Độc Sủng Em 1 Năm

Chương 31: Về nhà




Kiều Nguyệt Nga đặt vé máy bay trở về vào đầu giờ chiều, trước đó cô rời khỏi nhà của anh để về chung cư xếp lại đồ đạc, tất cả chỉ vỏn vẹn một chiếc túi đựng đồ cần thiết và một chiếc vali mini.

Cả quá trình thu xếp đồ đạc và di chuyển đều rất gọn gàng và im ắng. Cô ngồi trên taxi nhìn ra ngoài, cảnh vật đầu giờ chiều nắng vẫn vàng ươm nhưng ngoài trời vẫn còn rất lạnh, từng tòa nhà cao chọc trời rào rào lướt qua trong tầm mắt của cô.

Mái tóc màu đen óng mượt của cô thi thoảng ánh lên vì những tia sáng lạc hướng chiếu vào.

Thấy cô trầm ngâm ngắm khung cảnh, bác tài xế nhìn qua gương chiếu hậu rồi nói.

-" Cháu gái à, điện thoại của cháu reo từ nãy tới giờ đấy."

Câu nói của ông kéo cô về với thực tại, cô liếc nhìn chiếc điện thoại đang nằm trơ trọi trên ghế, cuộc điện thoại gọi đến mới vừa dứt.

Cô cầm điện thoại lên kiểm tra, màn hình thông báo có 3 cuộc điện thoại của anh. Cô không gọi lại, bỏ điện thoại xuống lại lặng lẽ nhìn cảnh vật.

Lúc này lòng cô ngồn ngang nặng trĩu, không biết phải nói gì với anh... cũng chăng biết phải làm thế nào... cô chỉ cảm thấy rất buồn ngủ, rất mệt mỏi.

Kiều Nguyệt Nga vô lực tựa đầu vào cửa kính xe thì điện thoại lại rung lên. Vẫn là cuộc gọi từ anh, cô trầm lắng nhấn nút nghe.

-" Alo."

Giọng của anh trầm lạnh truyền tới.

" Em đang ở đâu?."" Trên đường về quê."Anh lặng thinh một lúc làm cô nghe rõ cả tiếng thở của anh, sau đó giọng của anh ấm áp truyền qua.

" Em... đặt vé máy bay chưa?.""Roi."'" Mấy giờ bay?"" 15h10.""ừm"Dừng một chút anh lại nói.

" Tới nhà nhớ gọi lại cho anh.""Dugc."Đến chiều tối, căn nhà hơi cũ với ánh đèn vàng ấm áp cùng chiếc bảng hiệu đã rỉ sét hiện ra trước mắt cô. Tuy đã có nhiều lần rời đi rồi trở về nhưng lần này cảm xúc lại thật khác lạ.

Đang đứng trước cửa, em trai của cô từ bên góc đường bên kia đeo một balo đi tới, có vẻ thằng bé vừa mới đi học trở về. Em trai của cô khá trầm tính nên khi nhìn thấy cô dù rất vui vẻ nhưng mồm miệng không kêu um cả lên.

Kiều Nhất chạy lại, trên môi nở một nụ cười ngây ngô, thằng bé đã học lớp 11 rồi, cũng ra dáng thanh thiên rồi, cao hơn cô 1 cái đầu.

-" Chi về rồi."

Cô mỉm cười nhìn thằng bé.

-" Ừm."

Sau đó Kiều Nhất kéo vali giúp cô.

-" Nào, chúng ta vào nhà."

Cô theo sau Kiều Nhất, mọi thứ trong nhà vẫn giống hệt lúc cô mới rời đi, Kiều Nguyệt Nga đưa mắt nhìn chăm chú từng góc nhà, ánh mắt rất lưu luyến.



-" Ba mẹ, chị về rồi."

Ba mẹ của cô ở trong bếp đang dọn cơm tối đều nhìn ra, ba cô cười cười rất vui vẻ bước ra.

-" Con về rồi thì tốt, đúng lúc có cơm ăn."

Cô bước tới ôm lấy ba. Mẹ của cô đang tần tảo trong bếp, có vẻ như bà vẫn còn đang giận cô.

-" Còn biết đường về sao?"

Ba kéo tay của cô bước vào, thấy mẹ cô nói vậy liền nhỏ giọng khuyên ngăn.

-" Sao bà lại nói vậy? Con nó về là tốt rồi."

Mẹ cô vào trong bếp lấy thêm một bộ bát đũa.

-" Hai đứa rửa tay đi còn ăn cơm."

Câu nói của bà như kéo cô trở lại với ngày còn nhỏ, ngày nhỏ mỗi lần ăn cơm mẹ đều phải nhắc cô và em trai như vậy vì cô và Kiều Nhất rất hay lên núi chơi nên chân tay lúc nào cũng lấm lem.

Nhưng năm tháng ở ngoài phiêu bạt, cô thèm lắm cái cảm giác được ba mẹ chở che, thèm lắm cảm giác được ba mẹ đối xử như một đứa trẻ.

Cô biết, mẹ hay nói nặng nhưng bà rất thương cô. Từ nhỏ tới lớn cô chưa từng chê bai hoàn cảnh của mình, dù nghèo nhưng tình cảm gia đình lại rất đủ đầy, nếu có kiếp sau cô vẫn muốn được làm cọ của bố mẹ.

Ăn cơm xong cô lấy từ trong túi ra một bọc giấy đưa cho ba mẹ.

-" Ba mẹ, con có chút tiền, ba mẹ giữ lấy mà tiêu."

Ba nhìn mẹ, sau đó mẹ cô đẩy lại.

-" Con giữ lấy mà dùng, ba mẹ ở quê không thiếu gì cả, hơn nữa cũng còn quán ăn hàng ngày vẫn kiếm được chút

it."

Lòng của cô vẫn không lung lay.

-" Trước giờ đều là ba mẹ khổ sở vì con, bây giờ cuộc sống của con cũng tạm ổn rồi, ba mẹ cầm lấy, không dùng tới cũng cất trong nhà để phòng chuyện này chuyện kia."

Cô nói vậy, ba mẹ cũng không từ chối nữa, ba cô mở phong bì ra bỗng tái mặt.

-" Sao lại nhiều vậy?"

Cô cười nhạt.

-" Con làm việc ở một tập đoàn khá có danh tiếng nên cũng có nhiều phúc lợi hơn."



Đối với người ở thành phố lớn số tiền này chủ đủ để họ sống nửa tháng nếu tiết kiệm nhưng cuộc sống ở quê thì đây là một số tiền không phải nhỏ.

Xong việc, cô nhẹ nhõm bước lên phòng, đây là cảm giác mà cô muốn... cảm giác hạnh phúc chính làm được điều mà mình muốn.

Vừa định mở cửa bước vào phòng, cô chợt chú ý tới căn phòng bên cạnh... là phòng của Kiều Nhất. Cô bước qua gõ cửa.

-"Chị."

Cô mỉm cười.

-" Đang làm gì vậy?."

Kiều Nhất tránh khỏi cửa để cô bước vào. Cậu mỉm cười giơ điện thoại lên.

-" Em chơi game."

Cô nhìn quanh phòng của cậu, là phòng con trai nhưng lại vô cùng ngăn nắp, Kiều Nguyệt Nga vô thức hỏi.

-" Nhóc có bạn gái rồi sao?".

Kiều Nhất đang ngồi trên giường cúi đầu chơi điện thoại liền ngẩng lên.

-" Em nào có."

Cô không nghi ngờ lời mà cậu nói. Quan hệ của cô và em trai từ trước đã luôn vậy... những điều mà cậu không muốn nói cô tuyệt nhiên sẽ không hỏi... nếu cậu cần lời khuyên cũng sẽ tự mình mở lời. Vì gia cảnh nên Kiều Nhất cũng có lối suy nghĩ trưởng thành hơn một chút so với bạn bè, cậu chưa từng khóc nháo để xin tiền mua những thứ đồ không cần thiết cho dù bản thân cậu rất muốn... Kiều Nguyệt Nga hiểu được tâm tư của cậu nên cô rất thương yêu đứa em trai này.

Cô rút tiền từ trong ví ra đưa cho cậu.

-" Này."

Kiều Nhất ngẩng lên đưa mắt khó hiểu. Cô mỉm cười nói.

-" Cho em tiền tiêu vặt là một phần trong ước mơ của chị."

Kiều Nhất cũng không nói thêm, cậu đưa mắt nhìn những tờ tiền trên tay của cô rồi cầm lấy.

-" Vậy em chỉ cầm 2 tờ thôi."

Cô mỉm cười đặt cả 5 tờ xuống giường.

-" Chị cho mà, em cứ cầm đi, cần gì thì tiêu... không tiêu hết thì đừng vứt đi là được rồi."

Nói xong cô trả lại sự riêng tư cho cậu.