Độc Sủng Em 1 Năm

Chương 16: Tình nhân




Sau khi dùng bữa xong, anh mang bát đũa ra bồn rửa, cô nhìn theo bóng lưng của anh cô áy náy nói.

-" Đáng ra tôi phải rửa bát mới đúng."

Anh không ngoảnh lại, cũng không nói gì ừ nhẹ một cái, không khí im lặng.... cho tới

Mãi một lúc sau Vương tổng mới nói.

-" Em không có gì muốn nói với tôi sao?."

Anh xoay người tựa vào bàn bếp đưa mắt nhìn cô, ánh mắt anh như nhìn thấu tất cả, có chút buồn thì phải... Kiều Nguyệt Nga bắt gặp ánh mắt đó trái tim liền đập nhanh hơn bình thường... cảm giác như đang bị bắt quả tang vậy.

Cô né khỏi ánh mắt của anh rồi khẽ cười nhẹ. Từ khi biết Vương Việt Bân là cậu bé năm đó cô cũng không còn nhiều ác cảm với anh... cô coi lần gặp này giống như một lần đoàn tụ rất có ý nghĩa vậy... người muốn gặp đều có thể gặp... quả thật rất toại nguyện.

-" Không có."

Anh vẫn đứng yên đó, ánh mắt vẫn thâm tình như vậy nhìn cô, không lưỡng lự anh nói.

-" Vậy chúng ta kết hôn đi!."

Trước đề nghị bất ngờ cô lập tức ngẩng mặt lên nhìn anh... rõ ràng trái tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực, mặt cũng cảm nhận được từng cơn nóng nổi lên nhưng cô vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, mỉm cười gượng gạo.

-" Anh đang đùa sao?."

Sắc mặt anh không đổi, ánh mắt thật sự ... thật sự không giống nói đùa.

-" Không đùa."

Cô bất lực nhìn anh một chut rồi lại khẽ thở dài một hơi.

-" Chuyện hôn sự cả đời đối với anh dễ quyết định vậy sao?."

Anh đi tới đứng ngay trước mặt rũ mắt xuống nhìn cô.

-" Tôi đã yêu em lâu rồi... bây giờ muốn nửa đời sau luôn có em bên cạnh."

Lần tấn công này không khỏi khiến cô đỏ mặt, Kiều Nguyệt Nga cúi đầu xuống, cảm xúc dâng trào làm cô khó kìm nén.

Vương Việt Bân quỳ một gối xuống đưa về phía cô một chiếc nhẫn kim cương rất đẹp. Kiều Nguyệt Nga nâng mắt lên, đôi mắt đẹp của cô đã bị một tầng nước bao phủ, nhìn chiếc nhẫn rồi sau đó nhìn người đàn ông trước mặt.. cô cười chua chát.

-" Nhưng tôi không thể ở bên anh cả đời được."

Câu nói của cô như đang bóp nghẹt trái tim của anh. Thật ra bệnh tình của cô anh đã sớm biết...Cho nên anh không muốn lãng phí dù chỉ 1 giây.

Khóe mắt anh đỏ lên rồi tuôn ra một giọt lệ nóng hổi lăn xuống gò má. Người ta thường nói, đàn ông chỉ rơi lệ trước mặt người mà anh ta yêu.

Giọng của anh hơi run run cố kìm nước mắt.

-" Còn bao lâu?."

Đầu óc của cô đủ hiểu hàm ý trong câu nói của anh... ban đầu cô còn sững sờ nhưng sau đó nhìn anh rất lâu để chấn tĩnh lại rồi nói.

-" 1 năm."

-" Cũng được... Chúng ta kết hôn đi."

Nước mắt của cô lăn dài cố chấp lắc đầu.

-" Không muốn..."

-" Tại sao?."



Cô đưa tay che mặt rồi khóc thành tiếng.

-" Anh ... là người tốt... đừng vì tôi mà ... chịu thiệt thòi."

Anh cầm lấy tay cô nhanh chóng đeo nhẫn vào rồi đưa tay ôm trọn cô vào lòng.

-" Em đúng là đồ ngốc, ... chẳng phải ngày xưa em ôm mộng lớn lắm sao?."

Cô đẩy anh ra, nhìn xuống ngón áp út uất ức nói.

-" Đây là ép hôn."

Anh bật cười, yêu chiều đưa tay lau đi nước mắt cho cô.

-" Kiều Nguyệt Nga, sau này xin em chỉ giáo nhiều hơn."

Cô nhìn sâu vào đôi mắt si tình của anh rồi lại đau lòng nói.

-" Nhưng... chỉ còn 1 năm..."

Không để cô nói tiếp, anh hôn nhẹ lên môi cô.

-" Cho nên... em phải đối xử với anh thật tốt."

Cô ở trong lòng lại chui đầu ra nâng mắt lên nhìn anh.

-" Nhưng nếu sau này...."

Anh lại nhẹ giọng nói.

-" Đừng nghĩ nhiều quá, sau này chỉ được phép nghĩ đến anh thôi."

Vương tổng đưa tay rút dịch truyền rồi bế cô lên đi thẳng lên lầu. Đặt cô nằm xuống anh cũng nằm xuống cô liền bật dậy cau mày nhìn anh.

-" Anh làm gì vậy?."

Vương Việt Bân thầm nghĩ... thật đáng yêu, khóe miệng của anh cười đến tận mang tai.

-" Đi ngủ."

Cô thấy vướng mắc nhưng lại khó giải thích, lắp bắp mãi mới nói được vài từ.

-" Chúng ta... không phải... sao anh lại ngủ ở đây?."

Anh vui vẻ nói lại.

-" Đây là phòng anh."

Cô nhìn một lượt để xác nhận rồi nghiêm mặt nói.

-" Vậy em về phòng."

Nói xong định quay người xuống giường thì bị anh giữ lấy cánh tay. Vì sợ cô bị đau nên anh trở người ngồi dậy vươn tay ôm cả người cô vào lòng rồi mới từ từ nằm xuống.

-" Yên tâm, anh chỉ ôm em ngủ thôi, tuyệt đối không làm chuyện khác."

Nghe xong, trong lòng cô mới thầm thở phào, cơ thể đang đơ cứng của cô cũng dần trở lại bình thường. Anh đắp lại chăn rồi đặt cằm lên đầu cô yên tâm nhắm mắt.

Một lúc sau Kiều Nguyệt Nga vẫn chưa ngủ được, cô khẽ trở mình quay về phía anh... vừa bắt gặp khuôn mặt thanh tú cô liền nhoẻn miệng cười tinh nghịch... cô biết anh vẫn chưa ngủ say.

Dù biết thời gian của họ chẳng có nhiều nhưng đây giống như là ước mơ từ nhỏ của cô vậy, yêu được một người đẹp trai...

Kiều Nguyệt Nga đưa tay lên, chưa chạm, cô lễ phép hỏi...



-" Em chạm vào mặt anh được không?."

Anh không mở mắt, bàn tay vẫn giữ lấy eo của cô.

-" Ừ."

Cô vui vẻ khoái chí như một đứa trẻ, đưa cả bàn tay chạm vào mặt của anh, ánh mắt nhìn chăm chú... thi thoảng lại hỏi anh vài câu, dù buồn ngủ nhưng Vương tổng vẫn kiên nhẫn đáp lại.

-" Tại sao lại chọn em vậy?."

-" Yêu em."

-" Nhưng em chỉ có 1 năm.''

-" Không sao."

-" Anh và Tô Nguyễn."

-" Ép hôn,... Anh không yêu cô ta."

Cô nhìn từng bộ phận trên măt anh thật kĩ, ánh mắt lúc này rơi xuống bờ môi anh.

-" Chúng ta ... không kết hôn ..."

Anh đột nhiên mở mắt nhìn thẳng vào cô.

-"Không được."

-" Tại sao?."

-" Không muốn em thiệt thòi."

Lòng cô ấm lên, anh lại nhắm mắt.

-" Em không thấy thiệt thòi."

-" Vậy em muốn là gì của anh?."

-"Bạn bè."

Anh không đáp, nhưng hơi thở nặng nề của anh khiến cô biết rằng anh không hài lòng. Cô dừng một chút như đang suy nghĩ rồi cúi mặt xuống nhỏ giọng nói.

-" Tình nhân."

Anh mở mắt lần nữa nhìn cô chằm chằm, đưa tay nâng cằm cô lên để cô đối mắt với mình... sau khi nói xong khuôn mặt của cô ửng hồng vì ngại ngùng.

Anh nhếch mép.

-" Không ngờ, em lại có hứng thú với thân phận này."

Câu nói của anh rất giống đang chọc ghẹo nhưng cô lại cảm nhận rõ nhiệt độ cơ thể của anh sau lớp áo kia đang tăng lên thì phải.

Cô nhích người về sau tránh xa anh một khoảng. Vương Việt Bân cuối cùng vẫn đành bất lực bật cười, anh ngồi bật dậy quay lưng về phía cô.

-" Muốn ngủ một giấc ngon nhưng lại bị em phá mất rồi."

Nói xong anh đi vào phòng tắm. Tiếng nước từ vòi sen đổ xuống xối xả một hồi lâu.

Khi anh bước ra, cô vẫn nằm đó nhưng đã ngủ thiếp đi. Vương Việt Bân chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh hông làm lộ ra những múi cơ căng đều, nước từ mái tóc nhỏ xuống lăn theo thân người đi xuống tới vị trí của chiếc khăn tắm thì mất hút.

Anh đi tới nhẹ tay đắp chăn lại cho cô rồi mới đi thay đồ sau đó rời khỏi phòng.