng mấy người bạn cũ tụ tập ăn uống coi như còn mùng là còn Tết.

Sau khi dọn dẹp giúp Phó Thịnh xong, cậu ta đưa cho cô một túi bánh bao lớn, cậu ta vẫn nhiệt tình như vậy khiến cô không nhận không được. Đem về cô để lại nhà phần nhiều còn bản thân đem lên Lạc Dương một ít cất trong tủ lạnh hòng khi nào thèm thì mang ra hấp lại.

Sau khi ăn sáng xong, mọi người ai làm việc của người nấy. Chừng 30 phút sau, chiếc ghế của Trần Tiểu Sương sát lại gần cô.

" Hỏi cậu cái này."" Ừm."Cô vô cùng tập trung bởi vì Tiểu Sương rất ít nói chuyện nên cô càng để tâm lời mà Tiểu Sương nói.

-" Bánh bao cậu đưa lúc sáng đó."

" Ừm, sao?."" Cho tớ địa chỉ được không?"" Làm gì?."" Tại ngon quá, tớ muốn thèm thì đặt."Kiều Nguyệt Nga cười gượng... cô cứ tưởng chuyện gì nghiêm trọng lắm...

" Nhưng mà nó ở quê của tớ... hơi xa."" À,.. vậy họ có ship không?"Lần đầu tiên cô thấy Trần Tiểu Sương nhiệt tình như vậy nên cô cũng không muốn làm mất hứng.

" Để.. để mình hỏi Phó Thịnh cho cậu."" Phó Thịnh? Là ai vậy?."" Là con trai nhà bán bánh..."" À... là công tử bột."Đây cũng là lần đầu Trần Tiểu Sương nói đùa như vậy.

-"À, ý mình là,... làm bánh không phải là cần nhiều bột sao?"

Kiều Nguyệt Nga lại cảm thấy thoải mái với lời nói đùa này, một ý nghĩ thoáng qua đầu của cô, cô cười trộm rồi giơ điện thoại của mình qua chỗ Tiểu Sương.

-" Hazzz, Tiểu Sương, dạo này tớ hơi nhiều việc... hay là cậu tự nhắn tin với Phó Thịnh đi... dù sao 2 người 1 mua 1 bán nói chuyện vẫn tiện hơn mà."

Trần Tiểu Sương đột nhiên cảm thấy lời của cô nói cũng có lí liền chậm chạp gõ điện thoại lấy số điện thoại của

Phó Thịnh.

Kiều Nguyệt Nga mỉm cười, cô cũng muốn bản thân có thể trở thành bà nguyệt 1 lần.

Kết quả là buổi trưa hôm đó khi đi ăn cùng Vương tổng cô đều tủm tỉm cười.

Anh nhìn cô ôn nhu rồi đưa tay véo má.

-" Em có chuyện gì mà vui vậy?"

Câu hỏi của anh tựa như là tác động cần thiết cuối cùng để bông hoa nở rộ. Cô cười tươi rạng rỡ nhìn anh rồi bắt đầu khoe khoang.

Nghe xong câu chuyện của cô, anh bật cười.

-" Em đúng là thích lo chuyện bao đồng."

Cô đáng yêu lắc lắc đầu.

-" Không hề, đây là việc tốt."

Tối hôm đó, Kiều Nguyệt Nga cầm theo túi bánh bao chạy qua nhà Vương tổng ăn tối. Lúc cô vừa qua thì cũng là lúc anh đang xuống bếp.

Sau khi ra mở cửa cho cô, Kiều Nguyệt Nga theo anh xuống bếp, cô đặt gói bánh lên bàn rồi xắn tay áo lên.

-" Anh đang làm gì vậy?... Cần em giúp gì không?."

Vương Việt Bân đặt muỗng xuống rồi nhìn cô.

" Anh làm xong hết rồi, em ngồi chờ thêm chút là được."" Vậy em dọn bát đũa chờ anh."Anh mỉm cười gật đầu.

-" Cẩn thận chút."

Sau khi dọn bát đũa ra cô kéo ghế ngồi xuống mở túi bánh bao ra rồi cầm lấy 1 miếng xé vỏ bánh ra bỏ vào miệng.

Vương Việt Bân quay qua thấy cô đang nhai miếng bánh anh liền yêu chiều nói.



-" Đói lắm rồi sao?".

Cô lắc đầu.

-" Không có,... chỉ là buồn miệng thôi."

Một lúc sau anh đặt các món ăn lên bàn, tất cả đều là những món rất thanh đạm, cô vốn là người không kén ăn nên cũng rất dễ nuôi.

-" Cuối tuần là đám cưới của em họ anh... em đi cùng không?."

Là đám cưới mà cô đã hứa sẽ đi cùng anh nên không thể nuốt lời.

-"Duoc."

Thoáng chốc đã tới cuối tuần, thời tiết mùa xuân còn hơi se lạnh nhưng thời tiết khi có nắng lại rất đẹp.

Kiều Nguyệt Nga xõa mái tóc đen, trang điểm nhẹ nhàng trông rất hài hòa tự nhiên, khuôn mặt của cô để mộc cũng đã rất hút mắt ... nay thêm chút phấn son lại càng làm cách đường nét hiện lên rõ ràng hơn.

Cô mặc một chiếc áo croptop và chân váy ngắn màu xanh nhạt khiến cô trở nên không qua trang trọng cũng không quá hời hợt, vừa năng đông laik vừa gợi cảm tạo nên cảm giác vừa ngọt ngào vừa quyến rũ.

Vương tổng vẫn như thường ngày mặc một bộ vest phẳng phiu chỉnh tề, điểm nhấn của bộ trang phục có vẻ là đôi giày da bóng loáng như mặt gương.

Vừa nhìn thấy cô anh đã cau mày.

-" Sao lại mặc ít như vậy?."

Cô lườm yêu anh rồi vòng qua mở cửa chui vào xe. Khi anh yên vị trong ghế lại cô mới nói.

-" Không đẹp sao?"

Vương Việt Bân khởi động xe, không nhìn cô anh phũ phàng nói.

-" Ngắn quá."

Kiều Nguyệt Nga cũng đành cạn lời. Lái xe được một lúc, bàn tay hư hỏng của anh bỗng sờ vào đùi làm cô giật mình. Nhìn bàn tay đang ve văn đùi mình, cô đánh lên tay anh.

-" Anh làm gì vậy? Sàm sỡ người ta sao?."

Vương Việt Bân không mặn không nhạt nói.

-" Giúp em kiểm tra nhiệt độ."

Cô kéo tay anh ra nhưng lại bị anh nắm chặt lấy tay.

Hội trường buổi lễ là một bãi biển, là em họ của Vương tổng nên quy mô của buổi lễ cũng rất gì và này nọ. Lễ đường được đặt bên cạnh bãi biển, xung quanh ngập hoa tươi, đèn nến được trang trí lung linh. Sau khi buổi lễ kết thúc, khách mời sẽ di chuyển đến nhà hàng sang trọng bậc nhất của Lạc Dương để dùng bữa.

Tới nơi, Kiều Nguyệt Nga đi theo sau anh một khoảng.

Vương tổng xuất hiện sẽ mang theo chấn động lớn, người bước cùng anh như cô cũng cảm thấy khá áp lực.

Vương Việt Bân cứ như một thỏi nam châm hút hết những ánh mắt và cả "sâu bọ."

Cả nhà họ Vương và Tô Nguyễn không hẹn mà gặp đứng ngay trước mặt của họ ngay ở rìa sân khấu, ở đó khách khứa bao quanh tứ phương.

Mẹ và bà nội của anh đưa ánh mắt dò xét nhìn Kiều Nguyệt Nga. Tô Nguyễn mặc một chiếc váy liền bó sát màu đỏ trông rất sang trọng gợi cảm, vừa thấy anh, cô ta liền sấn lại.

-" A Bân, anh tới rồi."

Vương Việt Bân lạnh lùng né đi cái khoác tay của Tô Nguyễn. Anh nhìn người lớn trong nhà rồi cúi đầu chào.

-" Con chào ba, mẹ, nội."

Tô Nguyễn liền liếc nhìn về phía Kiều Nguyệt Nga, ánh mắt của cô ta mang vẻ " không làm cô xấu mặt tôi không phục."

-" Cô Kiều sao lại có mặt ở đây? Không biết cô có giấy mời không?"

Vương Việt Bân liếc nhìn cô, Tô Nguyễn tỏ vẻ rất đắc chí vì sắp đạt được mục tiêu.

Vương tổng không muốn cô phải chịu uất ức nhưng khi anh vừa định lên tiếng thì Kiều Nguyệt Nga lại cướp lời trước.

-" Cô Tô lo thừa rồi, dĩ nhiên là tôi có thiệp mời rồi."

Tô Nguyễn không phục liền nóng nảy nói.

-" Vậy cô có thế cho chúng tôi xem được không?... Đây là lễ cưới rất quan trọng của Vương gia chúng tôi... không thể tùy tiện để người không rõ danh tính vào được."

Vương Việt Bân định lên tiếng bênh vực nhưng lại nhận được tín hiệu nhẫn nhịn của cô nên anh đành nén lại.

Kiều Nguyệt Nga cũng đoán được, nếu anh lên tiếng chắc chắn sẽ công bố quan hệ giữa hai người bọn họ, đến lúc đó cô chắc chắn sẽ được giải vây, người khác có bị cạy răng cũng không dám đuổi cô đi nhưng cô không còn nhiều thời gian nữa... cũng không muốn anh có một "vết nhớ" tình trường.



Kiều Nguyệt Nga cười khẩy nhìn Tô Nguyễn.

-" Chẳng lẽ, cô Tô được mời đến đây để làm bảo vệ đám cưới?"

Tô Nguyễn lập tức tái mặt. Bỗng một tiếng nói khàn khàn nhưng rất có uy lực vang lên.

-" Hồn lão, cô là ai mà dám nói chuyện với Vương thiếu phu nhân như vậy?"

Đó là bà nội của anh. Tô Nguyễn được bênh vực lập tức chạy về phía bà nội của anh làm nũng.

Ánh mắt của Kiều Nguyệt Nga có chút lay động. Vương tổng khó chịu cau mày.

-"Noi..."'

Tay áo của anh bị cô giật nhẹ. Kiều Nguyệt Nga tiến lên đi qua người của anh bước về phía bà nội Vương. Ánh mắt của cô vẫn giữ được vẻ kiêu ngạo nhưng lại rất điềm tĩnh.

-" Vương lão phu nhân, không lẽ bà cũng nghĩ như Tô tiểu thư?".

Sắc mặt của bà nội Vương không đổi.

-" Cô Kiều, nếu không có giấy mời thì xin cô rời đi cho."

Kiều Nguyệt Nga nhìn bà rồi cười nhạt. Khi đưa mẫu thiết kế, cô đã từng gặp qua em họ của Vương tổng... những thiết kế của cô khiến em họ của Vương tổng rất vừa lòng nên cô ấy đã đưa cho Kiều Nguyệt Nga một tấm thiệp mời coi như lời cảm ơn.

Kiều Nguyệt Nga rút giấy mời ra đưa cho bà nội Vương.

-" Thiệp mời... tất nhiên là cháu có rồi...cháu thực sự không phải là người tự tiện đâu ạ."

2 từ "tự tiện" phát ra, ánh mắt của cô nhìn về phía Tô Nguyễn.

Ngay sau đó buổi lễ bắt đầu, cô dâu mặc chiếc váy mà cô thiết kế đi vào lễ đường. Chiếc váy cưới lỗng lẫy có một không hai này khiến cho rất nhiều doanh nhân tới dự bữa tiệc phải trầm trồ.

Ánh mắt của cô sáng lên khi nhìn thấy tác phẩm của mình, cô thầm nghĩ " người xinh mặc gì cũng đẹp". Cô vô thức nở nụ cười rất tươi, đôi mắt chợt long lanh vì cảm xúc dâng lên ngập tràn lồng ngực, là cảm giác tự hào rất khoan khoái.

Sau khi tham dự xong đám cưới thì ánh chiều tà cũng nhuộm vàng một mảng trời, Kiều Nguyệt Nga cùng Vương tổng tận hưởng cảnh biển.

Cô mỉm cười như một đứa trẻ, cởi giày chạy lon ton trên bãi cát, gió biển mằn mặn thổi hắt vào làm mái tóc của cô bay bay tựa như đang nháy múa.

Vương Việt Bân giúp cô cầm giày, anh nhìn theo bóng lưng của cô gái nhỏ rồi chầm chậm bước theo cô.

Đi tới một mỏm đá, anh ngồi xuống nhìn về phía cô ở phía xa đang vui đùa với sóng. Ánh nắng chiều hắt lên khuôn mặt anh tuấn làm anh phải nheo mắt lại.

Đột nhiên cô đi tới đứng ngay trước mặt của anh nhưng cách khoảng 3 bước chân, ánh nắng bị cô che đi không còn hắt thẳng lên mặt của anh nữa, hình ảnh của cô hiện lên trong mắt của anh như đang có vầng quang tỏa

sang.

Nụ cười của cô vẫn ngọt ngào như vậy, giọng nói vẫn êm dịu như vậy... nhưng sát thương thì lại cực lớn.

-" Bân Bân,... chúng ta chia tay đi."

Câu nói của cô khiến trái tim của anh lỡ nhịp, Vương Việt Bân cảm nhận rõ cơ thể dường như đã bị đóng băng trong tích tắt, cổ họng của anh nghẹn ắng lại, đôi mắt đang nhìn cô dâng lên một tầng nước mỏng. Anh không rõ bản thân đang muốn cười hay khóc, chỉ thấy trái tim nhói lên rồi trống rỗng.

-" Em... Sao...."

Anh hoảng loạn đứng bật lên, tay chân và ngôn ngữ bắt đầu lộn xộn, anh cảm nhận được nhịp tim của mình tăng lên rất nhanh, là nhịp tim trống rỗng hối hả.

Vương Việt Bân tiến lên 1 bước thì cô lại lùi 1 bước.

Giọt nước mắt lăn trên gò má của cô.

-" Thời gian qua em đã rất vui, sau này em đi rồi anh cứ quên em đi, sống thật vui vẻ hạnh phúc... được không?"

Khóe mắt của anh đỏ lên không kìm được mà rơi nước mắt, Vương Việt Bân nức nở đau lòng ngửa mặt lên trời để cố kìm nước mắt.

-" Tiểu Nguyệt...anh."

Anh nhanh tay nắm lấy tay của cô, Vương Việt Bân cúi đầu nhìn bàn tay của cô, đôi môi của anh run lên... trong suốt 26 năm cuộc đời... anh chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như bây giờ.

-" Anh.... Xin em đấy... đừng bỏ rơi anh."

Nhìn gương mặt của anh đẫm lệ cô vô cùng đau lòng, bàn tay của cô siết chặt thành quyền để kìm lấy trái tim, lúc này cô chỉ muốn ôm anh vào lòng... ôm thật chặt... nhưng lại sợ nếu ở lại...khi giây phút cô không từ mà biệt tới cô sợ anh sẽ đau lòng hơn.

Cô ngoảnh mặt đi, bàn tay cũng vùng thoát khỏi tay của anh.

-" Em xin lồi."

Nói xong liền quay đầu bước đi.