Độc Sủng Em 1 Năm

Chương 19: Giận!




-" Chúng ta đang đi đâu vậy?."

Cô nhìn khung cảnh lạ lẫm xung quanh rồi quay qua nhìn anh. Vương tổng vẫn chú tâm lái xe, ánh mắt của cô chìm vào góc nghiêng ẩn hiện trong luồng sáng thấp thoáng, cả miệng và cằm đều rất đẹp... cô thầm nghĩ... đúng là vẻ đẹp của giới thượng lưu...

-" Đưa em đi ăn."

Giọng nói của anh vang lên làm ánh mắt của cô nhanh chóng chuyển rời, giọng của cô gấp gáp.

-" Không cần đâu, anh đưa em về chung cư là được..."

Cô sợ nếu chậm trễ anh sẽ về nhà chính muộn mất.

-" Em không về nhà tôi sao?."

Cô lắc đầu.

-" Hôm nay em muốn về chung cư."

Trong xe im lặng một lúc lâu, không khí rất căng thẳng, cảm giác như anh đang không vui nhưng cô cũng không tiện hỏi thăm nên đành câm nín cho lành...

Cuối cùng Vương Việt Bân thỏa hiệp nói cộc lốc, giọng cũng lạnh đi vài tone.

-" Địa chỉ."

Cô vội đọc cho anh rồi sau đó lại im ắng cho tới khi chiếc xe dừng trước cửa một chung cư. Cô chỉ dám liếc nhìn anh một cái... nhưng anh vẫn mang vẻ mặt khó ở kia nên đành tự mở cửa đi xuống.

-" Cảm ơn."

Anh không đáp lại cũng không hỏi han chỉ nhấn ga lái xe đi mất hút.

Kiều Nguyệt Nga nhìn theo chiếc xe của anh đang đi xa chỉ khẽ thở dài một hơi. Sau đó cô đi lên phòng tắm rửa.

Ở NHÀ CHÍNH.

Vừa nghe tiếng xe dừng trước sân, Tô Nguyễn đang uống trà liền nhảy dựng lên vui vẻ ra mặt.

-" A Bân về rồi, con ra đón anh ấy."

Tô Nguyễn không để ý tới sắc mặt khó ở của Vương Việt.

Vương Việt Bân xuống xe đi vào thì một ông lão đứng ở cửa hòa nhã mỉm cười cúi chào.

-" Cậu chủ đã về."

Anh gật đầu rồi đi vào, Tô Nguyễn vừa nhìn thấy anh liền chạy tới ôm lấy cánh tay của anh tỏ vẻ nũng nịu.



-" A Bân, mọi người đều đang chờ anh đấy."

Anh hừ lạnh một tiếng, không để ý tới cô ta rồi nhanh chân bước vào.

Ba mẹ thấy anh cũng liền gấp quyển tạp chí rồi đứng cả lên.

-" A Bân về rồi, cả nhà chúng ta vào ăn cơm thôi."

Vương Việt đứng dậy đi tới đứng trước mặt anh.

-" Đã lâu không gặp."

Trước khi quay đi còn đặc biệt liếc nhìn Tô Nguyễn đang ôm lấy tay Vương tổng.

Trong bàn ăn, ba của anh ngồi ở ghế đầu bàn, Tô Nguyễn ngồi cạnh anh còn Vương Việt ngồi cạnh mẹ.

Nhìn bàn thức ăn đầy ắp, Vương Việt Bân đột nhiên nghĩ tới ai đó... không biết cô đã ăn uống gì chưa.

Tô Nguyễn vui vẻ gắp thức ăn vào bát cho anh còn mỉm cười nói.

-" A Bân, món mà anh thích nhất."

Anh nhìn xuống bát là một miếng thịt ba chỉ kho. Bà Vương cũng vui vẻ gắp thức ăn cho Tô Nguyễn.

-" Tiểu Tô, con cũng ăn đi... nhìn xem dạo này con gầy quá."

Tô Nguyễn cười cười.

-" Mọi người cũng ăn đi."

Vương Việt Bân nhấc li rượu lên nhấp một ngụm rồi đứng dậy.

-" Con vào nhà vệ sinh một lát."

Anh đi lên lầu, đi vào căn phòng mà ngày trước anh ở.

Vương Việt Bân không mở đèn, anh đứng tựa lưng vào tường lấy điện thoại từ trong túi áo ra gọi cho cô... Tiếng chuônh rung nhưng không có tiếng trả lời.

Một lúc sau anh trở xuống, không ngồi vào bàn ăn nữa.

-" Ba mẹ, con có việc gấp, con xin phép đi trước."

Sắc mặt của Tô Nguyễn lập tức thay đổi, mẹ của anh liền nói.

-" Giờ này còn việc gì?... Chẳng phải là hết giờ làm rồi sao?... Tiểu Tô chờ con cả buổi đấy biết không? Thương con bé một chút dù gì cũng sắp trở thành người một nhà rồi."



Khuôn mặt của Tô Nguyễn giãn ra, Vương Việt liếc nhìn Tô Nguyễn luôn đưa mắt nhìn về phía Vương Việt Bân, anh ta khó chịu uống cạn li rượu rồi đứng dậy lạnh nhạt nói.

-" Con ăn xong rồi."

Nói xong lưng đi lên lầu. Vương Việt Bân cũng lạnh lùng nói.

-" Con xin phép."

Ở CHUNG CƯ.

Kiều Nguyệt Nga tắm gội xong liền tranh thủ làm việc một lúc thì bụng đói cồn cào, cô buông mái tóc còn ẩm ra khỏi chiếc khăn, đi qua mở tủ lạnh nhưng trống không liền mặc áo khóa đi ra ngoài.

Mở cửa đi ra, cô hơi rùng mình vì gió lạnh, cô thầm nghĩ ( Mùa đông năm nay có vẻ đến sớm quá nhỉ!.)

Đi vào cửa hàng tiện lợi gần đó mua vài món đồ, bước chân của cô khẩn trương hơn vì gió lạnh, càng ngày gió thổi càng mạnh, mái tóc vốn đang ẩm của cô cũng khô bớt phần ngoài cùng.

Kiều Nguyệt Nga vừa xách túi vừa đưa tay ôm lấy thân mình, cả người của cô co lại.

Đột nhiên, vừa tới cửa chung cư, một bàn tay giữ lấy tay cô. Kiều Nguyệt Nga giật mình lùi lại.

Là Hàn Dương say khướt tiến về phía của cô, anh ta say tới mức đứng còn không vững chân nọ đá chân kia.

Cô hốt hoảng lùi về sau, dáng vẻ lúc này của anh ta có vẻ sẽ có thể hại người. Kiều Nguyệt Nga vừa định co chân bỏ chạy thì dây giày vướng chân làm cô trượt ngã, túi đồ ăn trên ta rơi xuống đất, đầu gối của cô cũng trầy vài vết hơi rướm máu.

Hàn Dương hơi luống cuống ngà ngà tiến lại.

-" Nguyệt Nga, em... có sao không?... Anh... đỡ em..."

Cô cau mày bò dậy.

-" Không cần... anh đừng đến đây."

Hơi rượu nồng nặc của anh ta càng ngày càng sáp lại, Hàn Dương vươn tay nắm lấy cổ tay của cô, vì say rượu nên anh ta dùng hết sức bình sinh của một người đàn ông trưởng thành dù Kiều Nguyệt Nga có vũng vẫy cũng không thoát được.

Cô cảm nhận được rõ từng cơn đau như thể xương cổ tay của mình đang nát vụn ra vậy... Cô rơm rớm nước mắt.

-" Buông tôi ra...."

Hàn Dương kéo cô lại.

-" Nguyệt Nga, tại sao lại trốn tránh anh?... Tại sao em bị bệnh lại không kể cho anh biết?..."

Anh ta nói càng nhiều thì bàn tay kia càng siết chặt, cô đau đến tái mặt, cả người co rúm lại.

-" Em biết là anh yêu em mà.... anh không muốn chia tay.... chúng ta bắt đầu lại có được không?..."