Độc Sủng Công Chúa Nhỏ Của Tám Người Cậu (Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm)

Chương 93




Chương 95: Tân Tử Manh uất ức

Tô Nhất Trần tìm một quán cà phê gần đó, yêu cầu một phòng riêng. 

Dù cho Túc Bảo muốn làm gì thì anh cũng chiều theo, mặc kệ có đạo lý hay không anh cũng chưa từng hoài nghi. 

Tô Nhất Trần ngồi xuống bên cạnh, bỗng nhiên trước mắt anh biến thành màu đen, anh lập tức mờ mịt lấy ra một hộp thuốc đổ năm viên ra uống vào bụng. 

Túc Bảo nhíu mày, cậu cả lại sao vậy? 

Giấu rất tốt nhưng mà bé vẫn thấy được nhá. 

Kỷ Trường nói: “Sức khỏe của cậu cả con không tốt, Túc Bảo, đầu tiên giải quyết chuyện trước mắt rồi về nói tiếp.” 

Túc Bảo đành phải nói: “Xin chào dì! Con tên là Túc Bảo ạ.” 

Tân Tử Manh chỉ cảm thấy là lạ. 

Người lớn thì ngồi bên cạnh uống thuốc, người nhỏ thì trò chuyện cùng cô ấy sao? 

Cô ấy hỏi: “Chào Túc Bảo… Con đến tìm dì có chuyện gì không?” 

Khuôn mặt nhỏ của Túc Bảo trở nên nghiêm túc: “Dì ơi, Túc Bảo tới giúp dì bắt…” 

Kỷ Trường ở bên cạnh che miệng bé lại: “Lỡ lời đúng không? Nói là đến trừ vận rủi.” 

Túc Bảo nhẫn nhịn một hơi, lúc này mới nói: “Túc Bảo đến giúp dì trừ vận rủi ạ!” 

Tân Tử Manh: “…” 

Ồ? Hóa ra bây giờ thần côn làm ăn như thế này sao? 

Mới có mấy tuổi mà phải làm vậy rồi. 

Cô ấy nhìn Tô Nhất Trần ở bên cạnh, nhìn cũng không giống mà! 

Tân Tử Manh: “Cái kia, cũng không cần đâu, dì rất tốt…” 

Túc Bảo hỏi thẳng cô ấy: “Dì Tân, có phải gần đây dì cảm thấy rất mệt mỏi, làm gì cũng không được như mình mong muốn không?” 

Tân Tử Manh ừm một tiếng: “Đúng thế…” 

Cuộc sống ở thành thị hiện nay ai mà không như vậy. 

Túc Bảo lại hỏi: “Có phải ban đêm đi ngủ, khi đang ngủ bỗng dưng bị lạnh tỉnh lại không?” 

Tân Tử Manh: “…” 

Túc Bảo: “Hai mắt choáng váng, đầu óc ong ong, làm gì cũng không thuận, ngay cả đại tiện cũng không thuận.” 

“Sắc mặt u ám, quầng mắt thâm đen, ăn cơm không có mùi vị.” 

“Phía sau lưng nặng trịch, cảm giác như cõng một con quỷ thật to.” 

Tân Tử Manh: “…” 

Chưa nói tới mấy cái khác, ban đêm đi ngủ thường xuyên bị lạnh mà thức dậy, đại tiện không thuận… Sao Túc Bảo biết được mấy chuyện bí mật này vậy. 

Chẳng lẽ… không phải lừa gạt? 

Tân Tử Manh chần chờ nói: “Đúng… Bây giờ trời đã sang tháng tư, ban đêm mười mấy hai mươi độ nên sẽ không bị lạnh tỉnh mới đúng nhưng dì luôn bị lạnh tỉnh, đã đổi sang chăn bông rồi nhưng vẫn vậy.” 

Thậm chí cô ấy còn mở điều hòa không khí. 

Chồng cô ấy nói cô ấy có bệnh, trời nóng như vậy chẳng những đắp chăn bông mà còn mở điều hòa, sau đó thì bảo cô ấy đến phòng làm việc ngủ. 

Túc Bảo: “Hả? Tại sao lại cho dì đến phòng làm việc ngủ ạ?” 

Tân Tử Manh nói: “Ban đêm dì phải gõ chữ mà, ngủ ở đó cũng thuận tiện hơn.” 

Kỷ Trường: “Chậc chậc.” 

Tân Tử Manh nói đến đây hệt như mở máy hát. 

Cô ấy phàn nàn: “Mặc dù nhà bọn dì đang ở không nhỏ nhưng chỉ có ba phòng. Mẹ chồng dì ở một phòng, dì và chồng con ở một phòng, còn một phòng là phòng làm việc của dì.” 

Túc Bảo hỏi: “Như vậy dì ngủ một mình ở phòng làm việc ạ?” 

Kỷ Trường: “Chồng dì thật sự cho dì ngủ ở phòng làm việc luôn?” 

Túc Bảo: “Chồng dì thật sự cho dì ngủ ở phòng làm việc luôn?” 

Vẻ mặt Tân Tử Manh đầy bất đắc dĩ: “Haiz, đành chịu thôi, con dì ngủ chung với vợ chồng dì, dì bật điều hòa thì thì bé con cũng bị nóng.” 

Túc Bảo và Kỷ Trường: “…” 

Cũng bởi vì chuyện này mà cô ấy quyết định mua một căn nhà lớn một chút. 

Cô ấy viết sách mấy năm, số tiền kiếm được không quá nhiều nhưng trừ bỏ tất cả các khoản chi tiêu ra thì vẫn để dành được mấy triệu. 

Ở thành phố nhỏ như Hán Thành này, hơn một triệu đã đủ để mua một căn nhà lớn rồi. 

“Dì hết sức cạn lời luôn con biết không? Bọn dì mua nhà mà nay chồng dì dẫn người này đi xem, mai lại dẫn người khác đi xem. Đều là bà con họ hàng nhà anh ta cả, hết chê chỗ này không được lại chê chỗ kia không ổn, còn nhiều chuyện hơn người bỏ tiền ra là dì!” 

“Vừa rồi bọn dì lại đi xem nhà, một đống người nói này nói nọ, làm dì cảm giác mình thật dư thừa, mà dì mới là người mua đấy nhé.” 

Vừa rồi cô ấy xem trọng một căn nhà rộng hơn hai trăm mét vuông, tổng giá trị hai triệu tệ. 

Cô ấy cảm thấy không đắt, lớn một chút cũng tốt, có thể làm phòng làm việc, hai đứa nhỏ lớn lên cũng có phòng riêng, còn có thể xây thêm một phòng dành cho khách, khách khứa tới nhà cũng thoải mái hơn. 

Nhưng thím hai nhà chồng cô ấy nghe xong lại chê quá mắc! 

Thím ấy còn nói mua nhà lớn như vậy để làm cái gì, mua một căn một trăm bốn mươi mét vuông là được rồi, cũng có bốn phòng đấy thôi. 

Hai đứa nhỏ mỗi đứa một phòng, mẹ chồng một phòng, hai vợ chồng một phòng, cần phòng làm việc làm gì, kê đại cái bàn là có thể làm việc rồi. 

Còn học khu* gì đó nữa, đừng có đua đòi ba cái thứ này, chỉ là bất động sản thôi mà? Cháu gái cô ấy vẫn đang đi học trên trấn đấy, có sống ở học khu gì đâu, đã học giỏi thì ở nơi nào chẳng như nhau! 

*Học khu (tiếng Anh: school district) là một hình thức của khu dành cho mục đích đặc biệt phục vụ điều hành các trường trung học và tiểu học công cộng địa phương. Thường thường khu vực của các học khu ngang bằng với khu vực của một thành phố hay một quận và có quyền lực tương tự bao gồm thuế và trưng dụng. 

Sau đó, thím hai đề nghị cô ấy đến một khu chung cư khác mua nhà, nơi đó vừa mới tái định cư nên giá cả rất rẻ. 

Tân Tử Manh tức giận nói: “Dì nhất định phải có phòng làm việc, công việc chính của dì là gõ chữ, rất cần một hoàn cảnh yên tĩnh, kết quả thím hai lại mắng dì già mồm cãi láo!” 

“Cái khu tái định cư kia nữa, xung quanh toàn là công trường, thế mà mẹ chồng dì lại nghe lời thím ta muốn đi xem thử, dì tức giận quá nên đã chạy về đây.” 

Túc Bảo nhăn mũi hỏi: “Vậy sao bọn họ không về?” 

Tân Tử Manh nản lòng gục xuống bàn, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc: “Bọn họ muốn tự đi xem.” 

“Tất cả những gì họ nói đều không hề cân nhắc gì đến dì, dì suy nghĩ đây là dì mua nhà ư? Dì thật sự bó tay rồi." 

“Thật ra ngày đầu tiên là dì và chồng cùng đi xem, sang hôm sau chồng dì nằng nặc đòi dẫn mẹ chồng theo, mẹ chồng xem xong bắt đầu dẫn bà con đi cùng.” 

“Khoảng thời gian trước, chị họ của anh ta cũng tới, người này vô cùng nhiều chuyện, cái này không được cái kia cũng không được, hơn nữa cô ta còn nói gì con biết không? Cô ta nói bọn dì muốn mua nhà thì bình thường nên tiết kiệm một chút, đừng tiêu xài vào mấy thứ vô dụng như mỹ phẩm dưỡng da, đồ trang điểm các kiểu... Dì lớn lên thành như vậy rồi, đừng có trông chờ mấy thứ mỹ phẩm dưỡng da kia có thể biến dì thành người đẹp.” 

Kỷ Trường thật sự bó tay. 

“Vậy dì không vui thì phải nói chứ!” Hắn nói: “Không thích thì phải nói chứ!” 

Túc Bảo truyền lời: "Vậy dì không vui thì phải nói chứ! Không thích thì phải nói chứ!” 

Tân Tử Manh: "Thôi, dì không muốn nói." 

Túc Bảo: "..." 

Kỷ Trường: "..." 

Như này không gọi đáng đời thì như nào mới là đáng đời? 

Bản thân không vui nhưng lại không muốn nói ra, rốt cuộc cô ấy muốn gì? 

Tân Tử Manh tiếp tục nói: “Hóa ra tiền dì kiếm được không phải của dì, bọn họ quản chuyện mua nhà cũng thôi đi, còn không cho phép dì tiêu tiền luôn đấy!” 

Túc Bảo: “…” 

Kỷ Trường: "..." 

Tô Nhất Trần ở bên cạnh sắp nhịn không nổi nữa. 

“Hơn nữa…” Tân Tử Manh còn muốn nói tiếp, Túc Bảo lập tức che miệng cô ấy: “Được rồi, dì Tân đừng nói nữa.” 

Thật kỳ lạ, bé càng nghe càng thấy tức, mặc dù không rõ chuyện của người lớn nhưng nghe xong vẫn cảm thấy bực bội. 


“Cái gì anh ta cũng muốn quyết định, nếu dì không nghe theo thì anh ta sẽ không vui.” 

“Hồi tết, bọn dì có về quê anh ta ăn tết, cũng bởi vì chút chuyện nhỏ mà bọn dì cãi nhau, dì bực mình nói muốn về thành phố, anh ta để dì đi thật luôn đấy.” 

“Một mình dì đi từ nông thôn về thành phố hết hai tiếng đồng hồ, khi đó đã hơn mười một giờ đêm, tết nhất nên chẳng có chiếc taxi nào, dì về đến nơi cũng một hai giờ sáng rồi…” 

Túc Bảo hiểu rõ, chắc con quỷ đã bám lên người cô ấy từ lúc đó…