Túc Bảo đang ngủ say đột nhiên mở mắt.
Kỷ Trường ngồi xếp bằng ở bên giường, nhìn chằm chằm về hướng công viên giải trí xa xa.
“Con tỉnh rồi à?”
Hắn chỉ ra phía ngoài: “Không ngờ hòn đảo này lại có quỷ.”
Túc Bảo gật đầu, bước chân trần xuống giường rồi chạy tới phòng Mộc Quy. Phàm.
Mộc Quy Phàm đột nhiên mở mắt, ngồi dậy.
"Túc Bảo à?"
Túc Bảo suyt một tiếng: “Ba có nghe thấy ai hát không?” Mộc Quy Phàm cau mày và định nói điều gì đó.
Đột nhiên mắt anh nheo lại.
Anh không nghe được tiếng hát, nhưng lại mơ hồ nghe thấy tiếng nhạc trong gió biển...
Tiếng nhạc phát ra từ công viên giải trí! Tiếng nhạc của vòng quay ngựa gỗ.
“Là âm thanh từ công viên giải trí à?” Nửa đêm nửa hôm, Mộc Quy Phàm chợt cảm thấy lòng bàn chân lạnh lẽo.
Túc Bảo gật đầu: "Dạ đi thôi bat" Mộc Quy Phàm: “...
Bị đứa con gái năm tuổi của mình kéo dậy đi bắt quỷ vào lúc nửa đêm sẽ có cảm giác thế nào?
Mộc Quy Phàm mặc áo gió đứng trước công viên giải trí, mặt anh đen như đít nồi.
"Buổi tối không có người canh gác sao?" Mộc Quy Phàm khó hiểu nhìn xung quanh.
Cửa khu vui chơi đóng kín, bảo vệ chắc đã ngủ rồi. Anh lắc cánh cửa sắt nhưng không có ai ra mở.
Lúc này, những kỹ năng bạn học được chẳng phải đã có đất dụng võ hay sao?
Mộc Quy Phàm ôm Túc Bảo trực tiếp leo vào trong.
Túc Bảo trưng ra vẻ mặt căng thẳng: "Ba, bà ngoại sẽ không biết phải không?”
Mộc Quy Phàm: “Đừng lo lắng!...”
Sau đó anh nhìn lên và thấy một camera giám sát cách đó không xa.
Mộc Quy Phàm nắm tay Túc Bảo: “Đi thôi con!”
Hai ba con đi sâu vào công viên giải trí, Kỷ Trường lặng lẽ trôi theo sau.
Gần đây hắn ngày càng cảm thấy mình vô dụng... Kỷ Trường thầm nghĩ, vai trò sư phụ của hắn đã bị Mộc Quy Phàm tước đi mất rồi
Âm thanh duy nhất trong khu vui chơi yên tĩnh là tiếng bước chân của Mộc Quy Phàm và Túc Bảo.