Sau khi ném quả cầu thủy tinh đi, chẳng mấy chốc Viện Viện lại hối hận! Mẹ quỷ dặn nhất định phải chôn quả cầu thủy tinh này ở một nơi mà không ai có thể phát hiện ra. Kể từ đó, ác quỷ bên trong quả cầu thủy tinh bên sẽ giúp cô bé giành lại tâm trí của Tô Nhất Trần.
Hiện tại, ai trong nhà họ Tô cũng yêu thương, nuông chiều Túc Bảo như vậy, nguyên nhân chính là do bị Túc Bảo làm cho mê mẩn, giống như bị chơi ngải.
Nhưng giờ cô bé lại vứt quả cầu thủy tinh đó đi...
Lòng Viện Viện bỗng thấy hơi bất an, muốn tìm cách nhặt lại quả cầu thủy tinh, bèn vội vàng lẫn vào trong biển người.
Nhưng quả cầu thủy tinh màu đen kia đang lăn lông lốc trên sàn.
Nơi này có rất nhiều người qua lại, không ngoài dự đoán, một người đàn ông đi giày da đã vô tình đạp trúng quả cầu thủy tinh.
Rắc... Quả cầu thủy tỉnh vỡ tan thành từng mảnh.
Chỉ trong nháy mắt, một luồng khí đen không thể nhìn thấy bằng mắt thường thoát ra ngoài!
Người đàn ông không hay biết gì, chỉ ngạc nhiên nhìn xuống dưới chân, khó hiểu hỏi: “Hửm, cái gì vậy...”
Anh ta không quá để tâm, xúc cảm này... có vẻ là một viên kẹo, anh ta nghĩ chắc là của đứa nhỏ nào đó bất cẩn làm rơi mà thôi. Thậm chí, anh ta còn cạ đế giày xuống đất.
Thấy vậy, lòng Viện Viện chợt lạnh, chắc là không sao đâu nhỉ...
Dù sao cũng phải chôn trên đảo mà, giờ thả ra ngoài hẳn là cũng không phải chuyện gì to tát...
Nhưng cô bé không biết rằng, sở dĩ lần này nữ quỷ khăn đội đầu cô dâu phải đi một vòng lớn, chứ không bám theo tới đây, là vì sợ bị Túc Bảo phát hiện.
Thế nên ả ta quyết định dùng cách đánh lén.
Chỉ là, có năm mơ nữ quỷ cũng không ngờ Viện Viện lại ngu xuẩn tới vậy, dám ném quả cầu thủy tinh ra trước mặt Túc Bảo, còn để nó bị người khác đạp VỠ...
Trên sân khấu, Túc Bảo và Mộc Quy Phàm quay sang nhìn nhau. Mộc Quy Phàm cảm nhận được âm khí dày đặc!
Còn Túc Bảo thì trố mắt nhìn khung cảnh Bách Quỷ Dạ Hành đang đi xuyên qua biển người nơi sảnh tiệc. Trong số chúng có kẻ mang theo gương mặt tươi cười đầy gian trá, có tên lại mặt nhăn mày nhíu, còn có những kẻ khoác lên mình hình hài một đứa trẻ, cất tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc trong khi bám lên người khách du lịch.
Bầu không khí vốn đang náo nhiệt, vui vẻ, bỗng trở nên có chút âm u, lạnh
lẽo. “Ba ơi, quà lớn kìa!” Túc Bảo xoa tay: “Có đánh không ạ?”
“Tạm thời không được ra tay.” Mộc Quy Phàm đáp: “Nhiều người quá, gò bó lắm.
Túc Bảo lại hỏi: “Thế giờ chúng ta phải làm gì?”
Mộc Quy Phàm nhìn về phía Tô Nhất Trần: “Để người cậu đẹp trai, nhiều tiền của con giải quyết.”
Tô Nhất Trần đẹp trai, nhiều tiền đứng bên cạnh: “...”
Cuối cùng, nhà họ Tô sẽ mang ơn cô bé, rồi ai ai cũng thích cô bé, lại đến lượt cậu...
Viện Viện sung sướng vẽ ra viễn cảnh tương lai tươi sáng, đúng là con nít cũng chỉ là con nít, lúc nào cũng đơn giản hóa mọi chuyện.
Bấy giờ, mặt Mộc Mỹ Hoa đờ ra, trở nên cứng còng, khóe môi khẽ nhếch tạo thành nụ cười quái dị: “Viện Viện à... con đã đi đâu vậy?”
Trông thấy dáng vẻ này của mẹ, Viện Viện sợ chết khiếp, lại phát hiện hóa ra phía sau lưng mẹ có nữ quỷ đang bám theo. Cô bé lưu luyến nhìn lướt qua sảnh tiệc sang trọng, thâm nghĩ nếu đây là dành cho mình thì tốt biết bao, nhưng cuối cùng vẫn cố nhịn xuống, kéo mẹ mình rời khỏi đây.