Chương 101: Gương mặt kiêu ngạo
Túc Bảo ngoan ngoãn ôm lấy cánh tay của ông cụ Tô rồi bình tĩnh hỏi ông ấy: “Ông ngoại, có phải ông ngoại không muốn Túc Bảo đi đúng không ạ?”
Ông cụ Tô mím môi.
Lúc cục bột nhỏ trở nên yên tĩnh, hiểu chuyện luôn khiến người khác đau lòng vô cùng.
Ông ấy thở dài: “Đúng vậy, ông ngoại không nỡ.”
Giống như đoá hoa xinh đẹp được mình hết sức bao bọc che chở, không muốn người ta nhìn thấy.
Tuy nhiên nhớ lại trước kia, Cẩm Ngọc cũng từng được ông ấy che chở như thế, đến cuối cùng còn chưa kịp nhìn thấy được sự tuyệt vời của thế gian này đã ra đi trong tiếc nuối.
Ông ấy lại muốn mang tất cả những thứ đẹp đẽ trên thế gian này tới trước mặt cục bột nhỏ, để bé nhìn thấy một thế giới rộng lớn hơn…
Túc Bảo dựa vào người ông cụ Tô, ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: “Ông ngoại, chiến thần là gì vậy ạ?”
Ông cụ Tô nói: “Chiến thần là một vị anh hùng có tài đánh trận, bọn họ giống như vị thần bảo vệ bảo vệ đất nước của chúng ta vậy, bây giờ chúng ta có thể sống trong một quốc gia hòa bình tất cả đều nhờ các vị thần bảo vệ như bọn họ đổ máu, hy sinh đổi lại được.”
Tuy từ cái nhìn đầu tiên Mộc Quy Phàm cho người ta một cảm giác anh không phải là một người tốt nhưng cũng không thể phủ nhận được rằng, quả thật Mộc Quy Phàm khiến người ta tôn trọng, dù có thế nào ông cụ Tô cũng sẽ không giấu Túc Bảo điều này.
Túc Bảo hỏi: “Vậy thì có nghĩa đó là một người tốt, rất tài giỏi ạ?”
Ông cụ Tô cụp mắt nhìn Túc Bảo rồi cười nói: “Ít ra thì không xấu lắm.”
Đồng ý đến nhà họ Mộc, không phải là vì muốn xem Mộc Quy Phàm có thể làm tới mức độ nào đó sao? Nếu như anh theo phe nhà họ Mộc hoặc là quay về nhà họ Mộc, nhận tổ quy tông gì đó, thế thì nhà họ Tô bọn họ không thể để Túc Bảo đến đó.
Với cái nề nếp của nhà họ Mộc kia, cho dù ở đó nửa ngày cũng không được.
Túc Bảo lại nghĩ đến một vấn đề khác, đánh trận?
Bé hoài nghi hỏi: “Bây giờ chúng ta cũng không đánh trận nữa!”
Chỉ có xem trên tivi mới thấy được đánh nhau, đều là phim ảnh cả.
Ông cụ Tô hiền từ vỗ lên vai Túc Bảo rồi nói: “Chiến tranh trong thời bình không phải là chiến tranh người bình thường có thể nhìn thấy.”
Hoà bình, từ xưa đến đều được xây dựng trên mồ hôi, xương máu và nước mắt. Làm gì có năm tháng bình yên, chỉ là có người đứng phía sau ngăn chặn bom đạn trong thầm lặng mà thôi.
Túc Bảo như hiểu như không, nhưng nói như thế, hình như người ba chiến thần này có vẻ rất tốt.
Bé muốn đi gặp người ba chiến thần này.
Xem thử có phải anh rất cao rất cao giống như trong giấc mộng của bé không, vào nhà sẽ bị đập đầu cái cốp vào khung cửa.
Anh sẽ giống như các ông ba khác, để bé cưỡi lên trên cổ sao?
Chắc ba bảo vệ người dân thì sẽ là một ông ba tốt nhỉ? Không giống người ba ban đầu của bé…
…
Quản gia nhà họ Mộc quay về, bà cụ Mộc đang ngồi trong phòng khách ở tầng một, tiện hỏi một câu: “Sao vậy, nhà họ Tô rất vui đúng không?”
Người có thể khiến quản gia nhà họ Mộc tự mình mang thiệp đến, ngoài những người có dính líu đến chính trị ra thì có rất ít người có được đãi ngộ này, nhà họ Tô cũng được tính là một nhà trong số đó.
Quản gia cung kính nói: “Bà chủ, tôi đã mang thiệp mời tới đó rồi nhưng hình như ông cụ nhà họ Tô không được vui cho lắm, đuổi thẳng cổ tôi về.”
Anh ta ngừng một lát rồi nói tiếp: “Có thể là do hôm trước chúng ta không gặp bé gái kia nên bọn họ ghi thù chăng! Nhà họ Tô vẫn luôn rất cưng chiều cô tiểu thư này.”
Bà cụ Mộc nhíu mày, hết sức không vui.
Nhà họ Tô đúng là lòng dạ hẹp hòi, trước kia bà ta cũng từng nghe nói, con nhóc kia muốn đến trường chơi, Tô Nhất Trần đã thật sự để bé đi lên lớp cùng.
Sau đó không biết tại sao một giáo viên lại đắc tội với bé, giáo viên đó đã bị đuổi việc, còn bị ghi vào chứng chỉ giảng dạy nữa.
“Sớm muộn gì cũng chiều hư cả người cho mà xem.” Bà cụ Mộc cười khẩy một tiếng: “Tính tình kiêu căng như thế, nhà họ Mộc chúng ta tuyệt đối không thể nhận nó được.”
Thằng cháu trai thứ tư của bà ta có hơi lăng nhăng, cũng từng tới Nam Thành chơi, nhưng cho dù Túc Bảo có thật sự là con gái của nó thì bà ta cũng không muốn nhận đứa cháu như thế.
Muốn nhận thì cũng phải đợi khi nào cháu trai của bà ta kết hôn, sau khi sinh con trai con gái xong thì Túc Bảo gì đó mới có tư cách bước chân vào nhà họ.
“Cậu lui xuống đi! Bố trí lại sân, chia làm mấy khu…”
“Nhớ kỹ, đến lúc đó các quan chức thì dẫn vào trong nhà, thương nhân, người có tiếng ở trong sân được rồi, còn về nhà họ Tô, cứ để cho bọn họ ở chỗ xa nhất.”
Hiện giờ bà cụ Mộc rất vênh váo, bà ta có cảm giác mình như một dòng tộc lớn, cháu trai của bà ta còn là chiến thần Long Quốc, đã không có dòng tộc nào có thể so với nhà họ Mộc của bà ta nữa rồi.
Thế nên ngay cả nhà họ Tô bà ta cũng chẳng thèm để mắt đến.
…
Thời gian thấm thoát trôi qua, hôm nay là buổi tiệc mừng thọ của bà cụ nhà họ Mộc.
Tô Nhất Trần dẫn theo Túc Bảo ra ngoài.
Túc Bảo mặc một chiếc váy màu trắng đơn giản, làn váy bung xoè, giống như một đóa hoa nhỏ đáng yêu.
Vừa mới xuống xe, họ đã trông thấy Ôn Như Vân và Tư Diệc Nhiên đang đứng đợi ở cửa.
Tô Nhất Trần gật đầu hỏi: “Ngài Tư vẫn chưa đến sao?”
Ôn Như Vân nói: “Anh ấy có việc gấp nên không ở trong nước.”
Nói xong cô lại nhìn về phía Túc Bảo rồi cười nói: “Nhà họ Mộc này, mệnh còn cao hơn cả trời, mắt mọc ở trên trán, thế nên tôi đã nói sẽ đợi mọi người.”
Nhà họ Tư có xuất thân từ quân đội chính thống, cả thủ đô không ai là không biết họ là người nhà họ Mộc xem trọng.
Tô Nhất Trần lịch sự từ chối: “Thật ra không cần.”
Ôn Như Vân xua tay: “Anh thì không sao nhưng Túc Bảo lại không giống, cô bé là một tiểu thư yểu điệu đúng chứ?”
Cô quý mến sờ lên bím tóc của Túc Bảo.
Túc Bảo lắc đầu: “Không phải đâu dì ơi, con không yểu điệu đâu ạ!”
Bé có thể tay không bẻ lan can, còn có thể vung búa nữa.
Chỉ cần cho bé một cái điểm tựa, bé cảm giác mình còn có thể bẩy được cả Trái Đất lên luôn đó.
Ôn Như Vân nhìn Túc Bảo, gương mặt nhỏ nhắn non nớt của bé hiện rõ vẻ nghiêm túc, trông không giống như đang đùa.
“Ha ha, đợi cũng đợi rồi, chúng ta cùng nhau vào đi.”
Tô Nhất Trần gật đầu, nắm tay Túc Bảo đi vào bên trong.
Tư Diệc Nhiên không nói một lời.
Đã lâu không gặp rồi, cục bột nhỏ này vẫn còn nhớ cậu chứ?
Tư Diệc Nhiên mím môi, đột nhiên xoè tay ra: “Cho em này.”
Có hai viên kẹo nằm trong lòng bàn tay của cậu, một viên kẹo màu vàng, chắc là vị dứa, viên kẹo còn lại màu đỏ, không đoán nhầm thì hẳn là vị dâu.
Hai mắt Túc Bảo sáng bừng, không phải ai cho kẹo bé cũng lấy đâu!
Nhưng nếu là anh trai cho, tất nhiên là khác rồi.
Túc Bảo nhanh chóng liếc trộm Tô Nhất Trần một cái, sau đó âm thầm đưa tay ra nhận kẹo.
“Cảm ơn anh ạ!” Bé dịch sát lại người Tư Diệc Nhiên rồi nhỏ giọng nói.
Tư Diệc Nhiên ngoảnh mặt đi, gương mặt nhỏ nhắn lạnh lùng nói: “Ừ.”
Tô Nhất Trần nhìn chằm chằm phía trước, từng hành động nhỏ của Túc Bảo đều bị anh thu hết vào mắt nhưng anh lại giả vờ như không biết.
Chỉ thấy cục bột nhỏ tự cho là mình đã che giấu rất tốt bóc kẹo ra sau đó bỏ tọt viên kẹo vào trong miệng.
Ánh mắt của Tô Nhất Trần xuất hiện ý cười, đột nhiên anh quay đầu lại: “Túc Bảo?”
Túc Bảo lập tức mím môi, ậm ừ một tiếng.
“Cậu cả sao vậy ạ?” Bé giả vờ như không có chuyện gì hỏi.
Tô Nhất Trần bật cười, hừ một tiếng rồi nói: “Không có gì.”
Túc Bảo: “Ồ ồ ồ, vậy có chuyện gì cậu cả cứ gọi con.”
Bé giả vờ như trong miệng không có kẹo, cố gắng che giấu.
Ai ngờ trong lúc nói chuyện, miệng ngậm kẹo vẫn không kìm được mà nhễu ra một giọt nước miếng.
Ôn Như Vân không cầm lòng được, bật cười thành tiếng.
“Đợi một chút, dì lấy giấy cho con!” Ôn Như Vân dừng lại, cúi đầu mở túi xách ra.
Túc Bảo ngẩng đầu lên thì nhìn thấy chiếc bánh kem trong nhà. Nếu như đang ở nhà họ Tô thì bé đã chạy thẳng vào bên trong rồi, cục bột nhỏ không quên hiện tại mình đang ở đâu, cố kìm lại.
Có điều… Bé không khống chế được ánh mắt của mình, cứ nhìn chiếc bánh kem nhỏ đó mãi.
Nói xong, anh ta chỉ tay ra chỗ sân ở tít bên ngoài.
Ở góc đó, ngay cả đèn đóm cũng rất mờ, ghế cũng là loại ghế gỗ nhỏ đơn giản.
“Xin lỗi nhé, không phải là ai cũng vào được trong nhà đâu.” Quản gia nhà họ Mộc nói: “Nhưng nếu như ngài muốn tặng quà cho bà chủ nhà tôi thì có thể xếp hàng đợi xem.”
“À đúng rồi, xin hãy trông cháu của ngài cho kỹ, dù sao thì trẻ con cũng ham ăn, tránh làm ra mấy chuyện mất hết mặt mũi gì đó.”